Bạc Hạnh Tiêu Đắc Hữu Thanh Ngọc

Chương 13: – TRƯỜNG TƯƠNG THỦ –




– TRƯỜNG TƯƠNG THỦ –
Sáng sớm, không khí lạnh mùa thu theo cửa sổ tràn vào phòng ngủ, cánh tay Linh Hồ Thanh lộ ra ngoài chăn bị khí lạnh xâm nhuận lâu, không tự chủ được lui trở về, vừa động liền tỉnh lại. Nó có thói quen hướng một bên dựa vào, lại cảm thấy trống không, trợn mắt nhìn, thấy Tạ Giám khoác ngoại sam đứng bên cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Linh Hồ Thanh mông lung suy nghĩ, xuống giường bước tới, gọi: “Công tử.”
Tạ Giám nghe thấy thanh âm, trở lại cởi xuống ngoại sam đem Linh Hồ Thanh bao lấy, ôn nhu nói: “Sớm như vậy đã dậy, ngủ đủ chưa?”
Linh Hồ Thanh gật gật đầu: “Không ngủ nữa. Công tử đang làm gì?”
Tạ Giám thân thủ đem cửa sổ nhẹ nhàng đẩy ra, mỉm cười nói: “Nhìn xem cảnh trí.” Khi đó đã gần đến cuối thu, ngoài cửa sổ hàng trúc xanh dẫn theo một tầng sương muối mỏng, thôn xóm xa xa trên những dãy núi cũng mang vài phần thê lãnh, như là một bức tranh thủy mặc.
Linh Hồ Thanh tựa vào trong lòng ngực Tạ Giám, nhìn cảnh sắc trong chốc lát, trong lúc vô tình vừa chuyển đầu, bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thẳng Tạ Giám phát hiện bên mép tóc một đường bạch ngân, thấp giọng nói: “Công tử, ngươi… Ngươi có tóc bạc…” Rồi lại liếc nhìn cái gương đồng bên cạnh, nó là hồ yêu, mấy năm qua dung mạo biến hóa rất nhỏ, vẫn là bộ dáng thiếu niên lúc trước.
Tạ Giám hơi hơi cười khổ gật đầu, đem Linh Hồ Thanh vào trong ngực ôm chặt, thấp giọng nói: “Ta không thể bồi Thanh Nhi lâu được…”
Linh Hồ Thanh oa ở trong lòng ngực Tạ Giám, trên người cảm thấy được ấm áp, trong lòng lại bỗng nhiên hoảng loạn.
Phương pháp để phàm nhân trường sinh, cũng không phải không có.
Vườn cây bàn đào ba nghìn năm của Vương Mẫu.
Kim đan trong lò chín chín tám mươi mốt ngày luyện thành của Thái Thượng Lão Quân.
Thiên long bát bộ có già lâu la nhất bộ, kim sí chim đại bằng điểu chi hình**, nhật thực độc long ngũ bách, tử thì long độc hóa hỏa***, chích dư nhất mai thuần thanh lưu li tâm, phàm nhân ăn, khả cùng thiên địa đồng thọ.
**Thiên long bát bộ có già lâu la nhất bộ, kim sí chim đại bằng điểu chi hình: cái này có phải nói tới phim “Thiên long bát bộ” hêm?? =))
***nhật thực độc long ngũ bách, tử thì long độc hóa hỏa: nọc rồng??? =))
****chích dư nhất mai thuần thanh lưu li tâm: trái tim thanh khiết???? =))
Đủ loại như thế.
Nhưng tất cả đều giống nhau, một hồ yêu nho nhỏ như nó làm sao có thể với tới.
Linh Hồ Thanh nghĩ nghĩ, đôi mắt đen nhu nhuận bắt đầu ươn ướt.
Tạ Giám nhẹ nhàng hôn trán nó, mỉm cười thở dài: “Thanh Nhi, ta thực hạnh phúc. Rất nhiều người cả đời cũng không có quá một ngày hạnh phúc như thế, ta lại có thể cùng ngươi cùng nhau vài thập niên, trong lòng thật sự là cao hứng nói không nên lời. Ngươi đừng khổ sở.”
Linh Hồ Thanh cúi đầu nói: “Ngươi vô cùng cao hứng đi hết một đời, đoạn ngày còn lại ta lại phải một người khổ sở…” Một bên gắt gao dây dưa nắm chặt tay áo Tạ Giám, thấp giọng nói: “Nếu công tử không muốn ở cùng một chỗ với ta, ta liền đem hủy nội đan, lên núi làm một hồ ly vô tri.”
Tạ Giám nhớ tới trước đây khi hai người quen biết không lâu, nó cũng từng nói qua như vậy, trong lòng nhu tình dâng lên, nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi, ta sao bỏ được ngươi khổ sở. Chính là phàm nhân thọ hạn đoản, ta có thể có biện pháp gì…”
Linh Hồ Thanh đang muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa sổ Linh Hồ Sương Huyền thanh âm nhu hòa gọi: “Thanh đệ, Giám đệ, đến ăn điểm tâm.”
Tạ Giám đáp ứng một tiếng, lấy áo khoác thay Linh Hồ Thanh phủ thêm, ôn nhu nói: “Ngốc Thanh Nhi, đừng nghĩ nhiều.”
Ăn xong điểm tâm, Tạ Giám cùng Dương Chấp Nhu xuống núi đi mua gạo và rau quả, Linh Hồ Thanh ủ rũ chơi với Tiểu Vân Nhi trong chốc lát, cầm cần câu đi ra ngoài câu cá, nhưng lại quên mang mồi câu, đành ngơ ngác ngồi ở bờ sông, cân nhắc chuyện của Tạ Giám.
Mộc Đào mang một giỏ hoa phù dung đi ngang qua, vừa đi vừa cười hỏi nó: “Ngốc hồ ly, lại khởi cái gì ý niệm ngốc gì trong đầu?”
Linh Hồ Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: “Mộc Đào tỷ tỷ, ngươi có biết phàm nhân như thế nào có thể trường sinh?”
Mộc Đào nghe vậy ngừng bước chân, nghiêng đầu suy nghĩ, sau một lúc lâu, cười dài: “Bái thần nha, nếu là tâm thành thông thiên, có lẽ có thể có biện pháp.”
Linh Hồ Thanh trên mặt hiện lên một tia thần sắc vui mừng, lại mờ mịt nhìn nàng, hỏi: “Đêm thất tịch đã qua, hiện nay phải bái thần gì?”
Mộc Đào cười nói: “Bái Nguyệt Lão. Mười ngày sau trăng tròn, đó là thời điểm tốt bái Nguyệt Lão. Đến lúc đó ngươi đem nội đan trước trăng nhả ra, thành tâm khẩn cầu Nguyệt Lão thành toàn. Nếu hắn cho phép ngươi, nội đan sẽ hóa một vi hai, ngươi đưa cho Tạ ca ca của ngươi ăn một viên, hắn liền có thể trường sinh.”
Linh Hồ Thanh vui mừng cực kỳ: “Thật vậy chăng? Mộc Đào tỷ tỷ, đa tạ ngươi!”
Mộc Đào cười cười rời đi, lại quay đầu lại dặn dò nói: “Nhớ rõ phải thành tâm!”
Linh Hồ Thanh tựa như con gà con mổ thóc, ra sức gật đầu.
Mộc Đào mỉm cười cầm giỏ hoa đi xa, thầm nghĩ, phàm nhân muốn trường sinh cũng không phải dễ dàng.
Mười ngày bất giác trôi qua, đêm trăng tròn, Tạ Giám thắp ngọn nến ngồi bên cửa sổ xem thư, Linh Hồ Thanh không an ổn dựa vào người hắn, một lát sau nói: “Công tử, trong phòng buồn quá, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Tạ Giám buông thư, cười đáp lại: “Hảo.”
Hai người ra ngoài vườn, thói quen nằm dưới gốc cây, nói liên miên một ít tình sự.
Linh Hồ Thanh nhìn thấy trăng đã lên cao, nói: “Công tử, ngươi nhắm mắt lại.”
“Tại sao?” Tạ Giám ngạc nhiên nhưng cũng ngoan ngoãn đem mắt nhắm lại.
Linh Hồ Thanh che mắt hắn, bảo: “Đừng mở.” Một bên há mồm, một hạt châu xuất hiện, dưới ánh trăng sáng vằng vặc lưu động. Hay tay nó phủ trên mặt Tạ Giám, trong lòng vô cùng thành kính cầu khẩn. Lại sau một lúc lâu không thấy động tĩnh. Bỗng nhiên nhớ tới Mộc Đào xưa nay giảo hoạt ranh mãnh, nói không chừng là lấy mình làm trò đùa, trong lòng khổ sở thất vọng, quýnh lên, hai hàng nước mắt chảy dài xuống hai má.
Đúng lúc này, trước mắt bỗng nhiên hồng quang chợt lóe, bên cạnh nội đan hiện ra một viên hạt châu linh quang chớp động, thuần một màu trắng, ẩn ẩn lưu chuyển màu hoa đào. Linh Hồ Thanh nhất thời ngây người. Thân mình hơi hơi phát run, chợt tỉnh ngộ, vội vàng thu nội đan, hàm trụ linh châu kia, cúi đầu đưa vào trong miệng Tạ Giám, liều chết dây dưa.
Lại không biết đêm đó là hội bàn đào, dưới ánh trăng tiên nhân say rượu đạp mây rời Nam Thiên Môn, bỗng nhiên ngón út khẽ nhúc nhích, cho là trần thế có một hồi tình sự, cầm một cây tơ hồng, tùy tay ném đi, một đoạn hảo nhân duyên ngưng tụ thành một viên linh châu này, giải tình kiếp này. Rượu sau khi tỉnh lại hồn đã quên tiền sự, tìm không thấy tơ hồng đêm qua, đồng tử nén giận ngồi xuống, cũng không nhìn thấy ở ngoài thành Lạc Dương, xuân phong hòa lẫn tiếng cười của hai người yêu nhau…
end
-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.