Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 177:  Phúc Diệt Thủ




“Chưa đánh thì sao ngươi biết không được!", ánh mắt Đông Thắng Thái Tử sắc bén.

Khí thế của hắn ta gạt ra một tầng khí, bụng chấn ù ù, miệng Động thứ hai xuất hiện.

Vòm trời tối đen bỗng trở nên sáng ngời.

Linh khi trăm dặm xung quanh hỗn loạn, biến thành chùm sáng, không ngừng chen nhau hướng thẳng về phía Đông Thắng Thái Tử.

“Mở”

Đông Thắng Thái Tử thét lên, dãy núi cũng lắc lư.

Bàn đá có khắc hai chữ Hoá Long mọc đầy rêu vỡ ra, gió mạnh không dứt, thoáng cái lại đứng yên, thời gian như ngừng lại, sau đó mọi thứ khôi phục bình

thường làm mọi người sợ toát mồ hôi lạnh.

Trong giây phút sợ hãi cũng làm họ hiểu ra chuyện gì đang xảy đến.

Để đánh với Bắc Vương Đại Hạ, Đông Thắng Thái Tử đã từ Siêu Phàm Tam Cực cưỡng ép nhập Động.

Nhìn sang Đông Thắng Thái Tử, mọi người thất thần.

Bóng dáng Đông Thắng Thái Tử trở nên mơ hồ, bị linh khí bao phủ.

“Mau nhìn kìa!” 

Có kẻ tinh mắt chỉ vào đống tuyết đọng đã hoà tan trên đất.

Các đoá hoá lần lượt nở trong trời đông lạnh giá.

“Sinh mệnh triêu khí quá hùng hậu!”, Vạn Kỷ Ương thầm thì, nhìn lên không trung.

Bóng dáng Đông Thắng Thái Tử đã trở nên rõ ràng.

Hắn ta không còn đôi cánh mà là đứng thẳng trong không trung.

Sợi tóc trong suốt tuôn như thác, toàn thân không còn gì dơ bẩn, bụng chiếu ra ba miệng Động, dập dìu toả sáng ra sinh mệnh triêu khí, tất cả hiện ra Thập Văn Động.

“Bi3n thái!”

Với kẻ bình tĩnh như Vạn Kỷ Ương mà cũng phải run rẩy toàn thân.

Siêu Phàm bình thường nhập Động thì chẳng khác nào một trận ác chiến.

Sau khi thành công thì sức lực cạn kiệt, Động trong trạng thái nguyên thuỷ nhất, cần tu hành mới xuất hiện động văn.

Đông Thăng Thái Tử thì khác.

Người này có tuyệt học bí pháp Ngũ Tạng, tích luỹ đầy đủ mới đột phá lên Động, có tận 30 vòng động văn, vượt xa Nghiêm Thông bị Sở Ninh đánh chết.

Phong thái như thế thì chắc chắn chẳng bao lâu nữa có thể tiến vào Thiên Tuyệt Bảng của Thanh Châu.

“Bắc Vương Đại Hạ, sao, đủ chưa?”, giọng Đông Thắng Thái Tử vang khắp nơi, ba cái Động chấn lên làm mấy ngọn núi lớn sụp đổ.

Đông Thắng Thái Tử khí thế quá mạnh, áp hẳn đám người tu vi Siêu Phàm.

Ba cái Động càng đáng sợ, nó như tách biệt không gian làm họ không thể cảm nhận hay hấp thu linh khí.

Đây là sự áp chế của cảnh giới cao.

“Có đủ hay không thì bản thân ngươi phải rõ nhất chứ?”, Sở Ninh bình thản đáp.

Đông Thắng Thái Tử nhập Động, nhưng vẫn sợ hãi đao kỹ của hắn.

Bằng không thì sao lại dùng ba cái Động để đe doạ toàn trường.

Đông Thắng Thái Tử không lên tiếng, người giãn ra, tay như cối xay làm hư không phát ra âm thanh chấn động.

Tuyệt học của Đông Thẳng hoàng triều Phúc Diệt Thủ!

Đông Thăng Thái Tử tiến Động rồi, thi triển bí kỹ này, lực Động sẽ lan toả bao phủ phạm vi trăm mét, bá đạo đánh về phía Sở Ninh.

“Ta và ngươi đều là xưa đâu bằng nay...” Sở Ninh thở ra, bàn tay thon gầy vươn tới.

Sở Ninh xuất chưởng như mặt trời chiếu vào tuyết đọng, bao trùm rồi chôn vùi lực Động kia.

Đông Thắng Thái Tử cũng không cảm thấy bất ngờ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.

Bốp! Bốp! Bốp!

Người Đông Thắng Thái Tử đong đưa, tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi, khắp nơi đều là tàn ảnh của hắn ta. Hắn ta dùng sát chiêu khác để tấn công Sở Ninh, mọi người sôi trào.

“Đây là tuyệt học Động Cảnh của Đông Thắng hoàng triều, Bách Huyễn Thân!”, ánh mắt Vạn Kỷ Ương căng thẳng.

Đông Thắng Thái Tử tự bịt đường tương lai nhưng vẫn là kẻ mạnh như cũ.

Mới nhập Động thì đã có thể thi triển Bách Huyễn Thân tới mức này.  

“Bắc Vương Đại Hạ, cố gắng chống đỡ!”, Hạng Bàng lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.