Bà Xã Anh Ở Đây!

Chương 13: Thẩm Ninh mất tích




13: Ông Dám Không


Thẩm Ninh đỏ mặt, sao anh có thể dùng câu nói quất mã truy phong để nói cô chứ? Không lẽ giấc mơ đêm qua...
"Vậy là rõ rồi nha, Thẩm Ninh có tật giật mình."
"Sao cậu lại ở đây?" Lăng Mặc đặt đồ ăn sáng xuống bàn, phòng này không có bếp nên anh đã xuống dưới mua đồ ăn sáng cho cô.
"Không biết lão hồ ly Kim gia kia làm thế nào, chuyển hạng mục chúng ta huỷ sang kí với Lăng thị, hôm nay họ sẽ ký hợp đồng.
Đúng là tránh vỏ dưa lại cứ thích đâm đầu vào vỏ dừa."
"Chuẩn bị xe, 10 phút nữa chúng ta đến Lăng thị." Lăng Mặc nói xong, đang định đi thay đồ lại thấy cô đang ngây ngốc mình mình.
Chút nữa anh đã quên mất cô đang ở đây.
"Em ăn xong thì đợi anh ở đây."
Thẩm Ninh gật gật đầu.
Lăng Mặc trước sau gì cũng là người thừa kế Lăng thị nhưng hình như mấy năm trước, anh cãi nhau một trận với ông nội sau đó tự mình xây dựng Hoàng Đằng, chẳng mấy chốc đã có thể đuổi kịp tập đoàn nhà mình.
Nghe tin Lăng Mặc sẽ đến Lăng thị, đám nhân viên vội vàng sửa soạn mọi thứ, ngay cả nhân viên vệ sinh cũng dọn dẹp lại cho thật sạch.
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa Lăng thị, bảo vệ vừa nhìn biển số xe đã vội vàng chạy vào thông báo, mấy giây sau, đám người cấp cao liền chạy ra, nhân viên cũng xếp hàng dài nghiêm túc nghênh đón người thừa kế tương lai.
Lăng Mặc bước xuống xe, đi đến đâu liền khiến mọi người thấy áp lực đến đó, chỉ sợ sai xót một chút sẽ bị đuổi việc.
"Tiên sinh, Lăng tổng đang ở phòng làm việc." người dẫn đầu cúi người nói.
Bước chân dài đi đến phòng tổng giám đốc, lúc này Kim gia chủ đang không ngừng cười nói với Lăng gia chủ.
Ông ta thất bại ở Hoàng Đằng nhưng vẫn có thể bám vào Lăng thị, chỉ cần ba ông ta ra mặt nói một chút liền có thể ký được hợp đồng với Lăng thị.

"Lăng tổng đã xem xét kỹ chưa? Hạng mục này đảm bảo sẽ kiếm được rất nhiều tiền, sẽ không để Lăng tổng phải thất vọng đâu." Kim Nghị cười ha hả nói.
"Đúng là một hạng mục tốt.
Được rồi, tôi sẽ ký."
Rầm....!vừa đặt bút xuống còn chưa kịp ký, cánh cửa phòng đã bị mở mạnh.
Lăng Mặc khí chất hơn người đi vào, vừa nhìn thấy Kim Nghị cũng ở đây thì nở nụ cười nhạt.
"Sao con lại đến đây? Cũng không biết phép tắc, vào mà không gõ cửa." Lăng gia chủ không hài lòng nói.
Kim Nghị liếc Lăng Mặc một cái, ông ta không đoán được Lăng Mặc lại đến đây lúc này, ông ta có dự cảm không lành.
Quả nhiên...
"Hợp đồng này, Lăng thị không ký."
"Con nói cái gì?"
"Tôi nói, hợp đồng này Lăng thị không ký." Lăng Mặc tiến đến cầm hợp đồng lên, vừa nói vừa xé bỏ hợp đồng ngay trước mặt mọi người.
Kim Nghị nắm chặt tay, quả nhiên Lăng Mặc xuất hiện ở đâu, ở đó nhất định sẽ có chuyện.
Rõ ràng sắp ký được hợp đồng quan trọng lại bị phá ngay vào phút chót.
"Lăng Mặc." Lăng gia chủ tức giận đập bàn đứng dậy.
Hành động này chẳng khác nào đang xem thường ông ta, không coi ông ta ra gì.
"Lăng tổng, ngài là tổng giám đốc Lăng thị, sao có thể để chuyện này xảy ra?" Kim Nghị đổ thêm dầu vào lửa.
Lăng Mặc cười lạnh, xem ra Kim Nghị vẫn chưa học được bài học nhớ đời.

Ông ta có phải cảm thấy anh ra tay quá nhẹ nên quên mất Lăng Mặc anh là người như thế nào sao? Nếu không phải ông Kim cứu anh, Kim thị sớm đã bị Hoàng Đằng thâu tóm rồi, làm gì còn có chuyện ông ta ở đây nữa?
"Lăng Mặc, mau xin lỗi Kim tổng ngay."
"Ông đang nói đùa với tôi sao?"
"Hợp đồng này là Kim thị ký với Lăng thị, con có liên quan gì mà tới đây gây rối?" Lăng gia chủ biết Lăng Mặc sẽ không xin lỗi, đành hướng sang chủ đề khác.
"Liên quan hay không, ông là người biết rõ nhất."
"Ta là tổng giám đốc Lăng thị, là người có quyền cao nhất ở đây.
Ký hay không đó là quyền của ta".
Lăng gia chủ tức giận nói.
"Vậy sao? Vậy ông thử ký xem, ông dám không?" Lăng Mặc nhìn thẳng ba mình thách thức, nói xong liền quay người rời đi.
Lăng gia chủ trong lòng tức giận đến muốn đánh người nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế.
Ông ta đúng là tổng giám đốc, là người có quyền cao nhất ở đây nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, cổ phần trong tay ông ta không bằng Lăng Mặc, ngay cả ba cũng đã dặn ông ta giữa lợi ích Lăng thị và Lăng Mặc thì nhất định phải chọn Lăng Mặc.
"Lăng tổng, vậy...."
"Kim tổng, hợp đồng này, tôi phải xin lỗi ông rồi.
Nếu có cơ hội hợp tác lần nữa, tôi nhất định sẽ xem xét."
Lâm Triết đi theo sau anh, suy nghĩ một chút liền quay sang hỏi.
"Lăng tổng thật sự sẽ không ký sao?" nhìn bộ dạng tức giận đến xì khói như vậy, chắc hẳn rất ưng hợp đồng đó.
"Ông ta không dám." Lăng Mặc nhếch môi cười.
Kim Nghị về tới nhà, nhịn không được đạp đổ chậu hoa phòng khách.
Lăng Mặc chết tiệt, lại muốn đuổi cùng giết tận, không cho ông ta một cơ hội.
Không ký được với Hoàng Đằng đã đành, bây giờ ngay cả Lăng thị cũng không thể ký.
Lăng Quân vô dụng kia, đến con trai mình cũng không quản được, lại dễ dàng bị qua mặt như vậy.
"Ông xã, anh đừng nóng, không ký với Lăng thị thì chúng ta ký với tập đoàn khác.
Tập đoàn lớn thiếu gì, đâu chỉ có mình Hoàng Đằng và Lăng thị." Kim phu nhân an ủi chồng mình, mỗi lần Kim Nghị tức giận, ông ta đều muốn đập đồ, dạo này đồ trong nhà đã bị đập không biết bao nhiêu cái.
"Nói thì dễ.
Hạng mục đó công ty nhỏ không đủ trình, công ty lớn thì chưa đâu phải ai cũng dễ dàng ký."
Nếu không phải ba ông ta mở lời, Lăng Quân kia cũng đâu dễ dàng đồng ý ký nhanh như vậy.
Chỉ tiếc, còn thiếu một chút nữa.
"Không phải còn Lệ thị và Cố thị sao?"
"Thằng nhóc Cố Tinh Trần đó vừa nhìn liền nói không có hứng thú với hạng mục này.
Lệ thị cũng khó như Hoàng Đằng thôi, nghe nói người thừa kế Lệ thị mới về nước, tính tình ranh ma không khác Lăng Mặc đâu." Kim Nghị sầu não nói.
Kim phu nhân vừa nghe đến người thừa kế Lệ thị, trong mắt lại hiện lên vô vàn tính toán.
Con gái theo đuổi Lăng Mặc không thành, vậy cũng có thể quay sang tấn công công tử Lệ gia.

Nếu như thành công, vậy chẳng phải một bước lên mây sao?
"Thật sự không còn cách nào sao?"
"Nếu như nắm được điểm yếu của Lăng Mặc, vậy thì hay rồi.
Nhưng thằng nhóc đó rất tinh ranh, không để lộ điểm yếu của bản thân."
Kim Cẩm Nhi nấp một bên, nghe vậy liền vội vàng chạy vào như thể vừa mới về.
"Ba, mẹ, hai người nghe tin gì chưa?"
"Sao vậy Cẩm Nhi?"
"Lăng Mặc có vợ sắp cưới rồi, nghe nói là một người không danh không phận.
Cũng không biết có điểm nào tốt, lại được Lăng Mặc yêu thương như vậy." Kim Cẩm Nhi ấm ức ôm cánh tay Kim phu nhân.
"Con nói vợ sắp cưới của thằng nhóc đó không danh không phận sao?" Kim Nghị nhíu mày hỏi lại.
"Đúng vậy.
Trước đây cô ta là con nuôi Hạ gia, nhưng đã bị Hạ gia đuổi ra ngoài, cắt đứt quan hệ rồi."
Kim gia chủ nở nụ cười nham hiểm.
Nếu Lăng Mặc đã không nể mặt ông ta như vậy, vậy thì đừng trách ông ta chạm vào cô vợ mỏng manh kia.
Kim Cẩm Nhi trong lòng vô cùng vui vẻ, nếu Thẩm Ninh rơi vào tay ba cô ta, vậy thì đúng là vui vẻ rồi.
Hoàng Đằng, cuộc họp quan trọng đang diễn ra, bảo vệ lại thông báo có người đến gây sự, muốn tìm Lăng Mặc bằng được.
Anh nhíu mày, kêu Lâm Triết xuống giải quyết nhưng anh ta vừa đi chưa được 10 phút đã vội vàng quay lại.
"Lăng Mặc, Thẩm Ninh mất tích rồi."

14: Thẩm Ninh mất tích


"Thẩm Ninh mất tích rồi."

Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên u ám lạnh lẽo khiến mọi người không dám thở mạnh, Lăng Mặc chỉ im lặng đứng dậy rời đi, cũng không ai dám lên tiếng cản anh lại. Những lúc như thế này, kẻ lên tiếng sẽ là kẻ chết đầu tiên.

"Thẩm Ninh là ai mà quan trọng hơn cuộc họp này vậy?" một người khó hiểu nói nhỏ vào tai người bên cạnh.

"Anh mới xuất viện nên không biết, bà chủ tương lai của chúng ta đấy."

Diệp Tử đứng chờ dưới sảnh, trong lòng lại lo lắng không yên tâm. Hôm nay hai người trên đường về nhà, cô ta chỉ ghé vào quán mua một chai nước ngọt, lúc đi ra đã không thấy Thẩm Ninh đâu, chỉ thấy điện thoại của cô bị rơi gần đó. Diệp Tử biết đã xảy ra chuyện không hay nên vội vàng báo công an nhưng bọn họ lại nói phải 24 tiếng sau mới có thể coi là mất tích. Diệp Tử không đợi được lâu như vậy liền chạy đến Hoàng Đằng tìm Lăng Mặc.

Hơn 20 phút sau, Lăng Mặc mới từ thang máy đi ra, Diệp Tử thấy vậy nhanh chóng chạy lại gần.

"Tiên sinh.... tiên sinh, xin anh hãy cứu Thẩm Ninh." Diệp Tử lo lắng đến hồ đồ bám lấy tay áo anh, nhất thời quên mất Lăng Mặc không gần nữ sắc.

"Cô yên tâm, chúng ta đã biết Thẩm Ninh ở đâu rồi." Lâm Triết nhanh chóng kéo Diệp Tử ra trước khi Lăng Mặc tức giận.

Diệp Tử cũng không để ý đến khuôn mặt khó chịu của Lăng Mặc, thấy anh lên xe thì cũng muốn lên theo nhưng Lâm Triết đã ngăn cô ta lại, ra hiệu cho cô ta ngồi xe sau. Bốn chiếc xe đen cứ thế phóng nhanh trên đường, hướng thẳng đến khu rừng phía đông.

Kim Nghị lúc này cũng nhận được tin đã xong việc, liền vội vàng chạy đến điểm hẹn. Ông ta nhìn ảnh Thẩm Ninh bị bịt miệng trói trên ghế thì cười lớn, trước giờ vẫn luôn nể phục Lăng Mặc vì không bao giờ có điểm yếu, nay điểm yếu của anh lại lọt vào tay ông ta, không muốn vui vẻ cũng khó. Lăng Mặc bình thường không phải vẫn luôn kiêu ngạo sao, sau này sự kiêu ngạo đó sẽ bị ông ta đạp dưới chân.

"Um.... um....."

"Đừng kêu nữa, có kêu thì cũng không ai đến cứu cô đâu." tên đàn em cười nham nhở nhìn Thẩm Ninh:"Nhìn cô em cũng xinh đẹp đấy chứ, tiếc là không được động vào. Nếu không... ha ha ha."

Thẩm Ninh dùng ánh mắt ghê tởm nhìn bọn họ. Đám người này vừa xuống xe đã chụp thuốc mê rồi mang cô đi, cũng không biết Thẩm Ninh cô đã đắc tội với ai? Không lẽ là Hạ Yên Chi? Chỉ có cô ta mới hận cô như vậy.

"Nghe nói xong vụ này, tiền cũng đủ cho chúng ta ăn chơi mấy năm đấy."

"Cô em này cũng đắt giá đấy chứ. Nếu như đặt dưới thân chắc chắn sẽ mĩ vị lắm đấy." một tên nói xong liền chạm lên đùi cô.

Đám đàn em nhìn Thẩm Ninh cười đến đáng khinh khiến cô bắt đầu thấy sợ hãi.

"Lăng Mặc.... Lăng Mặc.... cứu tôi." lúc này trong đầu cô lại nghĩ đến anh. Liệu anh có biết cô bị bắt cóc không? Liệu anh có đến cứu cô không?

Xe của Kim Nghị đã đến nơi, ông ta bước xuống xe, hai người đi theo sau mỗi người đều xách theo một vali tiền mặt. Tên cầm đầu nhìn thấy vali tiền thì hai mắt sáng lên, làm cướp bao nhiêu năm, không ngờ lại có vụ dễ dàng mà lời cao như này. Xem ra sau này nên hợp tác dài dài rồi.

"Kim tổng, thỏa thuận đã xong, chúng tôi có thể lấy tiền được chưa?"

"Chưa đâu. Các anh giao người, chúng tôi đưa tiền."

"Kim tổng đúng là cẩn thận."

Chưa đợi hai người nói xong, bốn chiếc xe ô tô đen đã lao nhanh tới. Kim Nghị vừa nhìn liền biết Lăng Mặc đã đến, ông ta không còn thời gian suy nghĩ, lập tức rút súng bắn chết tên cầm đầu. Tên cầm đầu không tin chuyện vừa xảy ra, trợn mắt ngã xuống đất. Hai người theo sau ông ta cũng rút súng giết chết những tên còn lại. Đợi khi xe Lăng Mặc đuổi tới nơi, những tên bên ngoài đều đã bị bắn chết. Kim Nghị trong lòng có chút lo lắng, ông ta không ngờ Lăng Mặc lại đuổi tới nhanh như vậy nhưng những người biết đến ông ta đều bị xử rồi, sẽ không ai có thể buộc tội ông ta, kể cả Lăng Mặc.

"Lăng Mặc, cậu tới rồi à. Đám người này đã bị tôi hạ hết rồi, chúng ta mau vào trong cứu Thẩm Ninh thôi." không đợi anh lên tiếng, Kim Nghị đã giành nói trước.

Lăng Mặc nhíu mày nhìn ông ta, nhưng Thẩm Ninh vẫn quan trọng hơn, anh đi lướt qua Kim Nghị vào thẳng bên trong tòa nhà bỏ hoang. Đám đàn em nghe thấy tiếng súng nổ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị một đám người áo đen xông đến khống chế.

Thẩm Ninh nhìn Lăng Mặc, hai mắt rưng rưng muốn khóc. Cô đã rất sợ, sợ tới mức chân tay đều toát mồ hôi, nếu như anh thật sự không đến, cô sẽ phải bỏ mạng trong tay người khác. Lăng Mặc cởi trói cho Thẩm Ninh, thấy nước mắt cô sắp rơi liền thò tay vào túi quần nhưng lại nhớ ra đã đưa khăn tay cho cô lần trước.

"Đừng sợ, tôi đến đón em về." Lăng Mặc nhẹ nhàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi.

Thẩm Ninh bị động tác dịu dàng của anh làm cho ngây người. Nhìn khuôn mặt anh gần sát như vậy, trái tim cô đập nhanh hơn, cảm giác có chút gì đó rung động. Không không, nhất định là cô bị khuôn mặt đẹp trai của anh hút mất hồn rồi. Khẽ nuốt nước bọt, Thẩm Ninh xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, hai tai cô vì xấu hổ mà đỏ lên, lại không thấy môi anh khẽ nhếch lên cười nhẹ.

Kim Nghị đứng một bên thấy cảnh này, trong lòng lại có tính toán khác. Xem ra hy vọng ở Kim Cẩm Nhi không thể được nữa, con gái ông ta nhất định đấu không lại người này.

"Thẩm Ninh." Diệp Tử lúc này mới dám lên tiếng. Cô ta không muốn phá vỡ bầu không khí thân mật của hai người họ.

"Diệp Tử? Sao cậu lại ở đây?"

"Chính tớ đến tìm Lăng Mặc mà. Cũng may cậu không bị làm sao." Diệp Tử ôm chặt lấy Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh cười nhẹ, thì ra là Diệp Tử đến tìm anh, cô còn đang thắc mắc tại sao anh lại biết cô bị bắt cóc mà đến đây cứu.

Trên xe, Lâm Triết hỏi Lăng Mặc muốn xử lý đám còn lại như thế nào. Dù sao cũng là động đến Thẩm Ninh, Lăng Mặc nhất định sẽ không dễ dàng giết chết, ít nhất cũng phải từ miệng bọn chúng khai ra kẻ đứng sau là Kim Nghị.

"Giao cho cảnh sát đi." Thẩm Ninh đột nhiên lên tiếng.

"Thẩm Ninh, cô nhân từ thật đấy." Lâm Triết cười nói nhưng trong lòng anh ta, lời nói của Lăng Mặc mới là mệnh lệnh tuyệt đối.

Lăng Mặc nghe vậy, bắt đầu suy nghĩ cẩn thận. Anh là muốn nhốt bọn chúng xuống phòng tối, dùng cực hình từ từ tra khảo, sau đó sẽ tiễn về suối vàng. Nhưng nếu nói ra, có phải cô sẽ cảm thấy anh quá độc ác mà sợ anh không?

"Làm theo lời của cô ấy đi, giao cho cảnh sát lấy lời khai."

"Như vậy có dễ cho bọn chúng quá không?" Lâm Triết không ngờ người như Lăng Mặc lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời như vậy. Xem ra đám người kia gặp may rồi.

"Dù sao bọn họ cũng chưa làm gì tôi, chỉ sờ đùi một chút thôi, giao cho cảnh sát là được."

Đợi Thẩm Ninh xuống xe, Lăng Mặc nhìn cô vào hẳn phòng rồi mới rời mắt sang chỗ khác.

"Lăng Mặc, chuyện này không đơn giản rồi, Kim Nghị lại xuất hiện ở đó, chắc chắn ông ta là người đứng sau chuyện này. Nếu giao cho cảnh sát, sợ rằng ông ta sẽ giết người diệt khẩu."

"......"

"Lăng Mặc?"

"......"

"Lăng Mặc cậu nghe thấy tôi nói gì không?"

" Lâm Triết."

"Sao vậy? Cậu nghĩ gì mà thất thần thế?"

"Chặt cánh tay tên dám chạm vào đùi Thẩm Ninh rồi hãy giao cho cảnh sát."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.