Bạch Bào Tổng Quản

Chương 117: Tê ngô




Sở Ly ăn xong cơm liền giúp nàng tu luyện một tối.
Tinh thần của hắn rất hùng mạnh, Tuyết Lăng tăng cảnh giới rất nhanh, một buổi tối đột phá hai huyệt, tiến lại gần cảnh giới Tiên Thiên hơn, gương mặt lạnh lùng của Tuyết Lăng không giấu nổi nụ cười.
Ngày hôm sau khi ăn sáng, Tô Như mặc áo vàng nhẹ nhàng bước tới, gương mặt xinh đẹp trong sáng, ánh mắt biết cười.
Nàng bước vào tiểu viện, đưa mắt nhìn cây Thiên Linh, cây Thiên Linh đã cao tới eo nàng, phát triển rất tốt, nụ cười của nàng càng thêm rạng rỡ, uyển chuyển bước tới tiểu đình, ngồi trước mặt Sở Ly.
Sở Ly ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên người nàng bay tới, cười nói:
- Tổng quản gặp chuyện gì vui vậy?
- Ngươi tăng lên chức tổng quản, có được coi là chuyện vui không?
Tô Như khẽ cười.
Tuyết Lăng bưng chén trà bạch ngọc vào tiểu đình, khẽ đặt trước mặt nàng, nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nhìn Sở Ly.
Tô Như cười nói:
- Tuyết Lăng, công tử nhà ngươi thăng quan tiến chức, hôm nay được thăng làm tổng quản Thiên Linh viện!
- Tổng quản Thiên Linh viện?
Tuyết Lăng ngờ vực nói:
- Hình như ta chưa nghe thấy Thiên Linh viện bao giờ!
- Thiên Linh viện chính là tiểu viện của các ngươi.
Tô Như mỉm cười nói:
- Dù thế nào đi nữa, tổng quản cũng chính là tổng quản… Sở Ly, ngươi có thể có mười thị vệ, hai mươi hộ vệ, bao gồm hai cao thủ Tiên Thiên!
Sở Ly lắc đầu bật cười:
- Đâu cần dùng nhiều người vậy.
- Hộ vệ ngươi có thể tới Diễn Võ điện điều động bất cứ lúc nào.
Tô Như nói:
- Còn thị vệ, ngươi có thể chọn bất cứ lúc nào, chọn hay không tùy ngươi, dù sao thì lương bổng của Thiên Linh viện sẽ giao trực tiếp cho ngươi.
Sở Ly cười nói:
- Có bao nhiêu?
- Mỗi tháng một vạn lạng bạc.
- Nhiều vậy sao?
Tuyết Lăng mở tròn mắt.
Bổng lộc của hộ vệ và thị vệ được phủ chi trả trực tiếp, Thiên Linh viện không cần lo, một vạn lạng bạc này dùng để làm việc và ban thưởng.
- Không nhiều.
Tô Như nhấp một ngụm trà:
- Tương lai lập công sẽ tăng thêm… Việc của Triệu Dĩnh ngươi nghe nói rồi chứ?
- Nghe sơ sơ, Tuyết Lăng nói không rõ ràng lắm.
- Đám người Tê Ngô phái!
Tô Như nói:
- Phùng Thế Tài có một người em trai, là trưởng lão của Tê Ngô phái.
- To gan gớm!
Sở Ly sa sầm mặt.
- Chắc muốn thăm dò thực hư.
Tô Như cười nói:
- Triệu Dĩnh vừa ra tay khiến bọn chúng sợ hãi chạy về rồi!
- Tê Ngô phái…
Sở Ly trầm ngâm.
- Tê Ngô phái này cũng không thể xem thường.
Tô Như nói:
- Mấy năm gần đây thế lực tăng mạnh, trong phái có mấy thanh niên tuấn kiệt, có dấu hiệu phát triển.
- Bọn họ dám khiêu khích phủ Quốc Công?
Sở Ly nhíu mày.
Thân phận của Triệu Dĩnh không phải bí mật, chỉ cần điều tra một chút sẽ biết, đối phó với Triệu Dĩnh ở Sùng Minh thành chính là khiêu khích phủ Quốc Công.
Tô Như cười nhạt nói:
- Những năm gần đây phủ ta suy yếu, người khác càng ngày càng không xem phủ ta ra gì, Tê Ngô phái thông qua khiêu khích phủ chúng ta để nổi tiếng, muốn được lợi về mình!
- Không sợ phủ vệ ra tay sao?
- Bọn họ biết chừng mực, điểm duy nhất thất sách là không ngờ võ công của Triệu Dĩnh lợi hại tới vậy.
Tô Như mỉm cười nói:
- Ai ngờ được rằng, Triệu Dĩnh trông yếu ớt nhưng võ công lại rất lợi hại, đều là công lao của ngươi.
Sở Ly xua tay.
- Bọn họ lần này đã ngoan ngoãn rồi, biết phủ Quốc Công chúng ta không phải chó mèo nào cũng có thể gây sự!
Tô Như nói, rồi lại bật cười:
- Nói ra cũng là Triệu Dĩnh lập công!
- Vất vả cho Triệu sư muội rồi.
Sở Ly than thở.
Từ khi Nhàn Vân tửu quán khai trương tới nay, Triệu Dĩnh vẫn trấn thủ ở bên đó không rời nửa bước, chỉ sợ có người ức hiếp những cô gái đáng thương kia.
- Võ công của nàng ấy không bị thụt lùi cũng thật hiếm có.
Tô Như nói:
- Tuy nhiên nơi đó thích hợp với nàng ấy.
Triệu Dĩnh tính tình yếu mềm, không thích hợp ra khỏi phủ làm hộ vệ, nàng đã kiến nghị với Diễn Võ đường, xây dựng Nhàn Vân tửu quán thành nhiệm vụ để Triệu Dĩnh không cần đi làm những nhiệm vụ khác, ở luôn trong Nhàn Vân tửu quán.
Sở Ly chuyển sang vấn đề khác:
- Tổng quản, Bạch Hổ Luyện Dương Đồ có thể truyền ra ngoài không?
- Ngươi muốn truyền cho ai?
Tô Như ngạc nhiên.
Đây là thượng cổ kì công, huyền diệu khó đoán, hợp nhất hai quyển thượng hạ sẽ là thuật luyện thể hiếm có thời nay, mặc dù yêu cầu ban đầu hơi cao, người thường không thể luyện.
Sở ly nói:
- Các tỉ muội của Nhàn Vân tửu quán.
- Bọn họ có thể luyện sao?
Tô Như mỉm cười:
- Đừng đùa chứ!
Tiểu thư còn không luyện được, bọn họ có thể luyện sao? Căn bản là điều không thể!
- Ta có cách tận dụng!
- Cách nào?
- Phương pháp quán đỉnh của phật môn.
- Dù là cách nào đi nữa nhưng không phải ngươi nói cứ luyện sẽ tổn hại tinh thần sao?
Tô Như nói.
- Ta sẽ thêm phần nhập môn vào Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, luyện cơ sở trước, rồi từ từ sẽ luyện được Bạch Hổ Luyện Dương Đồ.
- Có việc tốt như vậy sao?
Tô Như nói:
- Để ta thử trước!
- Có thể truyền cho họ không?
Tô Như nhíu mày ngẫm nghĩ:
- Ta phải hỏi tiểu thư đã!
Sở Ly khẽ gật đầu.
Đây là lẽ đương nhiên, giá trị của Bạch Hổ Luyện Dương Đồ không thể ước lượng, sao có thể tùy tiện truyền ra ngoài? Không chỉ không công bằng mà còn có hậu họa.
Tô Như nói:
- Ngươi thử quán đỉnh cho ta xem sao, xem cách của ngươi có tác dụng không.
Sở Ly cười nói:
- Tổng quản thực sự dám thử sao?
- Lẽ nào ngươi lại hại ta?
Tô Như thản nhiên cười nói:
- Khi nào thử đây?
- Bây giờ cũng được.
- Vậy hãy thực hiện đi.
Tô Như đặt chén trà xuống.
Sở Ly bước tới ngồi bên cạnh nàng, cười nói:
- Tổng quản hãy tĩnh tâm.
Hắn vừa nói, tay phải từ từ ấn xuống đỉnh đầu Tô Như.
Tô Như không nhúc nhích, cười tít mắt nhìn hắn, hai người gần trong gang tấc, nghe thấy hơi thở của nàng, thơm như hoa lan, đôi mắt trong veo như mặt hồ, da nàng mịn màng, gương mặt xinh đẹp, tinh tế, càng lại gần càng thấy xinh đẹp hút hồn.
- Nhắm mắt lại.
Sở Ly nói.
Tô Như nhắm mắt cười nói:
- Vậy là được sao?
Sở Ly không đáp lời, thi triển thuật quán đỉnh của phật môn, truyền một bức hình mãnh hổ vào trong đầu nàng. Thông qua nhìn hình mãnh hổ hắn đã có cảm ngộ, nắm bắt được kiến thức và quy luật trong đó, mở rộng Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, mỗi bức hình mãnh hổ đều có thể hóa thành Bạch Hổ Luyện Dương Đồ, nhưng khí thế có mạnh có yếu, hiệu quả cũng không giống nhau, có chia thành cấp riêng biệt.
Khí thế bạch hổ truyền vào trong đầu Tô Như hơi yếu, thông qua bức hình này có thể hấp thu sức mạnh vô hình trong hư không, giống như một làn gió nhẹ, hiệu quả cường thân hơi yếu, tích lũy tới mức độ nhất định cũng có hiệu quả kì diệu.
Sở Ly buông tay ra, Tô Như mở mắt rồi lại nhắm mắt thử mường tượng trong đầu, quả nhiên có một con bạch hổ đang nhảy, thực hiện các động tác, có những luồng sức mạnh yếu ớt truyền vào trong cơ thể.
- Đúng là Bạch Hổ Luyện Dương Đồ!
Nàng kinh ngạc tròn mắt nhìn Sở Ly.
Sở Ly mỉm cười:
- Luyện trước một thời gian, đợi khi tinh thần mạnh lên lại luyện tiếp.
- Sở Ly, ngươi thật lợi hại!
Tô Như phấn khích nói.
Nàng hiểu ý định của Sở Ly, làm suy yếu khí thế của bạch hổ, hiệu quả có thể sẽ yếu đi một chút nhưng cũng còn hơn không luyện rất nhiều, vốn dĩ Bạch Hổ Luyện Dương Đồ ngưỡng yêu cầu quá cao, người thường không thể luyện được. Nàng háo hức đứng dậy, xua tay lướt ra khỏi tiểu viện.
Tuyết Lăng hiếu kỳ nhìn Sở Ly.
Sở Ly nói:
- Ngươi không thể luyện.
- Tại sao vậy?
Tuyết Lăng thất vọng hỏi.
Sở Ly cười nói:
- Thuật luyện thể, tốt nhất đợi tới cảnh giới Tiên Thiên hãy thử.
Bạch Hổ Luyện Dương Đồ tuy huyền diệu nhưng hắn không biết có cản trở việc đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên hay không, Trần Nhân và mọi người thì khác, đã nhiều tuổi lại tổn thương căn bản, hắn để họ đi một con đường khác.
- Cảnh giới Tiên Thiên…
Gương mặt lạnh lùng của Tuyết Lăng lộ vẻ rầu rĩ, mục tiêu xa xôi quá.
Tô Như nhanh chóng quay lại, cười nói:
- Tiểu thư đồng ý rồi, tuy nhiên chỉ được truyền quyển thượng, còn nữa…
Sở Ly tỏ vẻ lắng tai nghe.
Tô Như nói:
- Chỉ cho phép ngươi dùng phương pháp quán đỉnh để truyền thụ, không được xem bí tịch.
Truyền thừa có được từ quán đỉnh khác với bí tịch, không thể truyền bằng lời, vẽ bạch hổ trong đầu ra giấy, không chỉ đòi hỏi công phu đan thanh rất lợi hại, người ngoài xem cũng vô dụng.
- Đa tạ tiểu thư!
Sở Ly cười nói.
Hắn nhìn thấy một tia hi vọng, có thể bồi dưỡng Trần Nhân và mọi người thành trợ lực của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.