Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 61: Hàng chú thích này khiến mắt Sở Ninh sáng ngời




“Đại Hạ Phục Ma Công, công pháp hàng đầu của Đại Hạ Vũ Triều, sau khi tu luyện tới Siêu Phàm Cảnh có thể dùng huyết thống thần linh chống đỡ bốn hồng kiều...”

Sở Ninh tiện tay lật xem một quyển sách cổ. Một lát sau, Sở Ninh lắc đầu.

Đại Hạ Phục Ma Công còn mạnh hơn Thương Hải Bách Gia Công của Liệt Dương Tông nhiều.

Nhưng Lục Chuyển Tạo Hóa Công của phụ thân hẳn đủ để kiêu ngạo cổ kim, nó vượt xa tất cả mọi công pháp ở Chân Linh đại lục.

Hắn mới vào nhất chuyển đã có thể lấy huyết thống để khởi động sáu hồng kiều rồi nên hiển nhiên sẽ chướng mắt các công pháp khác.

Điều khiến Sở Ninh thấy hứng thú là mặt sau của quyển sách cổ này có giới thiệu về Động Cảnh.

“Người tu đến Siêu Phàm mở rộng nguyên hải tới bốn mươi trượng sẽ đạt tới giới hạn của Siêu Phàm đỉnh tuyệt, lúc. này, điều động tinh hoa khí lực dung hòa với nguyên hải có thể mở ra một lỗ thủng hữu hình, xuất động lực, phi độn địa, một chiêu đều có thể lực đạt tới mười vạn cân”.

Hàng chú thích này khiến mắt Sở Ninh sáng ngời.

Lực mười vạn cân vô cùng dữ dội, quả là một quái vật hình người.

Vung tay ném núi cũng chẳng ngoa, chẳng trách Hạ Tổ đã khai sáng ra một vũ triều ở nơi hoang sơ như này.

“Điều này ý là lực bùng nổ mười vạn chính là rào cản bước vào Động Cảnh”.

Sở Ninh ngẫm nghĩ.

Lấy tu vi hiện tại của hắn, sử dụng chân nguyên, tung song chưởng khó khăn lắm mới bùng nổ lực lượng ba ngàn cân, còn xa mới tới Động Cảnh.

Công pháp trên giá sách có hơn mười loại.

Sở Ninh bỏ qua chúng chỉ lật xem võ kỹ.

“Võ kỹ trong Hạ Lăng lại đều ở cấp bậc Siêu Phàm!”, Sở Ninh kinh hãi.

Hản lăn lộn ở Bắc Cảnh sáu năm ròng chỉ mới thu thập. được ít ỏi hai ba loại võ kỹ Siêu Phàm.

Sở Ninh lật xem từng cái một.

Những võ kỹ ấy vô cùng cũ kĩ, chứng tỏ đã được đọc rất nhiều lần, còn có đủ loại bút ký của các đời vũ chủ.

Sở Ninh cũng không vừa lòng.

Thông qua Đại Hạ Phục Ma Công.

Sở Ninh có thể chắc răng thiên phú huyết thống của mình không chỉ nghiền nát Liệt Dương Tông mà thậm chí còn có một không hai Đại Hạ Vũ Triều, trong khoảng thời gian sáu

năm ở Bắc Cảnh, hẳn đã tôi luyện ra dưỡng đao thuật.

Nên tu luyện những võ kỹ ấy chỉ có thể xem như dệt hoa trên gấm mà thôi.

“Hả? Bỗng nhiên, Sở Ninh chú ý tới một thứ.

Hản phát hiện có ba quyển sách cổ lẻ loi trong góc, trông có vẻ khá mới.

“Kỳ lạ...” Ánh mắt Sở Ninh chợt lóe.

Các đời Đại Hạ Vũ Chủ đều đến Hạ Lăng tu luyện, sao có thể bỏ qua ba quyển sách cổ kia chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.