Bác Sĩ Thú Y Đệ Nhất Đế Quốc

Chương 2: Ngày thứ hai của bác sĩ bùi




Loại lực lượng như tinh thần lực này. Bùi Chu nguyên bản nghĩ rằng nó chỉ tồn tại trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nhưng mà hiện tại, cậu không thể không thừa nhận, nó đang tồn tại bên trong cơ thể của cậu, tuân theo bản năng là có thể thành thục vận dụng, dễ dàng điều khiển.
Loại lực lượng này là vô hình, nếu cố phải hình dung nó thế nào mà nói, thì giống như mở thiên nhãn vậy, hoặc là nhiều thêm một cái "huyễn thuật", nghe thì có tầm thường nhưng là thực chuẩn xác.
"Vậy đi, cứ coi như xảy ra một ít sự tình cổ quái đi......"
Bùi Chu yên lặng xây dựng tâm lý trong chốc lát, mặt than từ trên giường bò dậy, đi vòng quanh xem xét căn gác xép, đánh giá cách bài trí thập phần xa lạ này.
—— cửa sổ to rộng kéo xuống tận đất, rèm cửa màu vàng nhạt, ghế mây màu xanh lục, mô hình cơ giáp đặt trên tủ gỗ cạnh tường, trên bàn gỗ còn sót lại một chút cặn thuốc thăng cấp dị năng, chính giữa mặt tường là một tấm poster chân dung khổng lồ.
Toàn bộ căn phòng tràn ngập tinh thần phấn chấn tràn đầy sức sống của thanh niên tuổi trẻ, khác hoàn toàn với phong cách tối giản mà Bùi Chu tôn sùng, nhưng ngoài sự lạ lẫm ban đầu, cậu dần dần thả lỏng coi đây giống như nhà mình.
Vươn tay cầm lấy lọ thuốc trên bàn lên, Bùi Chu đặt nó dưới mũi rồi ngửi, một cổ mùi hương cục kì gay mũi phả vào mặt cậu, Bùi Chu thiếu chút nữa hai mắt tối sầm, vội vàng đem bình thuốc kia tránh ra xa, thế nhưng một ít kí ức mờ nhạt đang dần hiện lên.
Người trẻ tuổi kia cùng họ cùng tên với cậu, Bùi Chu, bởi vì dừng lại ở mức dị năng sơ cấp suốt thời gian dài không có tiến bộ, liền bị Học viện trung cấp Hoàng Gia khai trừ, ngày hôm qua, hắn uống xong bình thuốc kí.ch thích thăng cấp dị năng này, hy vọng dị năng có thể thành công tăng cấp, nhưng là lại làm cho tinh thần lực sụp đổ.
"Leng keng ——" bàn tay siết chặt bình thuốc trống rỗng khiến các khớp xương rõ ràng trở nên hơi trắng, sau đó tùy ý mà đem nó ném vào thùng rác.
"Xem ra thật là xuyên qua......"
Bùi Chu lê dép lê, đi tới trước tủ tường trước mặt, nơi đó có đặt cuốn lịch để bàn cho thấy hiện tại là tinh lịch năm 100234, ngày hôn qua bị người dùng bút lông vẽ một vòng tròn, đánh dấu sinh nhật của Đại La La (Deroro), khi đó sẽ tặng cho nàng một lọ thuốc tinh quang.
Tinh quang dược tề, một loại thuốc kỳ lạ, không thể uống, nhưng có thể sử dụng như một chiếc đèn bàn, buổi tối sẽ nhìn thấy nó giống như những vì tinh tú lấp lánh trong đêm —— đây là thứ yêu thích nhất của thiếu nữ tộc cá heo Đại La La.
"Đại La La......"
Lập lại danh tự này lần nữa, trong đầu Bùi Chu chậm rãi hiện lên một hình ảnh sinh động, một cô gái với mái tóc ngắn, khuôn mặt tròn tròn, ánh mắt ngây thơ, nhưng thỉnh thoảng lại nở một nụ cười xấu xa, luôn mặc quần yếm màu lam, tay cầm theo một cái thùng dụng cụ.
Nếu muốn cụ thể hoá hình tượng mà nói, nàng rất giống một người làm vườn trong một trò chơi nào đó.
Là một cô gái tộc cá heo, Đại La La thừa hưởng hoàn mỹ các đặc tính của cá heo —— chính là thoạt nhìn thiên chân vô tà, kỳ thật là tồn tại đen tối nhất trong lịch sử.
Bởi vì luôn tạo ra một số đồ vật kỳ kỳ quái quái làm ảnh hưởng tới phong cách trường học, nàng cùng Bùi Chu, trước sau nối chân nhau bị học viện trung cấp Hoàng Gia khai trừ, cùng nhau lưu lạc đến cái tinh cầu nông nghiệp hoang vắng này, sưởi ấm cho nhau, tự ôm tự khóc.
Trên danh nghĩa là bạn bè, nhưng nói thật, Bùi Chu rất ít khi nhìn thấy Đại La La, cô nương này luôn suốt ngày đóng cửa chế tạo mấy thứ kì quái, không biết bận rộn cái gì, tình bạn giữa hai người giống như plastic vậy, không chút bền vững.
"Như vậy cũng tốt...... Như vậy sẽ không sợ bại lộ chút gì."

Bùi Chu nói thầm như vậy, ánh mắt chuyển hướng về phía tấm poster lớn bên cạnh, tấm poster này chiếm cứ vị trí trung tâm bức tường, có thể thấy được tình yêu nồng nhiệt của nguyên chủ đối với tên đại minh tinh này rất lớn.
——Trên poster là một nam nhân tinh xảo tuấn mỹ cực kỳ, mái tóc hắn hỗn độn mang đầy vẻ bất kham, khóe miệng ngậm một mạt cười hờ hững, đôi mắt màu lam sâu thẳm giống như phản chiếu cả dải ngân hà, trên vai vắt áo khoác quân trang màu đen, áo sơ mi mở rộng lộ ra cơ bụng tám múi, nhân ngư tuyến như ẩn như hiện lộ ra dưới cái quần lính bị kéo trễ, khiến người ta suy nghĩ bậy bạ......
Bùi Chu hầu kết hơi hơi nhúc nhích một chút, là một chàng gay, cậu không thể không thừa nhận, nam nhân trên poster không nói những cái khác, chỉ riêng nhan sắc cùng vóc người này có thể đem đi thẩm du tốt...... Sau đó, cậu nhìn lướt qua huân chương trên vai nam nhân trong poster, phát hiện đây là một vị tướng quân hàng thật giá thật.
"Xem ra, phong tục ở đế quốc tinh tế này rất khác so với phong tục ở địa cầu......"
Bùi Chu nắm cằm suy tư, kỳ thật cũng không khó lý giải, bởi vì cùng Trùng tộc chiến tranh suốt hàng trăm năm, con người ở đế quốc này trở nên cực kỳ bưu hãn.
Ví dụ như ở trên địa cầu có thể xuất hiện ở trong TV hay trong đều là các diễn viên minh tinh......
Nhưng ở chỗ này, quân nhân, thú nhân, bác sĩ, cùng với các cường giả dị năng mới là những minh tinh hot nhất, trừ bỏ khi phải ra ngoài chinh chiến cùng công tác, thời gian nhàn hạ thì bọn họ có thể xuất hiện trên các hot search hàng đầu, game show, hoặc các chương trình phát sóng trực tiếp......
Có lẽ do gen thú nhân quấy phá đi, thực lực cường đại mới có thể có được càng nhiều ưu ái của người khác giới, đây trở thành lý tưởng hướng đến của các thú nhân.
Cho nên, đối với vị quân nhân thú nhân trên poster làm ra hành vi đầy phong tao, phát ra hormone khắp nơi thế này cũng không có bất luận kẻ nào có ý kiến, tương phản, trừ bỏ fangirl, vị này thú nhân này có lực lượng fanboy đông đảo.
Tỷ như tiểu Bùi Chu bất hạnh chết chính là một trong số đó.
Bùi Chu cầm lấy một ít có giáp bên cạnh poster, tay chọc chọc đùa nghịch xem xét trong chốc lát, liền nhìn thấy trong số mô hình có một con thú toàn thân màu đen giương ra đôi cánh xương, diện mạo cự thú phi thường uy mãnh, dưới bệ được đánh dấu bằng một dòng chữ —— "Ám cánh Huyền Hồ tộc · Osmond". (Hồ ly đen có cánh phải không nhỉ?)
Lại ngẩng đầu nhìn lên, nhìn vào góc poster liền thấy một chữ kí nếu không để ý kĩ sẽ dễ dàng bỏ qua —— "Osmond", Bùi Chu nắm chặt mô hình, tay hơi hơi run lộ căng thẳng, đôi mắt lập tức tỏa sáng, "Nguyên lai đây chính là hình thái thú của thú nhân này sao......"
"Thật là thần kỳ, trên thế giới cư nhiên có một loại sinh mệnh như vậy tồn tại......"
Bùi Chu chỉ cảm thấy máu mình đang sôi trào, một ý niệm tựa như cỏ dại đang nảy mầm trong đầu cậu: Rất muốn bắt một thú nhân về nhà để chậm rãi nghiên cứu, điên cuồng vuốt ve bộ lông nhung ấm áp kia của nó a......
Không sai, bác sĩ Bùi mặt ngoài thoạt nhìn giỏi giang lãnh khốc, nhưng bên trong lại là một tên lông khống, vừa thấy sinh vật lông xù xù liền không thể kiểm soát được bản thân, trên địa cầu, cậu lựa chọn làm bác sĩ thú y cũng xuất phát từ sự yêu thích này, hy vọng mỗi một con thú lông xù xù đều có thể khỏe mạnh hoạt bát trưởng thành.
Tuy nhiên, hiện thực mài dũa chúng ta thành người trưởng thành, đừng nói cứu trợ cho sinh mệnh các con vật nhỏ, cậu ngay cả sinh mệnh chính mình đều bảo hộ không được.
Cuộc sống trong nghề hỗn loạn, tốt xấu lẫn lộn đồng hành cùng nhau làm huỷ hoại thanh danh nghề nghiệp, bệnh nhân vô cớ gây sự, cơ hồ khiến cậu sầu muộn đến tóc cũng sắp hao mòn hết (hay có câu nói sầu rụng tóc).
Nhưng ở chỗ này, bác sĩ Bùi tìm thấy mùa xuân của mình, có thiết bị tiên tiến nhất, có dị năng hệ tinh thần, có được địa vị đáng tôn trọng...... Cậu nhất định có thể làm ra một phen sự nghiệp!
Ngay thời điểm bác sĩ Bùi đầy cõi lòng khát khao, ý chí chiến đấu sục sôi, dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa.

Phía dưới hoa viên, một cô gái ăn mặc phong cách người làm vườn, đầu đội mũ vành che nắng, tay mang bao tay trắng không ngừng gõ cửa: "Bùi Chu! Bùi Chu! Cậu mau mở cửa, hay là cậu đã chết rồi hả!!!"
Đột nhiên từ mơ màng phục hồi tinh thần lại, Bùi Chu sửng sốt, tiện đà có chút khẩn trương, Đại La La như thế nào sẽ đến?
Vội vàng chạy xuống tầng đi mở cửa, đứng ở trước mặt Đại La La, Bùi Chu ánh mắt thận trọng mà đánh giá nàng: "Sao cậu lại tới đây?"
"Hừ —— cậu cuối cùng cũng mở cửa, làm tôi sợ muốn chết!"
Đại La La khoa trương mà vỗ vỗ ngực, nhất kinh nhất sạ nói: "Tôi thật sự sợ cậu đã chết!"
Bùi Chu nhướn mày một cái.
"Cậu xem! Tinh Võng phát ra tin tức phi thường lớn!" Thiếu nữ trừng đôi mắt hắc bạch phân minh, nâng lên một thứ giống như vòng tay và gật đầu, mở ra một loạt các tin tức trên báo ý bảo Bùi Chu mau xem, "loại thuốc thăng cấp dị năng trung cấp mới nhất mà tập đoàn Hermes nghiên cứu phát minh ra, xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, các thú nhân trên tinh cầu cùng nhân loại sau khi dùng thuốc, đều xuất hiện tình trạng dị năng biến dị, cấp bậc giảm xuống, thậm chí trực tiếp tử vong, nghe nói là bởi vì phối phương của thuốc quá mức cương cường, nhưng tính ổn định lại rất kém, chiều nay, chủ tịch tập đoàn Hermes đã tự nhận lỗi và từ chức! Cũng phải đối mặt với toà án!"
"Cậu không phải hôm trước mới vừa gom đủ tiền, mua một lọ thuốc thăng cấp dị năng trung cấp hay sao! Mau mau mau, đừng uống, cầm nó vứt đi!"
Bùi Chu duỗi tay nhẹ điểm vào hư không, làm tờ báo chuyển hướng về mình, lại cúi đầu nhìn trong chốc lát, trên mặt thần sắc mấy phen biến hóa.
"Tôi...... Tôi đã uống rồi."
Việc này, Bùi Chu không nghĩ dấu diếm, cũng không thể gạt được đi.
"Cái gì!? Cậu uống rồi!!!" Đại La La kích động đến nhảy dựng lên, lại giống như nhìn thấy một quái vật, thật cẩn thận nói: "Cậu không xảy ra chuyện gì đi?"
Bùi Chu không khỏi lộ ra một tia cười khổ: "Một trong các năng lực của tôi đã bị biến dị, từ sơ cấp dược tề sư, biến thành sơ cấp dược thiện sư......"
"Này, cái này vừa nghe chính là biến dị theo chiều hướng không tốt dược thiện sư gì đó, tôi trước giờ chưa từng nghe qua......" Đại La La sắc mặt lập tức trắng bệch, cuống quít nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi...... Tôi không nên hỏi."
"Nhưng là hiện tại không phải thời điểm thương tâm, cậu mau lên lấy bình thuốc rỗng kia, chúng ta vào trong thị trấn xin hiêp hội thú quyền tinh tế bồi thường đi! Lúc này đây tập đoàn Hermes lấy ra một khoản tiền lớn dùng để bồi thường cho những thú nhân và con người đã chịu tổn hại trong lần này, cậu chỉ cần thông qua kiểm tra đo lường, trong ngày là có thể lấy được tiền bồi thường!" Đại La La là một cô gái tính tình thiếu kiên nhẫn, nói chuyện như là súng bắn liên thanh, nhưng hiển nhiên đều là vì tốt cho Bùi Chu.
Bùi Chu trong lòng vừa động, cậu mới đến, số tiền này tới thực đúng dịp, vừa lúc giải quyết nhu cầu cấp thiết của cậu.
Bùi Chu: "Đi, tôi hiện tại liền đi xin bồi thường!"
Đại La La nắm chặt nắm tay: "Tôi cùng cậu đi! Bọn họ thật quá đáng, không có kiểm tra đo lường tốt tính an toàn của thuốc cũng dám lấy ra đem bán!"

Hiệp hội thú quyền tinh tế hiệu suất rất cao, Bùi Chu vừa tìm đến, trải qua nghiệm chứng, cùng ngày liền nhận được một khoản bồi thường hào phóng.
......
Sau khi trở về nhà.
Đại La La nằm bò trên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào tinh tệ xếp chồng như núi trước mặt, thèm nhỏ dãi đến mức nước miếng đều mau nhỏ giọt nói: "Phát đạt rồi...... giàu rồi...... Bùi Chu cậu hiện tại cũng là một thổ hào a!"
Đưa lưng về phía Đại La La, Bùi Chu đem của sổ mở ra, làm ánh mặt trời chiếu vào nhà, cơn gió mát lạnh thổi vào mặt, Bùi Chu hít sâu một hơi, cảm thấy cả người đều được đánh thức.
Đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Đám sương mù phiêu đãng trong rừng đằng kia, những cành cây khô thấp thoáng khuất trong bóng cây rậm rạp, giống như một con rồng thò cặp sừng ra thăm dò xung quanh, chim chóc vui sướng kêu to ở đồng ruộng vang vọng lên khắp nơi......
Bỗng nhiên, trên bầu trời bị bóng râm che khuất, hoá ra là một đám tiểu dực long từ phía chân trời khí thế mênh mông cuồn cuộn bay qua, chúng nó há miệng, phun ra liên tiếp các quả cầu lửa......
Bùi Chu bị một màn trước mắt chấn động thật sâu, cậu cảm thấy mình giống như xuyên qua đến thời Trung cổ ma huyễn, cư nhiên nhìn thấy rồng phun lửa!
Đại La La nửa ngày không nghe thấy Bùi Chu đáp lời, trong chớp mắt, liền thấy Bùi Chu đứng lặng thật lâu ở bên cửa sổ, giống như một tuyệt tác điêu khắc đầy nghệ thuật.
Cô nàng nghiêng đầu, làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "Wow, cậu vừa mới trở thành người giàu, liền muốn ăn tiểu dực long? Được, khi về tôi sẽ bảo thú nhân thợ săn trong thôn bắt cho cậu một con, cậu bây giờ thân thể hư nhược phải hảo hảo bổ một chút......"
Cái gì, cái gì liền muốn ăn tiểu dực long!?
Bùi Chu đồng tử chấn động, từ từ! Con vật này là có thể ăn?
"......"
Bình phục một chút tâm tình, một lần nữa đem cửa sổ đóng lại, cậu xoay người, đẩy đẩy cặp mắt kính màu bạc ( đeo lên lúc nãy ra ngoài), ngồi ở phía đối diện Đại La La, "Thôi, buông tha tiểu dực long đi, tôi không muốn ăn nó."
Bởi vì tính cách yếu đuối trời sinh của mình, Bùi Chu thông thường sẽ cần một cặp mắt kính gọng bạc để tăng thêm vẻ "Thông minh tháo vát" cho mình, thể hiện sự chuyên nghiệp của một bác sĩ thú y cần có.
Đại La La nghi hoặc khó hiểu mà nhìn hành động của Bùi Chu: "Cậu như thế nào lại đem cửa sổ đóng lại rồi, vừa rồi không phải còn ngại trong phòng tối tăm sao."
Bùi Chu ngữ khí bình thản nói: "Nóng."
Không biết vì cái gì, Đại La La luôn cảm thấy Bùi Chu ngày hôm nay ngôn hành cử chỉ đều rất quái lạ, thế nhưng nàng cũng không dám nói gì, dù sao lần này Bùi Chu cũng bị hao tổn dị năng, chịu kíc.h thích hơi lớn.
"Được thôi." Cô nàng tay trái chống má, tay phải nghịch những đồng tinh tệ lấp lánh, nói chuyện tào lao: "Bùi Chu, cậu một đêm thành đại gia như vậy muốn làm gì không? Đi chủ tinh mua một căn nhà? Sau đó lại mua một cái phi hành khí? Từ đây trải qua chuỗi ngày làm phú ông?"
"Không, tôi cảm thấy tinh cầu nông nghiệp khá tốt, tôi ở thành phố lớn đủ rồi." Bùi Chu ở trên quang não của mình, không ngừng gõ gõ đánh đánh, trên mặt dần dần tràn ra hạnh phúc tươi cười: "Tôi muốn mua cái này, cái này, cùng cái kia......"

"Chà, còn bảo đã ở trong thành phố lớn đủ rồi, khẩu khí thật lớn."
Đại La La bật cười khúc khích, tò mò mà lại gần quang não của cậu xem thử — Dao giải phẫu sóng cao tần, máy trợ cơ cao cấp, máy phân tích quét tình trạng bệnh, máy cắt ghép tự động, máy kiểm tra đo lường thành phần dược thảo, khoang điều dưỡng cấp A cao cấp......
Đứng hình trong vài giây, Đại La La thất thanh thét to: "Bùi Chu, đầu óc cậu hỏng rồi à, cậu chỉ là một thú y sơ cấp, ở trên cái nông nghiệp tinh xa xôi này, quanh năm suốt tháng khách nhân đều không có mấy người, cậu đi mua mấy cái dụng cụ cao cấp này làm gì!?"
Bùi Chu biểu tình bình tĩnh: "Tôi đã đặt hàng rồi."
Đại La La dùng đôi mắt biểu hiện không còn lời nào để nói nhìn chằm chằm Bùi Chu, sau một lúc lâu, nàng phun ra một câu: "Ok, cậu là đồ ngu!"
"Nhưng làm như vậy, cậu còn lại không nhiều tiền bồi thường đi?" Thời điểm Đại La La nói chuyện, cảm giác chính mình đau lòng đến run rẩy.
"Ừ." Bùi Chu không chút do dự gật đầu, "Còn thừa lại hai ba mươi vạn đi, đủ để kế tiếp mua các loại tài liệu."
Hai trăm vạn tinh tệ nha, liền như vậy không còn.
Đại La La vô lực thở dài một tiếng: "Cậu thật đúng là đủ ăn xài phung phí, tôi khuyên cậu, vẫn là sớm một chút tìm một thú nhân cường hãn làm bạn lữ đi, bằng không sớm muộn gì cũng đói chết."
Bùi Chu mặt không đổi sắc mà ở trên quang não xem các loại tin tức: "Tìm bạn lữ là không có khả năng, đời này đều không thể tìm bạn lữ, nhận nuôi một đứa con thật ra có thể suy xét."
Đúng vậy, với Tinh Võng, Bùi Chu đối thời đại này có càng nhiều hiểu biết, cũng biết nhân loại làm bác sĩ thú y ở chỗ này có địa vị kỳ lạ.
Tỷ như trên địa cầu, bà mối giới thiệu tức phụ cho ngươi, luôn thích nói: Cô gái này là giáo viên, cô nương kia là y tá......bla bla, nhưng ở chỗ này, nhân loại làm bác sĩ thú y thay thế được giáo viên, y tá để chiếm lĩnh vị trí cao điểm trên thị trường tình yêu và hôn nhân.
Cơ hồ, mỗi một thú nhân đều mộng tưởng muốn cưới một bác sĩ thú y, mỗi ngày sẽ có người vuốt lông cho mình, cũng có thể khai thông tinh thần lực hỗn loạn, đó là sự tình cỡ nào hạnh phúc chứ!
Hơn nữa nhân loại so với thú nhân, tuy rằng thể chất kém, nhưng là tinh thần lực cao nha, như vậy hai người kết hợp, chẳng phải là thực xứng đôi?
Loại ý tưởng kỳ ba này, Bùi Chu rõ ràng biểu thị mình từ chối.
"Được rồi, tôi còn không hiểu cậu sao." Đại La La tức giận mắt trợn trắng: "Cậu còn không phải là trầm mê cái tên Osmond sao, mỗi ngày theo đuổi, hắn đẹp trai vậy còn có thể cưới cậu à!"
"Thôi, tôi cũng lười đến nói cái tên trạch nam nhà cậu." Đại La La từ ghế đứng thẳng dậy, xách lên thùng dụng cụ của nàng: "Nếu cậu không có việc gì, tôi liền đi về trước."
Bùi Chu nhìn nàng một cái: "Có cần tôi đưa cậu về hay không?"
"Không cần đâu." Chỉ là trước khi ra cửa trước, Đại La La không quên quay đầu lại nhắc nhở một câu: "Đúng rồi, chủ nhật tuần sau, đừng quên buổi phụ liệu cho ấu tể ở cô nhi viện quân đoàn 3, cậu cũng một thời gian không có tới rồi, ông Kakapo nhắc đến cậu mãi."
Bùi Chu: "Được được được, tôi nhớ rõ, nhất định sẽ đúng hạn đi.
——
24/4/2020



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.