Bạch Ảnh

Chương 33: Hoa rụng trên nền




Phố Lồng Đèn ngày và đêm đều rực rỡ như nhau, từ sáng sớm đã có cơ số người dậy để chuẩn bị công việc. Có kẻ đang đan lồng đèn, có người đang trang trí lên vài dải kim tuyến để hoàn thành một chiếc lồng đèn hoản chỉnh. Thành Kim Ngư vốn tiêu thụ rất nhiều đèn lồng mỗi ngày, truyền thống làm lồng đèn cũng có ở đây từ rất lâu. Thường thì nơi khác chỉ sản xuất ồ ạt vào dịp Tết Trung Thu, còn ở đây hàng ngàn chiếc lồng đèn thủ công được bán ra mỗi ngày.
Dáng vẻ như ăn mày của Bạch Kỳ khiến người xung quanh chú ý, hiếm khi nào có một tên ăn mày đi lạc vào đây, một trong những dãy phố hoa lệ bậc nhất thành Kim Ngư. Đa phần, cư dân ở dãy phố này chỉ là hạng trung lưu, đủ ăn đủ xài, thi thoảng có vài cái nhà gỗ đơn sơ, còn lại hầu hết đều là nhà hai tầng.
Đủ loại đèn lồng đầy màu sắc treo trước cửa nhà dân, thi thoảng có kẻ mang theo mấy xâu kẹo, xâu bánh đi rao lòng vòng. Mùi thơm từ những chiếc bánh làm Bạch Kỳ thấy đói bụng, từ đêm trước tới giờ hắn chưa ăn gì cả. Bạch Kỳ vẫn chưa thấy đám người Bát Chữ đâu cả, bọn họ có còn sống hay không Bạch Kỳ cũng chả rõ, mà Bạch Kỳ cũng chưa đi tìm bọn họ vội, hắn có việc phải giải quyết ở phố Lồng Đèn.
Bạch Kỳ đi tới cuối phố, hắn dừng chân ở trước cửa một gian nhà gỗ đơn sơ, gian nhà này không có lồng đèn treo phía trước, chỉ treo mấy dây pháo cũ ở bên ngoài. Đây chính là nhà của Trần Niệm, gã nấu cơm cho đám người Bạch Kỳ ăn lúc trong rừng, dù nhiều người nghi ngờ Trần Niệm là kẻ đã đầu độc, tuy nhiên riêng Bạch Kỳ thì không. Bạch Kỳ tuyệt đối xem Trần Niệm là một thanh niên thiện lương, một kẻ đáng khâm phục. Kẻ có thể sống ở giữa nơi phồn hoa đô hội mà không bị nó ảnh hưởng, vẫn thanh thuần và đơn giản như ngày nào.
Trần Niệm sống cùng với một người con gái, là vợ sắp cưới của hắn. Theo lời Bát Chữ nói thì hai người bọn họ đều là người thiện lương, gia cảnh cả hai đều nghèo khó, Trần Niệm được mẹ già nuôi lớn, còn vợ của hắn thì là trẻ mồ côi. Vợ của Trần Niệm cũng bị bệnh nặng, vốn không có khả năng lao động, Trần Niệm tuyệt nhiên trở thành lao động duy nhất trong nhà, rồi sau khi mẹ của Trần Niệm ra đời, hắn đã phải mượn rất nhiều tiền để lo ma chay, việc này làm hoãn đám cưới của cả hai một thời gian dài.
Vốn chuyến đi này Trần Niệm cũng đã kiếm đủ để lo đám cưới, dự tính tới Tết sẽ tổ chức một bữa tân hôn nho nhỏ, tiếc rằng Trần Niệm đã không còn quay về được nữa. Bạch Kỳ đứng trước cửa phân vân mãi mà không bước chân vào, Bạch Kỳ chôn chân trước cửa, hắn không biết nên nói năng thế nào với vợ của Trần Niệm.
Ngay khi Bạch Kỳ đang phân vân thì chiếc cửa gỗ bỗng nhiên được mở ra. Một người con gái gầy gò xuất hiện trước mặt hắn, đó là một người con gái ốm yếu, làn da của nàng trắng bệch. Hai tay nàng thon như búp sen, khuôn mặt của nàng hốc hác như thể đã nhiều đêm rồi chưa ngủ. Cơ thể của nàng yếu đuối tới mức Bạch Kỳ tin rằng chỉ một cơn gió cũng đủ đẩy nàng té.
Trang phục của cô gái này mặc cũng rất kỳ lạ, đó là một bộ áo cô dâu bằng lụa mùa đỏ. Bộ áo cô dâu rất đơn giản, được may rất đẹp, từng đường kim mũi chỉ đều cẩn thận, không có một đường nào dư càng không có đường nào thiếu. Cô ấy trong bộ áo cô dâu nhìn rất thướt tha, tuy rằng vẫn mỏng mang yếu đuối tuy nhiên lại tạo ấn tượng rất tốt cho người đối diện.
“Ngươi là?” Cô gái ấy có giọng nói nhỏ như tiếng cánh muỗi, giọng nói của nàng hơi khàn như thể cổ họng đã bị tổn thương. Bạch Kỳ thấy trong lòng hơi xót xa, ngón tay hắn nắm chặt vào bàn tay khiến cho máu nhỏ ra.
“Ta là bạn, của Trần Niệm” Bạch Kỳ chỉ đáp nhẹ nhàng, cô gái ngẩn người ra một lúc, lát sâu mới đưa tay lên che miệng, Bạch Kỳ thấy ánh mắt của cô hiện lên vẻ tuyệt vọng.
“Mời huynh vào nhà, nhà cửa hơi bẩn. Mong huynh lượng thứ cho” Cô gái nhẹ nhàng cúi đầu chào Bạch Kỳ, lúc này Bạch Kỳ mới thấy rằng cô ấy ốm yếu tới mức nào, thân thể của cô chỉ mới nghiêng một chút đã gần như té xuống.
Trong nhà, ngoài một chiếc giường nhỏ, một tấm gương đồng cùng với mấy chiếc bàn gỗ. Ở trên bàn là một ấm trà, gian nhà nhỏ không có gì đặc biệt, chỉ có một góc nhỏ làm gian bếp. Lúc này gian bếp đang cháy đỏ than, trên đó là một ấm nước đang đun sôi, mùi thuốc nồng nặc khắp nhà.
“Mời huynh ngồi, để ta đi pha trà cho huynh” Vợ của Trần Niệm vội vàng chạy đi nhấc ấm thuốc của nàng ra, bộ dạng hết sức mệt nhọc. Bạch Kỳ chỉ ngồi yên, ánh mắt khoá chặt cô ta.
“Muội tên là Vũ, chỉ có tên không có họ. Cái tên này cũng là Trần Niệm đặt cho muội, nghe không hay phải không? Trần Niệm hắn, hắn có nói gì với ta hay không?” Vũ vừa pha trà vừa nói, chỉ mới có một lát thôi mà áo nàng đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng bàn tay thoăn thoắt của nàng vẫn đang pha trà.
Sau khi đưa cho Bạch Kỳ một chung trà nóng nàng mới ngồi đối diện Bạch Kỳ, nhìn ánh mắt buồn rầu pha tuyệt vọng của nàng Bạch Kỳ thấy cảm xúc trong lòng thật nao nao. Bạch Kỳ không nói gì cả, chỉ nhịp nhịp bàn tay vào thành bàn, Bạch Kỳ nhìn kỹ từng đường nét trên khuôn mặt của Vũ, từ làn da trắng bệch cho tới mái tóc của nàng.
“Hắn nói gì vào giây phút cuối. Ngươi hẳn là người biết rõ nhất mới đúng chứ” Bạch Kỳ đột nhiên mở miệng nói, bờ vai của Vũ run run. Trước câu nói của hắn, Vũ không phản ứng quá mãnh liệt như tưởng tượng, nàng nở một nụ cười đau đớn. Mà dù nàng có muốn nói gì cũng không được, bởi vì khi Bạch Kỳ cầm miếng ngọc bội đính hôn của nàng trên tay thì Vũ biết có nói gì cũng không có kết quả.
“Ta, làm sao mà biết được” Vũ cười dài nói, nàng cũng rót cho mình một ly trà, nhưng nàng lại chẳng thể nào nuốt nỗi. Sau cùng nàng chỉ có thể thốt ra một câu lấy lệ.
“Phương chết rồi, Lãnh Môn cao thủ cũng không còn ai. Tất cả đều đã chết, cho nên, không cần nói dối nữa. Trung thành làm gì nữa, khi tổ chức không còn” Bạch Kỳ thở dài nói, vào cái ngày Bạch Kỳ lập mộ cho Trần Niệm, hắn đã thấy một mãnh vỡ ngọc bội, giống hệt cái Bạch Kỳ nhặt được.
Từ lúc đó, Bạch Kỳ đã nghi ngờ vợ của Trần Niệm có liên quan tới cái chết của hắn rồi. Đúng là, sau cùng tình yêu vẫn là cái bẫy ngọt ngào nhất trên thế giới này, dù là kẻ đa cảm nhưng vô tình như Bạch Kỳ mắc phải, cho tới loại người thiện lương thanh thuần như Trần Niệm cũng dính vào.
“Ta thật sự là nể phục Lãnh Môn các ngươi, vì chuyến đi ngày hôm đó. Vì muốn giết chết Dã Ngọc mà đã sắp xếp một thời gian dài thế này, ngươi gặp Trần Niệm đã bao lâu rồi? Mười năm? Đúng là, rất kiên nhẫn mà” Bạch Kỳ vừa nói vừa cười, rất có thể cái chết của mẹ Trần Niệm cũng liên quan tới Vũ.
“Không phải? Ta yêu Trần Niệm một cách thật lòng, ta cũng không nghe theo lệnh ai cả. Mục đích của Lãnh Môn khi cài ta vào đây chính là để trở thành một kỹ nữ, trở thành một trong vô số những con bài ẩn của Lãnh Môn, chờ cái ngày ám sát Vô Thương, ám sát kẻ nguy hiểm nhất thiên hạ” Vũ nói, nàng vuốt tay áo bộ đồ cô dâu của nàng, mấy cây dao găm trong đó rơi ra, Bạch Kỳ từ đầu đã chú ý vào tay áo của Vũ, nhưng khi thấy Vũ thả lỏng bàn tay thì Bạch Kỳ hơi bất ngờ.
“Ta vẫn còn nhớ ngày đầu gặp gã ngốc đó, với một kẻ xa lạ như ta hắn lại ra tay giúp đỡ hết sức. Khi biết ta không có gia đình, hắn thậm chí còn chu cấp tiền và thức ăn cho ta mỗi ngày, từ ánh mắt của hắn, ta biết hắn chỉ đơn thuần là muốn giúp người mà thôi, căn bản không có ý định khác. Trần Niệm hay nói với ta, thật ra tiền bạc mới chính là thứ đáng sợ nhất thiên hạ, con người chẳng qua chỉ là công cụ bị tiền bạc lợi dụng, cho nên khuyên ta hãy buông thả mà sống, thà rằng khổ cực chứ nhất quyết không được để tiền bạc làm mất đi bản chất của mình” Vũ thả lỏng người ra, nàng dứng dậy, lúc này bộ dáng yếu đuối của nàng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ thoát lực mệt mỏi.
Vũ xoay người trong không trung, tay áo cùng tà áo đỏ bay trong không khí. Vũ nhìn giống như một cô dâu ngày cưới, không đèn lồng xa hoa, không trang trí hoa lệ, chỉ là một gian phòng chật hẹp và dơ bẩn. Nhưng Vũ nhìn không khác gì với những cô dâu khác, so với những kẻ mặc áo lụa yếm đào, che mạng đỏ khăn vải, so với hết thảy những kẻ lộng lẫy kia, Vũ nhìn không kém tí nào cả.
Thậm chí, vào giây phút này, nàng còn đẹp hơn hết thảy những cô dâu khác trong thiên hạ. Vì hiện tại Vũ đang trải qua giây phút thiêng liêng nhất của người con gái, kết hôn, nàng đang kết hôn cùng với người nàng yêu.
“Ta không hy vọng hắn mang ta ra khỏi cái thế giới tanh tươi vương máu này, càng không hy vọng một ngày hắn bảo vệ ta một ngày nào đó. Ta không cần hắn kiếm thật nhiều tiền, càng không cần hắn phải lo âu. Chỉ cần hắn cho ta niệm, cho ta tưởng niệm lại một thời nhân sinh, cho ta sống vào cái ngày ta còn là đứa trẻ nhỏ ngây thơ, ngày ta không biết hạ độc, giết người, càng không biết quyến rũ kẻ khác. Đơn thuần, chỉ đơn thuần là sống mà không âu lo”
Vũ càng ngày càng xoay nhanh, nàng như một con bướm đang nhảy múa trên không trung, mái tóc của nàng, tà áo của nàng như chiếc cánh của bướm đang đập nhanh.
“Ta muốn cưới ngươi Vũ ạ. Ta không có cầu hôn ngươi đâu, ta chỉ là muốn ngươi biết một điều, ta rất yêu người. Cho nên dù ngươi có đồng ý hay không cũng được, ta chỉ nói lên tâm nguyện của ta. Đó là vào một ngày nào đó ngươi sẽ là cô dâu trong đêm hạnh phúc nhất đời mình, mà ta sẽ là chú rể. Nhắc lại, ta không cầu hôn ngươi đâu”
Vũ dừng lại, nàng quỳ trên đất, lưng thẳng tắp.
“Ta không muốn ngươi chết trong loạn lạc, ta xin lỗi. Ta không muốn ngươi chết trong lưỡi đao của nhân thế, thật vô nghĩa, thật vô nghĩa”
Vũ khóc, nắng bắt đầu lên cao, chiếu vào miếng ngói bị bể trên nóc nhà, nắng chiếu rõ những sợi chỉ li ti đang giăng khắp phòng.
“Chào đời, trăm hoa nở
Chết rồi lại rụng hoa
Nương tử nỉ non khóc
Phu quân chẳng về nhà,
Hẹn kiếp này đã lỡ
Có lỡ hẹn kiếp sau
Hôm nay vì chàng múa
Vũ hoa rơi trên đầu”
Bạch Kỳ kéo nhẹ ngón tay, mấy sợi chỉ lại trở về bàn tay của hắn. Trên đó dính vài giọt máu đỏ.
Vũ vẫn quỳ tại đó, những vết rách trên áo của nàng bắt đầu xuất hiện. Máu tươi bắn ra ngoài giống như mưa, phủ lên mặt đất. Cơ thể của Vũ đầy vết cắt, nàng vẫn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng quỳ ở đó. Khuôn mặt bình thản và thật hạnh phúc.
Khuôn mặt của người con gái vừa được cưới người mình yêu.
Đây mới chân chính là Trăm Hoa Rụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.