Bà Xã Em Phải Kết Hôn

Chương 157: Đi Bệnh Viện





Cuộc trò chuyện với Aurelia khiến trong lòng của Lý Giai Kỳ bây giờ đúng kiểu ngũ vị tạp trần, một mặt thì mừng cho Andrew vaf Aurelia nhưng một mặt cũng bắt đầu lo lắng.
Nhìn chiếc bụng đã nhô cao của Aurelia, Lý Giai Kỳ chợt nhớ đến kỳ sinh lý của cô đã rất lâu không thấy rồi.
Sau khi sinh sáu bánh bao nhỏ và bắt đầu có kinh nguyệt trở lại, Lý Giai Kỳ cũng gặp tình trạng mà hầu hết mẹ bỉm đều gặp đó là rối loạn kinh nguyệt hơn nữa khi đó quả thật là áp lực đè lên vai quá nhiều nên tình trạng kinh nguyệt không đều xảy ra như cơm bữa.
Có khi chậm đến cả tháng nhưng có khi một tháng tận hai lần nên lần này vẫn đinh ninh do stress quá mà dẫn đến rối loạn kinh nguyệt nhưng vừa rồi chiêc bụng của Aurelia đã nhắc nhở cô.
Cứ phải có được đáp án chắc chắn thì mới yên tâm được, trong đầu Lý Giai Kỳ bắt đầu mường tượng ra một ngàn lẻ một cái kịch bản cẩu huyết và lý do bất đắc dĩ.
Trong số những lý do có thể nghĩ ra, Lý Giai Kỳ thiên về khả năng bao bị rách lúc hai người làm và cái lý do này khiến cho cả người cô không rét mà run.
Giữa đêm, Lý Giai Kỳ khoác vội chiếc áo sau đó đi đến hầm đỗ xe lấy một chiếc xe trong đó lái đi.
Tâm lý của cô vẫn không muốn để ai biết cho nên không gọi tài xế mà tự mình lái xe.
Hiệu thuốc gần nhất chỉ cách Hải Thiên Đế Cung có năm phút lái xe nên không quá mất thời gian.
Để chắc chắn, Lý Giai Kỳ mua mỗi loại hai chiếc, tổng cộng đến hơn hai mươi chiếc que thử thai.
Vừa hồi hộp, vừa run sợ, Lý Giai Kỳ mang theo đống que thử thai về phòng.
Hướng dẫn sử dụng đều đã thuộc lòng nhưng tâm lý lo sợ lại đang lớn hơn.
Cuối cùng sau một hồi đấu tranh tâm lý, Lý Giai Kỳ quyết định đi ngủ để sáng mai dậy sớm kiểm tra cho đúng với hướng dẫn sử dụng.
Nằm trên giường mà tâm trạng phập phồng không yên, lăn lộn một lúc lâu vẫn không ngủ nổi.
Lý Giai Kỳ phải tự trấn an bản thân rằng không có chuyện gì xảy ra đâu sau đó ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ không hề yên ổn chút nào kết quả là sáng hôm sau Lý Giai Kỳ dậy muộn.

Nhìn đồng hồ đã tám giờ sáng, sáu bánh bao nhỏ chắc hẳn đã được đưa đi học nên cũng yên tâm hơn.
Nếu là trước kia khi sáu bánh bao nhỏ và Trầm Thiên Phong chưa nhận nhau mà cô dậy trễ như vậy thì xác định là sẽ bị chúng gọi đến tỉnh thì thôi.
Cả người vô lực, chân tay không có chút sức lực nào.
Nhớ đến số que thử thai mua tối hôm trước, Lý Giai Kỳ gắng gượng chống cơ thể ngồi dậy.
Đầu óc ong ong, cảnh vật trước mặt cứ mờ mờ ảo ảo, thầm nghĩ có lẽ do đói quá nên mới như vậy, bữa tối hôm qua đều đã nôn hết, dạ dày rỗng tuếch nên hoa mắt là đương nhiên.
Dùng hết một loạt những que thử thai đã mua, để chắc chắn kết quả, Lý Giai Kỳ còn nhúng chúng vào cốc thử cùng một lúc sau đó nhắm mắt lại không dám nhìn.
Dạ dày lại bắt đầu quặn lên, cảm giác buồn nôn ập đến, Lý Giai Kỳ đặt vội đống que thử trên tay xuống lavabo mà chưa kịp nhìn kết quả.
Lý Giai Kỳ nôn thốc nôn tháo, cảm giác như nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Dạ dày từ hôm qua đến giờ không còn sót lại chút gì nên bây giờ thứ nôn ra cũng chỉ là dịch vị dạ dày chua loét.
Rõ ràng là không còn chút gì nhưng vẫn cứ buồn nôn, nôn đến mức lẫn cả máu trong chỗ nước chua mà cô nôn ra.
Lau đi nước mắt nước mũi, Lý Giai Kỳ bám vào bồn cầu để đứng lên hưng còn chưa đứng thẳng người đã thấy trước mắt tối sầm, hai chân nhũn ra, cả người vô lực ngã xuống sàn nhà không biết gì nữa.
Trầm Thiên Phong đã sớm xử lý xong công việc ở nước ngoài nhưng anh vẫn phải đến thành phố N xử lý nốt công việc còn tồn đọng, dự tính là ngày mai sẽ bay về Đế đô.
Nhớ đến vẻ mặt mệt mỏi của Lý Giai Kỳ mấy ngày nay, tranh thủ giờ nghỉ giải lao anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Điện thoại đổ chuông liên tục nhưng không hề có người bắt máy, liên tiếp gọi năm cuộc nhưng hoàn toàn không có ai bắt máy.
Trong lòng lập tức lo lắng, anh sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên lập tức gọi cho đội trưởng đội ám vệ giữ nhiệm vụ bảo vệ cô.
Đội trưởng đội ám vệ trả lời rằng từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ra khỏi Hải Thiên Đế Cung nên không hề xảy ra chuyện gì cả.
Vẫn chưa yên tâm, Trầm Thiên Phong tiếp tục liên lạc với quản gia Lưu kêu ông lên phòng xem cô có xảy ra chuyện gì hay không.

Quản gia Lưu không dám chậm trễ, ông cùng với Lương Thủy Nhu vội vàng chạy đến phòng ngủ chính.
Vừa gõ cửa, vừa nhấn chuông báo cả nửa ngày trời cũng không thấy ai ra mở cửa.
Bấy giờ mọi người mới sợ hãi không thôi, quản gia Lưu vội vàng đi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Lúc tra chìa khóa vào ổ, tay ông còn run lẩy bẩy đến mức làm rơi mấy lần cuối cùng Lương Thủy Nhu phải cầm lấy chìa khoá để mở cửa.
Hai người vừa vào trong đã liên tục gọi nhưng không có ai trả lời cho đến khi Lương Thủy Nhu nhìn thấy Lý Giai Kỳ nằm bất tỉnh trong phòng tắm.
Quản gia Lưu, cô ấy ở đây.
Lương Thủy Nhu lớn tiếng gọi.
Quản gia Lưu đang tìm ở ban công vội vàng chạy vào phòng tắm, nhìn thấy Lý Giai Kỳ ngất xỉu thì cũng nhũn cả chân.
Cô ấy sao vậy?
Bị ngất xỉu rồi, mau kêu người đến, phải mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Quản gia Lưu vội vàng dùng bộ đàm gọi người đến sau đó không chờ được, ông ngồi xuống muốn bế Lý Giai Kỳ lên.
Chờ đã.
Quản gia Lưu khó hiểu nhìn Lương Thủy Nhu, chỉ thấy cô chỉ tay vào đống que thử thai, trên mặt cũng là kinh ngạc tột cùng.
Quản gia Lưu cũng nhìn vào số que thử thai sau đó hai mắt cũng mở lớn không tin nổi, miệng lắp bắp nói không ra lời.
Chuyện này....chuyện này phải tính sao đây?
Trước hết phải đưa Tiểu Kỳ đến bệnh viện nhưng cả ông và tôi đều không đủ sức, chờ người đến đi.
Cơ thể của cô ấy bây giờ không thể xảy ra sai sót gì.
Quản gia Lưu liên tục gật đầu sau đó lại lấy bộ đàm ra lớn tiếng thúc giục, trong lòng như lửa đốt.
Tôi phải báo lại cho ông chủ.
Một hồi luống cuống, quản gia Lưu mới nhớ ra phải gọi điện thoại báo cho Trầm Thiên Phong.
Vừa thấy có người nghe máy là ông lập tức nói như súng liên thanh.
Ông chủ! Lý Giai Kỳ, cô ấy bị ngất xỉu, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện.
Không chờ Trầm Thiên Phong trả lời, trông thấy có vệ sĩ đi đến, quản gia Lưu liền cúp máy sau đó cùng với vệ sĩ và Lương Thủy Nhu đưa Lý Giai Kỳ vào bệnh viện.
Được các bác sĩ truyền nước và dinh dưỡng cho, không bao lâu sau Lý Giai Kỳ đã tỉnh lại.
Đầu óc có tỉnh táo hơn một chút nhưng cơ thể vẫn vô lực như cũ.
Nhìn xung quanh căn phòng, Lý Giai Kỳ cũng đoán được mình đang ở bệnh viện nên có thể yên tâm.
Tiểu Kỳ! Cậu tỉnh lại rồi, tốt quá rồi.
Lương Thủy Nhu tay cầm một hộp thức ăn mở cửa vào phòng, vừa thấy Lý Giai Kỳ đã tỉnh thì mừng rỡ reo lên.
Mình bị sao vậy? Lý Giai Kỳ nghiêng đầu hỏi.
Cậu bị ngất xỉu trong phòng tắm, may mà mình và quản gia Lưu phát hiện ra.
Vừa rồi bác sĩ có lấy máu của cậu làm xét nghiệm, lát nữa sẽ có kết quả.
Mình mua cháo cho cậu đây, cố gắng ăn một chút nhé.
Lương Thủy Nhu đỡ Lý Giai Kỳ ngồi dậy, cô không quên lót gối ở phía sau cho Lý Giai Kỳ tựa vào cũng như cẩn thận không làm kim truyền bị lệch.
Vốn Lý Giai Kỳ không muốn ăn nhưng nể mặt Lương Thủy Nhu nên cố gắng ăn mấy muỗng cháo.
Cháo khá thanh đạm nên không quá ngán, bất tri bất giác cô đã ăn được hơn nửa bát cháo.
Mình ăn đủ rồi.
Lương Thủy Nhu không ép buộc, cô lấy nước ấm cho Lý Giai Kỳ súc miệng.
Vừa mới ăn xong, cậu cứ ngồi vậy đi cho dạ dày đỡ khó chịu.
Nhìn Lương Thủy Nhu bận rộn thu dọn bát đũa, Lý Giai Kỳ muốn hỏi lại thôi cứ lưỡng lự không biết mở lời làm sao.
Trong phòng bao trùm không khí yên tĩnh, chỉ thi thoảng có âm thanh va chạm lúc Lương Thủy Nhu dọn dẹp mà thôi.

Không lâu sau thì quản gia Lưu mở cửa đi vào mang theo điện thoại của Lý Giai Kỳ cho cô.
Nhìn vào gần mười cuộc gọi nhỡ của Trầm Thiên Phong cùng với một đống tin nhắn, Lý Giai Kỳ không còn lòng dạ nào để trả lời anh nữa.
Mặc dù chưa chắc chắn nhưng tám phần là giống như suy nghĩ của cô, tạm thời không biết phải dùng thái độ gì để đối diện với anh.
Còn đang mân mê chiếc điện thoại trên tay thì có bác sĩ và y tá đẩy theo một xe lăn trống vào phòng.
Lý tiểu thư, chúng tôi đưa cô đi làm thêm một số kiểm tra nữa.
Bác sĩ nữ nhẹ nhàng lên tiếng.
Được.
Dưới sự giúp đỡ hết sức nhẹ nhàng của y tá, bác sĩ và Lương Thủy Nhu, Lý Giai Kỳ thành công ngồi xuống xe lăn, dưới mắt bọn họ không khác gì trứng mỏng được chăm sóc kỹ lưỡng.
Lý Giai Kỳ được y tá đẩy vào phòng siêu âm, ngay khi bác sĩ đặt máy lên bụng cô, hít sâu một hơi.
Tôi mang thai sao?
Đúng vậy.
Bác sĩ cũng không giấu giếm, trả lời thẳng thắn.
Đa thai sao? Là mấy thai?
Bác sĩ hơi kinh ngạc với câu hỏi của Lý Giai Kỳ, anh quay ra nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.
Trước mắt tôi đang nhìn thấy ba túi thai nhưng cần kiểm tra kỹ hơn.
Tại sao cô biết là đa thai?
Trực giác thôi.
Dù kết quả đã rõ ràng, Lý Giai Kỳ lại bình tĩnh đến lạ kỳ.
Những tưởng biết mình mang thai sẽ khó mà chấp nhận nổi nhưng đến khi đối diện lại không biết phải thể hiện ra cảm xúc gì.
Bốn túi thai trong buồng tử cu.ng, kích thước túi thai tương đương thai 8 tuần 4 ngày.
Sau đó bác sĩ tiếp tục đo nhịp tim của từng thai nhi, kích thước của từng thai nhi, em bé nào cũng rất khoẻ mạnh.
Qua màn hình siêu âm còn thấy được các em bé đã nhú ra chân tay, phát triển hoàn toàn bình thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.