Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm

Chương 107: Đây là tên của ông nội hắn!




Đây là tên của ông nội hắn!

Hắn chưa từng gặp Sở Vô Địch bao giờ, chỉ từng nghe Sở Nguyên nói qua, đó chỉ là một ông lão bình thường, điểm mạnh duy nhất chính là trường thọ, có thể nói là không bao giờ già đi.

Hắn vừa mới sinh ra.

Sở Vô Địch đã rời khỏi Sở gia, từ đó về sau không biết tung tích.

Nhưng một ông lão lấy cái tên Vô Địch như vậy, làm sao có thể là người bình thường được?

Ở trong giọng nói trầm thấp rõ ràng của Hạ Giang.

Sở Ninh dường như thấy được một ông lão trút bỏ hào quang của bản thân, ẩn cư trong Thanh Sơn Thành.

Năm này qua năm khác trôi đi, vô số lần chờ mong thất bại.

Cổ tộc cấp trấn thế, tất cả các tinh anh đều đã ngã xuống, chỉ còn lại một mạch tộc nhân thường nhất.

Kỳ Lân Tử trong lời tiên đoán dường như không bao giờ... có khả năng xuất hiện nữa!

Ông lão cảm thấy rất cô đơn, cô độc vượt qua một đời, lúc này mới lựa chọn chấp nhận số phận, lấy vợ sinh con.

“Sở tộc ta gặp kịch biến như thế nào?”, Sở Ninh trầm mặc hồi lâu, mới áp chế được rung động trong lòng.

Có thể để một gia tộc lớn cấp trấn thế biến thành một hạt bụi chân linh, hắn khó có thể tưởng tượng được khúc chiết trong đó.

Nếu hắn sinh ra vào lúc Sở tộc cường thịnh, sẽ có vô số cường giả hộ đạo, sẽ được vô số thiên tài địa bảo gột rửa.

“Ta không rõ ràng lắm”. “Lúc Sở tộc trấn thế, sở hữu bốn họ gia nô”.

“Chỉ có tộc Hạ Thị ta là đi theo Sở Vô Địch lão tiền bối đến Thanh Châu, sau đó lập ra Đại Hạ Vũ Triều, tiếp tục chờ đợi Kỳ Lân Tử sinh ra”.

Hạ Giang cười khổ nói.

Sở gia không xuất hiện Kỳ Lân Tử, tộc Hạ Thị không được tiếp xúc với Sở gia.

Đây là lệnh cấm mà Sở Vô Địch để lại.

Ví dụ như những linh bài không tên được cung phụng

trong từ đường Sở gia chính là các cường giả Sở tộc đã chết trận.

Bỏ tên tuổi đi là vì để Kỳ Lân Tử có thể bình an sinh ra.

Ngay cả Sở Vô Địch đều hóa thành người thường, sinh sống rất nhiều năm ở Thanh Sơn Thành.

Kỳ Lân Tử không sinh ra, Sở gia quy về bình thường là kết cục tốt nhất.

“Nhưng mà nghe nói từ sau khi Sở tộc sụp đổ, ba họ gia nô khác đều nhanh chóng vươn lên, xuất hiện không ít thiên tài cao huyết thống, mơ hồ muốn trở thành thế lực cấp trấn thế mới..

“Theo ta phỏng đoán, thiên tài địa bảo mà Sở tộc chuẩn bị cho Kỳ Lân Tử đã bị bọn họ cướp mất”.

Hạ Giang chần chờ một chút, lấy ra một cái nhãn Càn Khôn giao cho Sở Ninh.

“Đáng hận là tộc Hạ Thị ta vô dụng, không thể bảo vệ được chủ nhân, còn mang đi ba viên linh đan của Sở tộc”.

“Kỳ Lân Tử, linh đan mà ngươi lấy được trong Hạ Lăng tên là Nguyên Đan, lấy tám loại thiên tài địa bảo luyện chế thành”.

“Hai viên còn lại này là Đại Nguyên Đan, được tạo ra từ nguyên liệu quý giá hơn, được các đời Võ Chủ mang theo bên mình, không dám để rời khỏi người, lại càng không dám dùng,

bây giờ vật về chủ cũ”. Linh đan!

Trước mắt Sở Ninh sáng ngời.

Hắn đã từng được trải nghiệm chỗ tốt của loại linh đan này.

Bây giờ lại có thêm hai viên Đại Nguyên Đan, hắn còn sợ gì Đại La Võ Chủ nữa?

Rất nhanh. Cả người Sở Ninh chấn động.

Bên trong chiếc nhãn Càn Khôn này ngoại trừ đan dược ra còn có một phong thư.

Đó là do ông nội Sở Vô Địch của hắn để lại cho Kỳ Lân Tử.

“Khi phong thư này được thấy ánh sáng, chứng tỏ rằng Kỳ Lân Tử của Sở gia ta vẫn xuất hiện”.

“Lão tử không biết ngươi là con cháu đời thứ mấy của Sở gia, nhưng con cháu Sở tộc ta không tin vào số mệnh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.