Bạch Bào Tổng Quản

Chương 119: Phi thiên




Sở Ly nhíu mày:
- Thiết Yêu Lĩnh…
- Ừm, nghe nói là một ngọn núi nhỏ trên đường Tịnh Hải, không có tên tuổi lắm.
- Bọn chúng lẽ nào điên rồi, dám chặn đường phủ Quốc Công?
- Hình như không biết đó là đồ của phủ ta!
Sở Ly ngẫm nghĩ:
- Xem ra là vật quan trọng, bí mật vận chuyển, không để lộ thân phận, Thiết Yêu Lĩnh thật xui xẻo. Có thể khiến đại công tử nổi giận, tuyệt đối không phải thứ tầm thường.
Là đại công tử của phủ Quốc Công, từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, vật tầm thường không xem ra gì, khiến hắn ta nổi giận chắc chắn là vật hiếm có, giá trị không nhỏ, Thiết Yêu Lĩnh xui xẻo rồi!
Tuyết Lăng nói:
- Đại công tử đã phái người đi điều tra rồi, lần này Thiết Yêu Lĩnh gặp đại nạn rồi.
Sở Ly mỉm cười:
- Rốt cuộc là thứ gì?
- Chỉ một Thiết Yêu Lĩnh nhỏ bé căn bản không đáng nhắc tới, sẽ tìm được nhanh thôi.
Tuyết Lăng nói:
- Những kẻ đó thật đáng chết!
Sở Ly nói:
- Ừm, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, bọn chúng chắc chắn thường xuyên làm những việc như thế này, có thể tiêu diệt thì tiêu diệt, trừ hại cho võ lâm.
Tuyết Lăng cũng rất đồng tình, nàng vô cùng căm hận bọn cường đạo, không biết đã có bao nhiêu người vô tội bị chúng làm hại.
- Công tử, việc này không liên quan gì tới chúng ta cả.
Tuyết Lăng nói:
- Hãy suy nghĩ xem làm thế nào xây dựng Thiên Linh viện đi, công tử định chọn bao nhiêu người?
- Vẫn chưa nghĩ xong.
Sở Ly nói.
Nhiều người rất phiền phức, ít người làm việc không thuận tiện, hắn nhất thời chưa thể quyết định, cần phải suy nghĩ thận trọng, đợi thêm rồi tính, vội vã chọn người sau này muốn đổi sẽ càng rắc rối, cũng may tiểu thư không hối thúc, cho hắn thời gian dư dả.
- Nơi làm việc xây dựng ở trong tiểu viện của chúng ta sao?
- Ngươi thấy sao?
- Chọn một nơi khác đi!
Tuyết Lăng vội nói.
Hiện giờ nàng đã xem tiểu viện là nhà của mình, không muốn có người tới làm phiền.
Sở Ly nói:
- Chọn ở đâu được đây?
- Công tử, nếu chọn ở Ngọc Kỳ đảo thì thị vệ chỉ có thể chọn nữ.
Tuyết Lăng nói:
- Tiểu thư không thích đám đàn ông thối ở xung quanh, cảm thấy rất gai mắt.
Sở Ly bật cười.
Tuyết Lăng trừng mắt, nghiêm túc nói:
- Đúng là vậy đấy.
Sở Ly cười nói:
- Hộ vệ của Ngọc Kỳ đảo không phải đều là đàn ông thối đó sao?
Hộ vệ của Ngọc Kỳ đảo tuy có nữ nhưng cũng không ít nam, tuy nhiên hắn biết Tiêu Kỳ thực sự thích sạch sẽ, không thích có đàn ông lại gần.
Tuyết Lăng nói:
- Nam hộ vệ đều ở bên ngoài, công tử có thấy nam hộ vệ ở bên trong Ngọc Kỳ đảo không?
Sở Ly khẽ gật đầu, lời Tuyết Lăng nói đúng là sự thật.
Tuyết Lăng nói:
- Theo nô tì thấy thì nên xây dựng ở ngoài đảo.
Sở Ly nhíu mày lắc đầu.
Tuyết Lăng ngạc nhiên:
- Nhất định phải xây dựng ở chỗ chúng ta sao?
- Không thể rời khỏi Ngọc Kỳ đảo.
Sở Ly nói.
Tuyết Lăng không hiểu nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Vườn của của chúng ta dùng trồng linh thảo, đều là những linh thảo hiếm có, không thể để người ngoài phát hiện, danh hiệu của Thiên Linh viện chỉ là để che đậy cho nó, nếu xây dựng ở ngoài đảo sẽ mất đi ý nghĩa vốn có.
- Ồ, thì ra Thiên Linh viện dùng để yểm hộ, không cần quá quan tâm, đúng không?
Tuyết Lăng lập tức hiểu ra vấn đề.
Sở Ly mỉm cười:
- Nếu như nhắc tới Thiên Linh viện mà không nghĩ tới linh thảo sẽ là tốt nhất!
Chức năng của Thiên Linh viện là kiểm tra rà soát nội gián, giống như cơ quan đặc vụ, phải khiến người khác nghe tên đã sợ vỡ mật mới được coi là thành công, không có lực uy hiếp như vậy chỉ có thể nói lên rằng mình vô dụng.
Tuyết Lăng cười nói:
- Vậy phải xây dựng ở đâu đây? Không thể nào là Quan Tinh lâu của tiểu thư được!
Sở Ly nói:
- Khu nhà bên cạnh vẫn còn trống phải không?
- Đúng vậy.
Tuyết Lăng gật đầu.
- Vậy thì xây dựng ở bên cạnh.
Sở Ly nói:
- Như vậy cho thuận tiện.
Chỉ có thể tìm nữ thị vệ và nữ hộ vệ.
Tuyết Lăng nhìn hắn chằm chặp không chớp mắt.
Sở Ly cười nói:
- Xem tình hình.
Tuyết Lăng bĩu môi.
Sở Ly nói:
- Tạm thời không tìm người, đợi xem đã.
Thiên Linh viện là để điều tra nội gián, không cần bản thân ra tay, nữ giới thường tỉ mỉ, làm việc kiên trì hơn, có thể chịu đựng được những việc vặt vãnh. Nhưng quản lý những cô gái đó sẽ hơi rắc rối, hắn không muốn từ sáng tới tối thống lĩnh toàn nữ nhi, uy thế mất hết, ngược lại khiến người khác chê cười.

- Vô dụng! Vô dụng!
Tiêu Thiết Ưng ném mạnh chén trà, mảnh vụn văng đầy mặt đất.
Hắn thở dốc, đi tới đi lui, gương mặt tuấn tú sa sầm.
Trong đại sảnh có hai người đang đứng, Lâm Toàn và một nam tử trung niên, sắc mặt đều rất khó coi.
Tiêu Thiết Ưng đi tới đi lui một hồi, cố nén lửa giận, trầm giọng nói:
- Lão Thiết, ngươi nói xem, một Thiết Yêu Lĩnh nhỏ bé có thể cướp được Trường Sinh Thảo, ngươi có tin không? Nói ra sẽ khiến người khác cười thối mũi!
Nam tử trung niên nói:
- Công tử, người của Thiết Yêu Lĩnh đúng là rất lợi hại, chúng ta đã sơ suất, quan trọng là trong đó có một cao thủ khinh công đỉnh cấp, hắn cướp Trường Sinh Thảo rồi bỏ chạy, chúng ta cố hết sức cũng không đuổi kịp!
- Là kẻ nào?
Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng hỏi.
Nam tử trung niên lắc đầu:
- Bịt mặt, không nhận ra!
- Các ngươi không biết đi điều tra sao?
Tiêu Thiết Ưng giận dữ nói:
- Những việc này còn để ta phải dạy sao?
- Công tử, chúng ta đã tra hỏi người của Thiết Yêu Lĩnh rồi, bọn họ cũng không biết!
Nam tử trung niên nói:
- Bọn họ cũng rất giận dữ, cảm thấy bị nẫng tay trên, làm không công cho kẻ khác.
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau lưng. Hừm!
Tiêu Thiết Ưng cười nhạt nói:
- Kế hoạch thật lợi hại!
Nam tử trung niên nói:
- Người này thân hình thấp gầy, khinh công tuyệt đỉnh hơn nữa là cao thủ Tiên Thiên!
- Một cao thủ Thiên Ngoại Thiên không cản được cao thủ Tiên Thiên, hừ!
Tiêu Thiết Ưng bĩu môi:
- Xem ra khinh công của gã này đúng là tuyệt đỉnh, việc này điều tra không khó chứ?
Cao thủ Tiên Thiên đứng trước cao thủ Thiên Ngoại Thiên sẽ giống như trẻ con đứng trước người lớn, đây là quan niệm thâm căn cố đế của mọi người, nếu như không phải lần trước Sở Ly giết chết một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, Tiêu Thiết Ưng căn bản sẽ không tin vào việc này.
Một cao thủ Tiên Thiên có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cao thủ Thiên Ngoại Thiên cần có khinh công cực kỳ lợi hại, trong võ lâm người như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay, đối chiếu thêm vóc dáng nữa sẽ không khó điều tra.
Nam tử trung niên nói:
- Bước đầu suy đoán, rất có thể là Phi Thiên Thần Hầu!
- Phi Thiên Thần Hầu Tưởng Hòe?
Tiêu Thiết Ưng nhíu mày:
- Có khi nào thông tin bị tiết lộ?
- Không thể nào!
Nam tử trung niên lắc đầu:
- Người chúng ta dùng đều có thể tin tưởng, tuyệt đối không thể lộ tin tức!
- Vậy tại sao Tưởng Hòe lại biết được?
- Chắc là trùng hợp!
- Hừ, thật khéo trùng hợp!
Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:
- Lần này trùng hợp, mất luôn Trường Sinh Thảo, gã Tưởng Hòe đó nói không chừng đã ăn nó rồi!
- Công tử, người bình thường không biết Trường Sinh Thảo.
Nam tử trung niên nói.
Tiêu Thiết Ưng nói:
- Tưởng Hòe là ai? Hắn không biết Trường Sinh Thảo sao?
Lâm Toàn râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào đứng bên cạnh không nói lời nào, lúc này mới lên tiếng:
- Công tử, nếu như là Tưởng Hòe thì không thể trách lão Hoàng được!
Tiêu Thiết Ưng sầm mặt gật đầu.
Khinh công của Tưởng Hòe tuyệt đỉnh, thiên hạ hiếm có, cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không thể địch nổi.
- Nếu như là Tưởng Hòe, e rằng Trường Sinh Thảo…
Lâm Toàn chỉ biết nói:
- Chúng ta hãy tìm cách khác thôi.
Cho dù Tưởng Hòe không ăn cũng không thể tìm lại, khinh công của Tưởng Hòe lợi hại như vậy, cho dù phái mấy cao thủ Thiên Ngoại Thiên đi cũng không thể bắt được.
- Công tử, có cần tung tin đi không?
Nam tử trung niên nghiến răng nói:
- Chúng ta không lấy được, cũng không thể để gã họ Tưởng độc chiếm, một khi biết là Trường Sinh Thảo, sẽ có vô số kẻ liều mình cướp đoạt!
- Vô dụng thôi!
Tiêu Thiết Ưng càng thêm buồn bã.
Tưởng Hòe khinh công cực kỳ lợi hại, hành sự quái dị, không biết hắn ở đâu.
- Chết tiệt!
Tiêu Thiết Ưng đập tay xuống bàn trà gỗ đàn hương, nghiến răng nghiến lợi:
- Tưởng… Hòe…!
Hắn cực khổ lắm mới tìm được một cây Trường Sinh Thảo, chỉ cần uống Trường Sinh Thảo, nhị muội sẽ hoàn toàn khỏe mạnh, không ốm yếu, không phải chịu khổ nữa, vậy mà tới phút chót mọi công sức lại đổ xuống sông xuống bể, hắn chỉ muốn xé xác Tưởng Hòe.
- Công tử, tam tiểu thư tới rồi.
Ngoài sảnh có người bẩm báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.