Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 125: Chuẩn bị!




Hai đại Vũ Triều đối chọi, một chút gió thối có lay cũng sẽ bị đối phương biết

Giờ phút này.

Đương nhiên biên cảnh của Đại La Vũ Triều đang thần hồn nát thần tính.

Đại Phong Võ Chủ cống quan tài ở phía trước. Đại Hạ Bắc Vương đeo khăn trắng trên đầu, dẫn Đồng Đồng đi phía sau đã thu hút sự chú ý của quân đóng ở biên

cảnh Đại La.

“Đại Phong Võ Chủ quả thực bị Đại Hạ Bắc Vương bắt rồi"

Một vị tướng lĩnh Vũ Cảnh đứng ở trên tháp quan sát, nhìn thấy người kia một thân một mình đi về phía biên cảnh thì tỏ ra vô cùng rung động.

Nơi Đại La đóng đô mặc dù không cường thịnh bằng Đại Hạ, nhưng cũng không có ai dám một mình tiến vào biên cảnh Đại La cả.

Càng không nói đến việc.

Đại La Võ Chủ đã leo l3n đỉnh Động Cảnh, nâng cao thanh danh của cả Vũ Triều ở Thanh Châu.

Đại Hạ Bắc Vương muốn một mình đánh với Đại La sao!

“Chuẩn bị!”

Vị tướng lĩnh này giơ tay phải lên cao, lập tức hạ lệnh.

Ngay lập tức.

Vèo! Vèo! Vèo!

Cung nỏ trong cửa thành vang lên những tiếng khởi động, từng mũi tên loé ra ánh sáng xanh lao về phía ba bóng người kia

Trên mũi tên có bôi kịch độc!

“Các vị tướng lĩnh Đại La, ta là Đại Phong Vương, là đồng minh của Đại La, đừng ngộ thương người một nhài”

Đại Phong Vương đang cõng quan tài đi nhanh lên mấy bước, phía sau là một hàng dấu chân máu.

Ông ta đã chịu đủ tra tấn rồi

Sau khi vượt qua Bắc Cảnh Đại Hạ, Bắc Vương đã thực. hiện lời hứa hẹn, cho ông ta được giải thoát.

Chẳng qua hän cũng tự mình ra tay.

Đồng Đồng cầm con dao găm kia đâm từng lỗ máu trên người Đại Phong Võ Chủ, dòng máu đỏ sẫm lan tràn từ Bắc Cảnh Đại Hạ đến tận đây, nếu là tu giả bốn cảnh giới Bể Khổ thì đã sớm ngã xuống rồi.

“Đại Phong Võ Chủ, xin lỗi”.

Võ tướng kia chần chờ một chút, nhìn thấy Bắc Vương chỉ còn cách biên cảnh chưa đến một dặm, lập tức vung tay lên.

Vèo! Vào! Vèo! Không khí như rung lên, một cơn mưa tên che kín cả bầu.

trời, như mây đen kéo xuống, bao trùm phía trước không một góc chết

“Chờ ta thoát ra, nhất định sẽ xử tử các ngươi!” Sắc mặt Đại Phong Võ Chủ xanh mét, chật vật trốn tránh.

Ông ta là Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm, bình thường sẽ không sợ thế công này.

Nhưng ông ta đã mất quá nhiều máu, hơn nữa hai tay còn bị xích sắt trói buộc, cống quan tài của Phó Vệ, sao dám lơ là

Mấy đợt mưa tên qua đi, mặt đất vỡ nát, tên cảm san sát.

Trên cơ thể cao to của Đại Phong Võ Chủ đã đầm địa máu tươi, hơn nữa máu còn chuyển sang màu đen.

“Đáng chết!”

Đại Phong Võ Chủ điên cuồng thúc giục chân nguyên, đang ép kịch độc ra.

Tay áo Sở Ninh ở phía sau ông ta tung bay.

Không ai thấy hẳn ra tay, chỉ thấy hẳn nắm tay Đồng Đồng tiến lên, nhưng tất cả mũi tên đều bị văng ra.

Ngàn vạn lần mưa tên cũng không thể tới gần vương thân của hãn!

Một màn này khiến trong lòng quân đội đóng quân trong cửa thành đều vô cùng trầm trọng, khởi động cung nỏ lần thứ hai.

Đại Hạ Bắc Vương đã sớm vang danh khắp Đại La

Trước đây lấy thân một mình giế t chết năm vị Siêu Phàm. của Đại La.

Cho dù tỷ lệ giết được đối phương chỉ có một phần vạn, bọn họ cũng phải tranh thủ

Cảm giác được không khí lại rung lên, Đại Phong Võ Chủ có chút kinh hoàng, cõng quan tài tránh sang bên cạnh.

“Nếu ngươi tiếp tục đi lên trước thì còn có cơ hội thoát Vây xa vời”

“Nếu bây giờ ngươi dừng lại, chắc chẳn sẽ phải chết”.

Một câu của Sở Ninh bay tới, làm cho cả người Đại Phong Võ Chủ cứng đờ.

Đại Hạ Bắc Vương. Thật sự dám gi ết chết ông ta ngay tại chỗ!

Đại Phong Võ Chủ rống to, kiệt lực trốn tránh những đợt mưa tên, cõng quan tài phóng về phía cửa thành.

“Giết!"

Nhìn thấy ba người đã đi vào cửa thành, tướng lĩnh Đại La rút đao rống to.

Ầm ầm! Hần ta vừa mới dứt lời, tường thành cao lớn đã chấn đông, từng vết nứt lan ra như mạng nhện, giống như có một

con mãnh thú tuyệt thế đang va chạm vào cửa thành.

Từng viên đá vỡ nát lăn cuồn cuộn xuống, rơi trúng không ít người,

Âm một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.