Bạch Ảnh

Chương 67: Ta muốn sống




Tu tiên là cái gì đó rất hấp dẫn, đối với người giàu cũng vậy, mà người nghèo cũng thế. Họ mê mẩn cái thuyết thần tiên, mê mẩn cái cuộc sống trường sinh cùng với cái tiêu diêu tự tại. Nhiều năm trước, một cô bé ngây thơ tên cũng vì lý do đó mà được đặt tên là Đạm Tiên.
Tuy không thành tiên nhưng cha mẹ của nàng cũng muốn nàng có cuộc sống an bình, thư nhàn. Đáng tiếc gia đình họ Đạm không có được cuộc sống đó, tuổi còn nhỏ Đạm Tiên đã bị bán vào trong thanh lâu để gán nợ, những ngày tháng ô nhục tưởng chừng đã vùi cuộc đời của cô tới xuống tận đáy sâu.
Cho tới cái ngày Đạm Tiên gặp tiên nhân. Tiên nhân trong trí tưởng tượng khác với suy nghĩ của Đạm Tiên nhiều lắm, một đôi mắt lạnh lùng cùng với thần thái đáng sợ. Người kia đi trên mây, tay cầm kiếm, phất tay yêu ma đã tan biến. Người đó tuy rằng không có ý định mang theo một kỹ nữ phàm tục theo chân.
Nhưng vẫn để lại cho Đạm Tiên một bí kiếp tu luyện, sau đó không từ mà biệt. Mấy năm gần đây, Đạm Tiên ngày đêm tìm hiểu cuốn bí quyết này, nó khiến cho mắt nàng sáng hơn, tai nàng thính hơn, và cuối cùng là tâm nàng tĩnh hơn. Đạm Tiên nhìn ra được cuộc dWmcfANu đời của nàng, hay nói đúng hơn nàng nhìn ra số phận của nữ nhi trong xã hội này.
Nhưng nàng cũng không hề muốn can thiệp, trong mắt của nàng, những phàm nhân trước mắt chẳng qua là đang diễn một vở kịch dài, không có hồi kết, mà nàng cũng chỉ đang sống giữa hồng trần, không có nghĩa vụ gì với nó cả. Chuyện Đạm Tiên tu tiên vào tay Vô Thương, sau đó chuyện gì cũng tới sẽ phải tới.
Vô Thương muốn tiễn Đạm Tiên một đoạn đường, trực giác của Đạm Tiên không hề sai. Vô Thương quả nhiên là muốn giết nàng sau khi biết hết mọi chuyện về tu tiên, mà chiếc hộp gỗ hôm nọ, cũng chính là món quà mà Vô Thương gửi tới cho nàng, nhiệm vụ của nàng là mang nó trở lại.
Một ngón tay, trong chiếc hộp gỗ đó chỉ có duy nhất một ngón tay, bên dưới kèm theo một bức thư được viết bởi cha nàng, tuy rằng Đạm Tiên không biết tại sao cha mình còn sống nhưng Đạm Tiên cũng không còn cách nào khác. Bây giờ, khi nghĩa vụ cứu cha đã thành, Đạm Tiên chỉ muốn toàn tâm toàn ý tập trung vào việc tu tiên, nàng biết nàng không còn sống được bao lâu, nhưng tại sao lại không thử chứ?
Kiếm của Đạm Tiên rất khó tránh, tuy rằng không có huyền ảo gì trong đó cả, nhưng Bạch Kỳ vẫn mơ hồ cảm nhận được trong một kiếm này có chứa một khí lực rất lớn, mà bản thân Bạch Kỳ đỡ không nổi, quả nhiên khi Bạch Kỳ đưa dao găm lên đỡ thì chân hắn ngay lập tức bị chùn xuống. Bạch Kỳ nhún vai, sau đó tay cong thành trảo đánh vào trong ngực Đạm Tiên.
“Tiểu thư đang làm gì thế?” Kiêm Lan nghe thấy tiếng động thì chợt tỉnh, nãy giờ con bé đang ngủ gục bên ngoài, Kiêm Lan lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu. Ta đang làm chút chuyện của người lớn” Bạch Kỳ có chút tức cười trước câu trả lời của Đạm Tiên nhưng hắn vẫn không nói gì. Chưởng của Bạch Kỳ khi chạm vào ngực Đạm Tiên thì bị dội ra, nếu là người thường thì Bạch Kỳ tự tin có thể khiến hắn bị thương nặng, nhưng với Đạm Tiên thì chưởng này chỉ đủ để đánh vào bộ ngực đầy đặn của nàng mà thôi.
“Đau, không phải chứ? Sát thủ bây giờ đều là mất lịch sự như thế này sao?” Đạm Tiên nhăn mặt, sau đó tung chân đã tới. Bạch Kỳ nhìn thấy cú đá nhẹ nhàng này thì mỉm cười, dùng thân mình đỡ, nhưng quyết định của Bạch Kỳ rõ ràng sai lầm, cả thân thể Bạch Kỳ bay thẳng ra phía sau, đập vào bức tường. Bạch Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nhìn về Đạm Tiên với ánh mắt bất ngờ.
“Chắc cô đùa với tôi, phụ nữ mạnh bạo quá. Rất khó lấy chồng” Bạch Kỳ mỉm cười nói, sau đó vung tay bắn ra hàng chục sợi tơ, Bạch Kỳ cũng không thèm giấu diếm, những sợi tơ dính vào cơ thể của Đạm Tiên, nàng cũng không thèm để ý tới, Đạm Tiên dậm mạnh chân, tức thì mấy sợi tơ xung quanh người nàng đứt rời, mà quần áo cũng theo đó mà rách nát.
“Tiểu thư à? Rốt cuộc là hai người đang làm trò gì?” Kiêm Lan có chút sốt ruột, con bé dự tính mở cửa ra xem nhưng nhớ tới lời nói của Đạm Tiên, không cho phép ai quấy rầy Kiêm Lan mới kiềm mình lại.
“Chúng ta đều là người thích mạnh bạo. Đừng lo, chỉ trong chốc lát, chuyện này sẽ giải quyết xong” Đạm Tiên vừa cười vừa nói, đối với nàng, cái chết không có chút cân lượng nào cả. Bạch Kỳ thì ngây người, không ngờ việc tu luyện lại có ích tới thế, với cả một cô gái không có võ công như Đạm Tiên cũng có thể đối phó với Bạch Kỳ.
“Sức mạnh của ngươi là đến từ tu tiên sao” Bạch Kỳ thấy Trăm Hoa Rụng không thể đắc thủ thì thở dài, ở đây không có một cây kiếm dài nào để Bạch Kỳ sử dụng Trộm Sen, mà cũng không có cung và mũi tên để bắn. Chỉ trách Bạch Kỳ quá sơ suất, xem thường Đạm Tiên, bằng không thì cũng không lâm vào trạng thái khó khăn như thế này.
“Đúng vậy, mất hai năm để ngưng tụ tia Linh Khí đầu tiên trong cơ thể, nhưng nó đã giúp ích rất nhiều. Mà người bình thường nếu bị ta đá đã xớm ngất xỉu, xem ra thân thể của ngươi cũng rất cứng rắn” Đạm Tiên cười nhẹ nhàng, thần thái của nàng không có vẻ gì giống với một người bị ám sát.
Cái khí khái tự nhiên nhẹ nhàng đó không phải ai cũng có. Cái khí khái đó là do Đạm Tiên tu tiên sao? Hay đơn giản chỉ là vì nàng nhìn thấu nhân sinh. Khác với mấy lần khác, lần này Bạch Kỳ cũng không có một chút áp lực nào cả,thường thì khi đối diện với một đối thủ khá mạnh như Đạm Tiên, Bạch Kỳ hẳn phải vạch ra trăm phương ngàn kế để đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng với Đạm Tiên thì khác.
Cái ưu nhã, nhẹ nhàng của Đạm Tiên làm Bạch Kỳ bị cuốn vào. Đạm Tiên thấy Bạch Kỳ không tấn công tiếp thì tiếp tục ngồi xuống gảy đàn. Bạch Kỳ quăng bỏ dao găm, hai tay thi triển ra Hồng Trần Quyền đánh tới.
“Nhổ Củ Cải” Bạch Kỳ hét to, sau đó chạy về phía trước. Đạm Tiên khi nghe thấy cái tên chiêu thức thì trực tiếp cười lớn, trên đời có người đặt tên như thế sao? Bạch Kỳ tất nhiên cũng muốn cười to, nhưng ngay từ đầu tên của nó đã là vậy, đổi không được nữa, sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của Bạch Kỳ.
Đạm Tiên vừa đánh đàn vừa đỡ chiêu thức của Bạch Kỳ, nhưng Hồng Trần Quyền không đơn giản như nàng nghĩ, Đạm Tiên liên tục bị trúng chiêu, cơ thể cũng bắt đầu đau nhức. Đạm Tiên nghiêm mặt, cuộc vui tới lúc nào đó phải kết thúc thôi.
Đạm Tiên dùng tay đánh thẳng vào người Bạch Kỳ, lần này tuy Bạch Kỳ không văng ra ngoài nữa, nhưng cơ thể của hắn nóng bừng, từ tay của Đạm Tiên tiết ra một dòng khí mát đi vào trong cơ thể hắn, nhất thời làm cho Bạch Kỳ đau đớn vô cùng. Bạch Kỳ quỵ xuống đất, ôm bụng, sau đó ngẩng đầu nhìn Đạm Tiên.
“Người dính chiêu thức này, tới đây chưa có ai sống được cả. Không có một thầy thuốc nào có thể chữa khỏi cho ngươi, ngươi sẽ chết rất nhẹ nhàng, êm thấm. Cũng đúng thôi, tới cả khi giết người, tiên nhân cũng rất nhẹ nhàng” Đạm Tiên thở dài nói, nàng quả thật muốn chơi đùa một chút.
Đạm Tiên có sống được thêm mấy ngày đâu. Sau khi ra khỏi thành chắc chắn Vô Thương sẽ cho người giết mình, dù nàng tu tiên thì đã sao, nhiều người phục kích, nàng vẫn phải nhắm mắt, chưa kể lúc đó Kiêm Lan và mọi người hẳn cũng không thoát khỏi tai hoạ.
Đạm Tiên đặt tay lên trên dây đàn, bàn tay của nàng giống như một đoá hoa đang nở rộ, mà mặt đất chính là mấy dây đàn đang căng kia. Một điệu nhạc buồn bã vang lên, Bạch Kỳ trầm mặc không nói gì, bản thân hắn cũng nhận ra điệu nhạc đó.
“Phận Nữ Nhi, khi xưa chẳng có mấy ai nghe được bài này. Tổ tiên nhà họ Đạm từng được phong làm quý phi chỉ vì một khúc nhạc này, nó u buồn nhưng cao quý vô cùng” Bạch Kỳ chậm rãi nói, bản nhạc này sớm đã nổi tiếng khắp Nam Bắc, mà cũng vô số người đã đánh nó, nhưng chỉ có con cháu nhà họ Đạm là đánh ra được Phận Nữ Nhi thật sự.
“Không sai, vào cái ngày mà ta phải đánh bài này để phục vụ trong thanh lâu, ta đã khóc rất nhiều. Ta càng buồn thì đánh bài nhạc này càng hay, những tưởng tâm trạng rối bời của ta sẽ chỉ đánh ra một bản nhạc tồi tệ, nhưng sau cùng thì ngày hôm đó là ngày ta đánh bài nhạc này một cách hoàn hảo nhất” Đạm Tiên vẫn không dừng tay, tiếng đàn du dương không chỉ kéo Bạch Kỳ mà là cả con thuyền vào trong một nỗi hờn man mác.
“Trách chi cái phận má hồng
Thân sinh là để cuộc đời làm vui”
Bạch Kỳ ngâm nga, một khúc nhạc kỳ diệu, một khúc nhạc buồn bã nhưng lại hàm chứa niềm vui an phận.
Một sự hờn trách với ông trời, nhưng vẫn tuân theo. Phụ nữ đẹp nhất là cái gì?
Không phải là vẻ ngoài, mà chính là tâm hồn.
Phụ nữ cam chịu khổ cực, sẵn sàng vì chồng con mà hy sinh rất nhiều thứ. Dù rằng người khác lấy thân thể nàng làm vui, nàng vẫn chỉ lấy tâm chân tình của mình ra báo đáp, hy vọng để người ta hài lòng. Qua nhiều năm, phụ nữ đã chịu đựng quá nhiều nhưng lại chẳng hề lên tiếng, có chăng chỉ là nỗi u khuất viết thành nhạc khúc.
“Thơ này với người khác không hay, với ta lại chẳng khác gì tuyệt tác” Đạm Tiên nhẹ nhàng nói. Nàng đứng dậy, đi ra sau bức bình phong, tiếng quần áo bị cởi ra vang vào tai Bạch Kỳ, Đạm Tiên nói vọng ra.
“Ngươi có biết vì sao ta lại lấy nghệ danh là Đạm Ưu Nhã không?” Bạch Kỳ lắc đầu không trả lời, Đạm Tiên im lặng thật lâu rồi mới nói tiếp.
“Vì ta biết ta sẽ chết, gái thanh lâu có ai sống được tới già. Mà thân ta lại mang thứ người đời thèm muốn, dù là nhan sắc này, một khúc Phận Nữ Nhi này, hay là cả bí pháp tu tiên. Trước sau rồi ta cũng chết. Nhưng ta không sợ, lòng ta vẫn dịu dàng với hết thảy mọi người, ta đón nhận cái chết và bi ai như một người bạn. Cho dù chuyện gì xảy ra, ta cũng không muốn như mẹ đau buồn rồi tự sát, ta chỉ muốn đón lấy một cách thật nhã nhặn, đúng như cách mà ông trời đã tạo ra phụ nữ. Nhẹ nhàng, cam chịu,…” Đạm Tiên thay một bộ áo dài màu xanh, sau đó ngồi bên cạnh Bạch Kỳ.
“Giết ta đi. Chết trong tay một kẻ nhã nhặn là vinh hạnh của một người như ta. Chỉ xin ngươi, giết ta với tư cách là Đạm Ưu Nhã, còn Đạm Tiên, sớm đã chết mất rồi” Đạm Ưu Nhã đặt trước mặt Bạch Kỳ một con dao găm nhỏ, nàng vén áo, để lộ ra cái cổ trắng nõn.
“Ngươi có muốn sống không?” Bạch Kỳ cầm lấy con dao, miệng thầm thì, ĐạmTiên gật đầu.
“Kiêm Lan sau khi mất người sẽ làm gì? Con bé sẽ phải chịu những thứ gì, rồi có khi nào nó sẽ bị bán và trải qua cuộc đời như ngươi. Tiên nhân ngươi gặp năm đó tìm ngươi ở đâu khi quay lại, Đạm Tiên, ngươi không muốn thành tiên sao? Ngươi chưa từng đề cập tới vấn đề này, nhưng ta biết, ngươi muốn Thanh Tâm Quyết”
“Ta muốn sống, thật sự rất muốn sống” Đạm Tiên thở nhẹ rồi nói, đôi mắt của nàng vẫn không rời khỏi đôi mắt Bạch Kỳ. Bạch Kỳ không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Đạm Tiên. Nàng ban đầu còn nhăn mặt, nhưng chỉ một lát sau hai vai Đạm Tiên đã run run.
“Ta muốn sống” Đạm Tiên khóc, sau đó mỉm cười nhìn Bạch Kỳ.
“Tốt”
Bạch Kỳ cười.
Một bàn tay xuyên qua lồng ngực Đạm Tiên, máu tươi từ những ngón tay, chậm chậm chảy xuống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.