Bạch Ảnh

Chương 27: Năng lực của người tu tiên




Bạch Kỳ được sư phụ của mình dẫn đi trong một hang động tối, dọc đường đi Tiếu Lãng cùng thường xuyên trả lời mấy câu hỏi của Bạch Kỳ. Tiếu Lãng trả lời rất kỹ càng, giải thích tỉ mỉ khiến cho Bạch Kỳ hiểu hơn nhiều về thế giới này. Tiếu Lãng là người đã sống rất lâu, đã gần một trăm năm mươi năm rồi, lão đã thấy qua nhiều chuyện mà người thường không thấy, cho nên kiến thức cũng rất phong phú.
“Người kể là người có võ công rất cao, tức là phải có danh tiếng. Mà sao đệ tử lại chưa nghe qua tên sư phụ bao giờ” Bạch Kỳ cũng hỏi ra thắc mắc lớn nhất của mình, việc giang hồ từng đại loạn về một quyển tuyệt thế võ công là có thật, lần đó cũng đã gần trăm năm trước cho nên những kẻ đương thời hầu hết đã tạ thế, mà quyển võ công kia cũng không rõ là rơi vào tay ai.
Bây giờ Bạch Kỳ đã biết đó chính là Thanh Tâm Quyết của tu tiên rồi, thắc mắc còn lại của hắn là thân phận của sư phụ mình.
“Tên tuổi của ta đã sớm bị người đời lãng quên, bây giờ thì chẳng còn mấy kẻ biết tới nhưng lúc đó Cuồng Quyền Tiếu Lãng là một cái tên rất có cân lượng. Mà cũng phải kể tới cuộc chính biến năm mươi năm trước, khi gia tộc họ Vô bị đem đi tru di cửu tộc, lịch sử mà các người học được trong sách với cái thật sự xảy ra nó khác nhiều lắm. Năm mươi năm, từ tội đồ không thể tha thứ trở thành khai quốc công thần, thật không thể tin nổi” Tiếu Lãng vừa nói vừa chậc lưỡi, nét mặt của lão hiện lên vẻ buồn rầu khác thường.
“Vậy sao?” Bạch Kỳ chỉ gật đầu rồi tiếp tục đi. Khi cả hai đi càng sâu thì hang động càng tối và thưa dần đi ánh sáng nhưng ngược lại đường đi lại dễ dàng hơn. Cho tới khi vào thật sâu Bạch Kỳ mới thấy đã có mấy bó đuốc đang cháy phừng phực, dãy đuốc dẫn sâu vào bên trong hang động.
Bạch Kỳ không nhận ra được nơi này sâu bao nhiêu. Rất có thể đây chính là U Mạch mà Dã Ngọc đang tìm kiếm.
“Sư phụ, U Mạch thực chất là cái gì vậy” Trong lúc đợi Tiếu Lãng quan sát xung quanh Bạch Kỳ mới hỏi.
“Ta không biết, thật sự không biết” Trái với suy nghĩ của Bạch Kỳ, Tiếu Lãng chỉ lắc đầu chịu thua. Dù rằng Tiếu Lãng sống lâu, có nhiều kiến thức nhưng những vấn đề này vẫn nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn. Tiếu Lãng chỉ biết rằng, dù là U Mạch hay Long Mạch đi chăng nữa thì đều liên quan tới số mệnh của vùng đất đó, đó không phải là lời đồn đại của nhân gian hay đơn giản chỉ là chiêu trò của phong thuỷ.
Vùng đất nào có Long Mạch, thì hoàng đế phải ra tay phá huỷ hoặc phải dời đô về đó. Bằng không, chắc chắn sẽ có một hoàng đế mới xuất hiện ở vùng đất đó, có việc này hiếm có ai biết, đó là dù là thời đại nào đi nữa hoàng cung cũng có riêng cho mình một nhóm thầy phong thuỷ đi khắp nơi trong lãnh thổ để tìm ra Long Mạch và nếu cần thiết thì phải huỷ nó đi.
“Ta không biết chính xác nó là gì, nhưng ta tin là ông trời đã sắp đặt hết mọi chuyện. U Mạch sinh quỷ dị, Long Mạch sinh đế vương, đó là chuyện đương nhiên. Còn về lý do tại sao thì ta không biết, thiên địa này quá kỳ diệu, cho dù ta có hiểu hết ý nghĩa của Hồng Trần vẫn không thể so với thiên địa, càng không thể so với ông trời, so với những thứ đó, nhân sinh chỉ là thứ gì đó quá nhỏ bé” Hơn ai hết, Tiếu Lãng là một trong những người hiểu rõ nhất sức mạnh của thời gian.
Ngày đó, những tên tuổi đứng đầu giang hồ dần dà bị thời gian đánh gục, những môn phái độc bá khắp nơi cũng tàn rụi theo tháng năm, một triều đại ngã gục lại có một triều đại khác nổi dậy. Tiếu Lãng còn nhớ vị cao thủ ngày xưa đánh ngang tay với hắn cũng già yếu mà chết. Quân đội gần mười vạn người bây giờ chỉ còn là vài chữ trên trang giấy.
Hồng Trần Quyền tu luyện chính bản thân mình, lại không thể bao hàm thiên địa vào trong đó. Tiếu Lãng luôn nghĩ mình khuyết một cái gì đó để đi tới đỉnh của Hồng Trần, mà lão lại tin Bạch Kỳ sẽ thay lão làm việc đó. Với khả năng thay đổi bản thân hoàn toàn một cách nhanh chóng như Bạch Kỳ thì chắc chắn sẽ trải thế gian này nhiều hơn lão. Biết đâu một ngày nào đó, Bạch Kỳ còn có thể đưa Hồng Trần vào thiên địa và ngược lại, lúc đó hẳn phải sánh với Tiên nhân.
“Vào thôi, đây đích xác là nơi chúng ta cần đến rồi, cẩn thận, phía trước có ngã rẽ, bám theo thật chặt kẻo bị lạc” Tiếu Lãng sau khi quan sát cẩn thận rồi mới nói, so với năm đó nơi này không thay đổi nhiều lắm. Những cây đuốc đặc biệt được hắn mang về từ phương Bắc có thể cháy liền mấy năm vậy mà cũng dần dà yếu đi.
Bạch Kỳ thấy hai bên tường có vương lại mấy vết móng tay cào cùng với những quyền đầu đấm sâu vào bên trong tường. Thậm chí Bạch Kỳ còn có thể cảm thấy sức mạnh của những vết quyền chưởng này qua dấu vết của nó.
Bạch Kỳ càng đi càng thấy lồng ngực mình đau nhói, vết thương trên ngực hắn càng ngày càng nhói hơn, có vẻ nó không chỉ đơn giản như Dã Ngọc nó. Đang đi thì Tiếu Lãng dừng chân lại trước một bức tường lớn, ở trên đó có một vết lõm to bằng miệng bát, từ trong vết lõm ấy bốc lên một tia lành lạnh.
“Chúng ta có khách” Tiếu Lãng bỗng dưng thở thật dài rồi nói. Bạch Kỳ thấy sống lưng mình đột nhiên lạnh hẳn, tới khi hắn hốt hoảng nhận ra da gà trên cơ thể mình đã nổi đầy hết. Không biết tự lúc nào Bạch Kỳ phát hiện đã có một người khác đứng ở sau lưng hắn.
Từ thân thể của người này, Bạch Kỳ có thể cảm thấy được một tia âm u, hơi lạnh bốc từ trên cơ thể hắn giống như hơi lạnh của xác chết chứ không phải hơi lạnh của băng tuyết. Bạch Kỳ còn giật mình hơn khi nhận ra hắn biết người này, đây chính là gã Bạch Kỳ đã gặp hắn ở ngoài thành trước khi vào rừng.
Vẫn là ánh mắt lạnh như băng, như của một con diều hâu đang chờ quắp mồi. Trên tay của hắn đang cầm một đồn xu tung lên tung xuống, Bạch Kỳ có thể nhận ra đó chính là đồng xu đã búng vào ngực mình. Lúc bấy giờ trên khuôn mặt của hắn đang nở một nụ cười tự tin, tự tin đến mức điên cuồng.
“Cảm ơn, tiền bối đã giúp ta đi trên con đường tu tiên, cảm ơn tiền bối đã thay đổi cuộc đời khốn cùng của ta. Và giờ, liệu ta có thể lấy nửa quyển Thanh Tâm Quyết còn lại không, sau này tu thành tiên nhân, chắc chắn ta không bạc đãi tiền bối. Chắc chắn sẽ xây mồ yên mã đẹp cho người”
Từng câu từng chữ hắn nói ra như những mũi kim thật sắc nhọn đâm thật sâu vào trong da thịt Bạch Kỳ. Chỉ bằng câu từ thôi, gã này cũng dư sức làm bị thương người khác.
“Ta cũng không ngờ việc ra tay cứu giúp một thầy thuốc đi lạc lại tạo ra một tên sát nhân giết người không ghê tay” Tiếu Lãng thờ dài nói, trong mắt của hắn hiện lên vẻ hồi tưởng. Mấy năm trước, tên thầy thuốc lương thiện được hắn cứu giúp lại trở thành cái dạng này.
Sau khi được kể về tu tiên, gã đã liều mạng mò vào thật sâu trong U Mạch để tìm nửa quyển cuối Thanh Tâm Quyết, Tiếu Lãng đã sớm nghĩ rằng kẻ lấy là hắn nhưng trong lòng lão vẫn luôn lẩn tránh. Đây không phải là lần đầu tiên lão thấy một kẻ chìm trong cái mộng tưởng về tiên nhân y chang Tiếu Lãng ngày xưa.
“Ngươi xem, bây giờ ngươi đã ra cái dạng gì rồi. Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ta cũng không ngờ là ngươi có Linh Căn, nếu biết trước thì ta đã sớm không nói cho ngươi biết về tu tiên nếu làm vậy biết đâu ngươi vẫn đang làm người lương thiện” Bạch Kỳ lui ra đằng sau, tựa lưng vào vách đá, khi hai người nói chuyện đều vô tình phát ra một thứ khí thế làm cho Bạch Kỳ thấy khó chịu.
“Thật ra, chính việc lão đặt Thanh Tâm Quyết vào U Mạch mới là sai lầm. Việc tìm kiếm nó khiến ta bị lạc trong đây một năm trời, và ta đã dám tới cái nơi lão không dám tới. Hồ nước đó đã khiến toàn bộ kinh mạch trên cơ thể ta tan nát, tuy nhiên nó đã cho ta một cái linh căn nhỏ nơi ngón tay út. Tuy rằng, để duy trì được nó thì phải trả một cái giá không rẻ” Hơi lạnh từ cơ thể của gã không có dấu hiệu giảm bớt mà càng ngày càng tăng cao, tới một sau thì nhiệt độ xung quanh cơ hồ đã giảm đi.
“Bạch Kỳ, ngươi trốn đi. Để ta giải quyết mọi chuyện ở đây” Bạch Kỳ gật đầu rồi chầm chậm lùi về phía sau, trong đầu của Bạch Kỳ cũng đã tính tới chuyện chạy trốn từ trốn nhưng do hắn tò mò muốn xem thử Linh Căn và người Tu Tiên thật sự là gì cho nên hắn vẫn cứ dây dưa không đi.
Tên kia cũng không để ý gì tới Bạch Kỳ mà giơ bàn tay lên búng đồng xu về phía Tiếu Lãng. Đồng xu trên tay hắn bốc ra khói lạnh đáng sợ, bàn tay của hắn vậy mà lại gầy nhom như một khối xương.
“Trúc Tửu” Tiếu Lãng hơi nghiêng người như người say rồi bằng một cách thần kỳ nào đó mà bắt được đồng xu đang bay trong không khí rồi dùng tư thế như dốc rượu vào miệng mà di chuyển đồng xu rồi ném nó ngược về phía tên kia, chân của Tiếu Lãng cũng thuận thế đá về phía trước, Tiếu Lãng nghiêng người ra sau, chỉ đứng bằng một chân.
Sau đó giữ yên tư thế đó, chỉ có bàn tay là di động. Những chưởng khí nồng đậm nội lực xuất hiện trong không khí, hễ tên kia né được đòn nào là bức tường sau lưng hắn sẽ lưu lại một vết lõm hình bàn tay.
“Phóng Hoả” Bàn tay gầy nhom của hắn cong lại, sau đó chắp lại như đang bái lạy. Sau đó khi bàn tay của hắn mở ra thì cũng xuất hiện một quả cầu lửa bé tí màu đỏ, lửa nóng vẫn không xua tan đi cái lạnh trong không khí. Khi hắn quăng quả cầu lửa về phía Tiếu Lãng thì Tiếu Lãng đã xoay người né được.
Cả hang động rung rinh như sắp sập, Bạch Kỳ chỉ biết nhắm mắt ôm đầu bỏ chạy.
“Cái ban nãy chắc không phải là ảo thuật đi”
Bạch Kỳ thầm nghĩ. Từ giớ nếu có ai hỏi Bạch Kỳ sẽ không ngại mà trả lời rằng. Người tu tiên quả nhiên có thật. Bạch Kỳ đã được thấy tận mắt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.