Bá Vương

Chương 96: Các Cấp Thế Lực





" Tiểu Thư, gia chủ có căn dặn đã tới lúc phải về Tộc rồi !!! " Diễm Hoàng lúc này đã tiến tới bên cạnh ba người, lúc này hắn mới nhìn Linh Vân mà trầm giọng nói .
Mặc dù đã biết ngày này sớm muộn gì cũng phải đến , nhưng khi nó đến rồi thì Linh Vân rốt cục cũng bất giác run lên.
Nếu như là khi trước, thì nàng thực sự rất muốn nhanh chóng mà trở về Thượng Du.
Nhưng giờ đây thì lại là một chuyện khác, ở nơi đây còn có Vũ Hạo, có Uyển tỷ.
Nàng thực sự không muốn về nhà chút nào ...!mặc dù ở đó có người thân, có gia tộc của nàng.
Trong thâm tâm thực sự nàng nửa muốn về , nửa muốn ở lại ...
Tuy nói về lại Thượng Du, điều kiện tu hành sẽ tốt hơn.
Nhưng ở bên cạnh Vũ Hạo chẳng lẽ lại không thể so dánh bằng hay sao.
Từ khi quen biết Vũ Hạo, nàng không những đạt được Trúc Cơ Hoàn Mỹ, công pháp, pháp bảo mà hắn tặng cho nàng cái nào không phải là hàng đỉnh tiêm !!!
" Diễm gia gia, người có thể cho con một tuần nữa được hay không.
Con muốn ở lại nơi đây sắp xếp lại một số thứ " Linh Vân tiến lên khoác lấy một bên cánh tay của Diễm Hoàng làm nũng nói.
Diễm Hoàng trợn mắt nhìn lý nào lại không hiểu cơ chứ , nha đầu này hẳn là lấy cớ ở bên tiểu tử Vũ Hạo này thì có ...
" Được rồi, khỏi phải làm nũng...!Ta sẽ xin gia chủ lại cho Tiểu Thư một tuần thời gian chuẩn bị.
Đến khi đó ta sẽ lại đến để đưa Tiểu Thư đi " ánh mắt Diễm Hoàng lộ vẻ cưng chiều nói.
Lúc này cũng có vô số thế lực lớn nhỏ tiến lên chào hỏi rồi cũng phá không mà đi.
Trước khi đi Vũ Hạo đều đưa cho các thế lực lớn nhỏ này một khối ngọc giản.
Đây là tin tức mà cậu có được từ ghi chép lại của Đinh Tiên Hoàng,ước nguyện của ông là muốn giúp cho mọi người biết về lịch sử của quá khứ.
Đồng thời giúp cho mọi người có sự chuẩn bị phòng ngừa khả năng xấu nhất có thể xảy ra...
Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, chi bằng dựa vào những thế lực này để cho những thông tin này lan truyền khắp nơi để mọi người cùng biết.
Mặc dù ban đầu đám người này hơi có chút nghi hoặc nhưng ngay sau khi nhận được thông tin từ bên trong ngọc giản.
Đám người cũng không còn do dự mà trực tiếp phá không mà rời đi...
Lữ Phụng Thiên trước khi rời đi có ném cho Vũ Hạo một khối lệnh bài có chữ KHAI.
Khối lệnh bài này trông hết sức bình thường, hầu như không hề có bất kì huyền cơ nào ở bên trong.
Nhưng không để cho Vũ Hạo phải thắc mắc quá lâu Lữ Phụng Thiên đã lên tiếng nói...
" Đây là lệnh bài có thể khai tông lập phái trên đất ở Trung Du.
Nhưng trước khi muốn lập phái ở đây, thì ngươi phải thông qua khảo nghiệm, quy tắc được đặt ra.

Cái lệnh bài này giống như là một cái giấy thông hành giúp ngươi có thể bất kì lúc cũng có thể đăng kí "
Dứt lời gã cùng với chiến thuyền Diễm Quốc Tông cũng phá không mà đi.
Trước khi đi đây cũng coi như là một món quà trả lễ cho Vũ Hạo.
Theo như lời Linh Vân giải thích, thì nếu như không có lệnh bài này thì sẽ phải làm thủ tục rất là phiền phức.
Bởi vì quy định nếu muốn khai tông lập phái ở đây cần có sự đề cử của một tông môn thuộc hàng Địa Cấp Tông Môn.
Giống như pháp bảo, tông môn cũng được chia theo từng cảnh giới như : Hoàng, Huyền, Địa, Thiên , Linh ...
Đây cũng là lần đầu tiên cậu nghe tới việc phân chia này.
Theo như lời của Linh Vân giải thích thì tứ đại tông môn ở Hạ Du như là Thạch Hà Kiếm Tông miễn cưỡng được coi như là Hoàng cấp tông môn.
Còn những tiểu tông môn ở đây hầu như thậm chí còn không đáng được nhắc đến ...
Trên Hoàng cấp là Huyền cấp tông môn, chỉ khi nào có cường giả Nguyên Anh cảnh toạ trấn thì mới có thể được xếp vào hàng ngũ Huyền cấp.
Ví dụ như Diễn Quốc Tông của Lữ Phụng Thiên chỉ được xếp vào hàng ngũ Địa Cấp vì nơi đây có cường giả Hoá Thần toạ trấn.
Chỉ khi nào bước lên hàng ngũ Thiên cấp thế lực thì mới có khả năng có một chỗ cắm dùi trên đất Thượng Du.
Trên toàn bộ đại lục này chỉ có duy nhất một Linh Cấp Thế Lực do Cửu Đại Chí Tôn thực lực Độ Kiếp kì làm chủ.
Là chín người đứng trên đỉnh kim tự tháp ở tinh cầu này , nắm trong tay quyền hạn tối cao.
Thao túng toàn bộ tinh cầu ...!ngay cả Dương gia là một trong những cự phách một phương cũng chỉ được xếp vào Thiên Cấp thế lực mà thôi.
Nhìn khối lệnh bài chữ " Khai " trên tay Vũ Hạo chỉ mỉm cười.
" Đây không phải là quá đúng ý của mình hay sao !!! "
" Thời gian còn 4 năm, xem ra cứ theo như tiến độ này thì việc mình có thể thống nhất toàn bộ Hạ Du là việc vô cùng khả thi.
Và đương nhiên là hệ thống cũng chẳng bao giờ đưa ra nhiệm vụ nào một cách vô lý cả !!! "
Thu hồi lệnh bài trong tay, Vũ Hạo cũng nhanh chóng cùng Thanh Vân Tông, Thạch Hà Kiếm tông trở về lại tông môn.
Vì Huyết Sát Ma Tông cùng Linh Mộc Tông khác đường cho nên cũng chỉ tạm biệt rồi cùng nhau rời đi.
Trên đường đi, Vũ Hạo cũng chẳng ngại ngần gì thuật lại toàn bộ sự việc cho đám người tông chủ Lý Mạc Thông , Vân Sơn.
Ngoài ra cậu cũng hứa hẹn rằng khi về tông sẽ có bất ngờ cho cả hai.
Mặc dù rất muốn biết tử tử này úp úp mở mở cái gì nhưng hai lão cũng không cố hỏi.
Bởi vì nếu mà biết rồi thì còn gì gọi là bí mật nữa , nhưng trong lòng cả hai lão đều biết rằng chắc hẳn tên này có thu hoạch rất lớn ở bên trong ...
...
Ba ngày sau , tại Thạch Chủ Phong , Thạch Hà Kiếm tông.
Đám người Vũ Hạo vừa mới trở về tông môn, khoảng cách từ Hoa Lư trở về cũng chỉ mất ba ngày đường thời gian mà thôi.
Mặc dù biết mọi người cũng khá mệt mỏi trong chuyến đi dài lần này những Vũ Hạo vẫn yêu cầu hai vị tông chủ cùng nhau tập hợp cao tầng lại để nghị sự.
Bởi vì thời gian Linh Vân còn ở bên cạnh cậu chỉ còn có 4 ngày, cho nên Vũ Hạo muốn trong thời gian này hoàn tất toàn bộ công việc để dành ra những ngày còn lại trọn vẹn bên cạnh nàng.
Sau một nén nhang thời gian từ khi có lệnh triệu tập từ hai vị tông chủ, Chẳng mấy chốc trong phòng nghị sự ở Thạch Chủ phong đã hoàn toàn đông kín người.
Tất cả đều là các vị trưởng lão, cao tầng hai tông.
Ngồi chủ toạ là hai vị tông chủ Lý Mạc Thông và Vân Sơn.
Hai bên trái phải phân chia là các vị trưởng lão ngồi, vốn nghị sự sẽ không đến lượt Vũ Hạo có mặt ở nơi đây vì tính ra cậu cũng chỉ là một đệ tử nội môn mà thôi.
Nhưng lần này cậu lại chính là người khởi xướng ra, cho nên cậu mới có tư cách ngồi một vị trí tại nơi này.
Linh Vân cùng Mỹ Uyển cũng được Vũ Hạo mang vào tham dự , hai nàng đứng phân biệt hai bên trái phải ôn nhu đứng phía sau.
Tôn Bảo thì rất biết điều, nó cũng chỉ ngồi lẳng lặng ở trên vai cậu hai mắt đảo xung quanh đánh giá đại điện này.
" Các vị đã tới đông đủ rồi, vậy thì ta sẽ không làm mất thời gian của các vị nữa !!! " dứt lời bàn tay khẽ lật Vũ Hạo đã phóng ra hàng chục miếng ngọc giản phân biệt hướng về phía trước mặt đám người.
Ngọc giản này không phải cái gì xa lạ, đó chính là khối ngọc giản lưu lại thông tin về Đại Việt.
Đám người mặc dù từng thấy Vũ Hạo đưa những khối ngọc bài này cho các thế lực lớn nhỏ khi còn ở Hoa Lư cho nên cũng biết bên trong hẳn chất chứa bí ẩn ở bên trong.
Sau một khắc, sắc mặt đám người đều trở nên hết sức đa dạng, bọn họ không ngờ nơi mà bị mọi người coi là nơi khỉ ho cò gáy này lại từng là Kinh Đô từ thời kì Thượng Cổ .
Nhưng tất thảy việc này cũng không phải là việc quan trọng mà Vũ Hạo muốn đề cập trong lần nghị sự này.
Giới chỉ khẽ động, chẳng mấy chốc vô số nhẫn chữ vật cùng hàng chục chiếc túi trữ vật, Linh Thạch chất thành một đống hiện trước mặt mọi người.
Đây đều là những món đồ mà cậu mượn được từ trên đám người khi còn ở Cấm Linh Chi Địa.
Còn hơn chục chiếc túi trữ tạo hình thô sơ kia đều là thành quả của Tôn Bảo khi đi thu hoạch hộ Lữ Phụng Thiên.
Ngoài ra cậu cũng mua thêm một ít đồ Địa cấp trên hệ thống đặt lên trên đống vật phẩm này, coi như là có lý do chính đáng.
Hiện nay Vũ Hạo quả thực không thiếu điểm Tích Luỹ, ngoài ra nhân cơ hội này mua một ít đồ bồi dưỡng cho đám người hai tông.
Hơn hết khi tiến vào trong Tàng Thư Điện, ba người bọn hắn cũng lấy được vô số công pháp được lưu truyền thừ thời Thượng Cổ.
Mặc dù đa phần đều là không phù hợp với cả ba, nhưng Vũ Hạo cũng đều thu lấy cả.
Nhân tiện để lại phân chia cho các đệ tử trong tông ...
Khi thấy đống đồ hiện ngay trước mắt, đám người cũng đều miệng đắng lưỡi khô, nước bọt nuốt xuống ừng ực như nhìn thấy được một thiếu nữ nằm khoả thân ở ngay trên giường vậy.
" Đây là ...!" Lý Mạc Thông cùng Vân Sơn đồng thời lắp bắp nói.
Mặc dù là tông chủ của đại tông ở Hạ Du nhưng quả thực các lão chỉ toàn là người nghèo kiết xác, nào có bao giờ thấy tài sản nhiều như vậy cơ chứ.
" Đây đều là đồ mà ta thu hoạch được từ trong chuyến đi Cấm Địa lần này, đây đều là đồ có nguồn gốc xuất sứ đàng hoàng nên mọi người cứ yên tâm mà sử dụng.
" Vũ Hạo nói.
" Hơn hết như các vị cũng biết từ bên trong khối ngọc giản này trên thực tế Đại Việt của chúng ta không hề yên bình như chúng ta thường hay tưởng tượng "
" Cho nên ta cũng chỉ muốn giúp một phần nào đó cho mọi người đề thăng thực lực lên tốt nhất có thể.
Trước là bảo vệ tốt cho bản thân sau là bảo vệ những người thân cùng vô số sinh linh trên Đại Việt "
" Và điều cuối cùng ta muốn nói đó chính là, ta biết các vị cũng rất có tham vọng tiến lên Trung Du.
Và ta cũng không hề ngoại lệ, đâu ai muốn ở một nơi như ở Hạ Du này mãi được cho nên ta muốn cùng chư vị làm lên lịch sử ...!"
Những lời này Vũ Hạo đứng lên chính khí lẫm nhiên nói ra.
Lời nói cậu vang vọng khắp đại điện, khiến cho đám lão già trong lòng cũng tràn ngập nhiệt huyết ...
" Ngươi nói đây đều là thu hoạch trong Cấm Địa lần này.
Mà ngươi lại đem ra chia sẻ hết cho chúng ta, chẳng lẽ tiểu tử ngươi không cần dùng đến hay sao " Vô Nhai trưởng lão nghi hoặc nói.
" Trưởng Lão việc này nói sai rồi, chúng ta đều là một khối tổng thể đâu thể nào nói như vậy được.
Hơn hết mỗi người đều có cơ duyên của chính mình, ta cũng không ngoại lệ.
"
" Hơn hết ta biết các vị nhiều người ở đây đã tới bình cảnh nhưng nhiều năm không có tiến triển.
Cho nên những tài nguyên này đối với các vị là cần thiết...!" Vũ Hạo không nhanh không chậm nói.
Ngoài mặt chính khí lẫm nhiên nói vậy, nhưng trong lòng Vũ Hạo lại nghĩ hoàn toàn khác .
" Mẹ nó chứ , bổn đại gia toàn hàng khủng cần gì để ý tới mấy thứ linh tinh vặt vãnh như mấy món đồ chơi này cơ chứ "
Nếu như mấy lão gia hoả này mà đọc được nội tâm Vũ Hạo nghĩ gì thì chắc phải tức chết cho mà xem .
" Mẹ nó , chúng ta coi như cả gia tài.
Thậm chí coi như cả tính mạng, mà tiểu tư ngươi còn làm bộ dáng khinh thường.
Người so với người có phải là tức chết hay không cơ chứ !!! "
Sau vài phút trầm ngâm lúc này hai lão tông chủ đứng lên nói :
" Vậy tốt ...!thay mặt toàn thể tông môn.
Lão phu cảm ơn ngươi " Hai người Mạc Thông cùng Vân Sơn đứng lên khẽ khom người chắp tay
" Hai vị tông chủ chớ có khách khí, việc này cũng là một việc tốt đối với ta.
Mọi người chớ nên để trong lòng ".
Điều này Vũ Hạo nói ra không hề sai một chút nào, nếu đám lão già này càng mạnh thì chẳng phải đối với kế hoạch của cậu càng tốt hay sao .
Vũ Hạo nói ra những lời này làm cho mọi người ở đây đều đề cao Vũ Hạo lên một phần.
Quả thực trước tiền tài đồ sộ như vậy thì bất luận kẻ nào trong số đám lão già ở đây.

Liệu có mấy người có thể vỗ ngực tự tin nói là sẽ đem những tài nguyên này đi chia sẻ cho người khác.
Tuổi còn quá trẻ mà đã có sự độ lượng và hào phóng này bọn lão cũng phải phục Vũ Hạo vài phần.
Nếu như Vũ Hạo biết được những tâm tư lúc này đây của mấy lão già này, thì hẳn cậu sẽ cười chết mất.
Với tầm mắt của cậu bây giờ thậm chí còn không thèm để mấy cái thứ đồ chơi này vào mắt...
Nói đi cũng phải nói lại, cậu không để tâm không có nghĩa là bọn lão lại cho rằng như vậy.
Trong này còn có tài nguyên công pháp, có thể giúp các lão tiến thêm một bước nữa.
Thử hỏi còn có chuyện gì vui hơn chuyện này cơ chứ...
...
Giờ phút này việc phân chia như nào cũng đã không phải là việc của Vũ Hạo nữa rồi, cho nên cậu mới xin phép rồi dẫn theo hai nàng đi về phía biệt viện của Linh Vân.
Với thân phận trân truyền như là Linh vân thì mới được tông môn ban thưởng cho một cái biệt viện.
Có cây có hoa cảnh sắc vô cùng thơ mộng, chứ không như Vũ Hạo chỉ là một cái động phủ như cái mắt muỗi .
Tuy nhiên việc này cũng chẳng có gì là quan trọng cả , bởi vì ngay khi cả ba tiến vào biệt viện thì Vũ Hạo đã nhanh chóng đem hai nàng vào bên trong Bá Vương Điện.
Còn về phần Tôn Bảo , Vũ Hạo đã trực tiếp đá con hàng này thích đi đâu chơi thì chơi.
Lần này tiến vào làm chính sự không thể để cho con hàng này phá quấy được ...
Ý niệm vừa động cậu đã trực tiếp dịch chuyển cùng với hai nàng vào bên trong căn phòng rộng lớn của cậu.
Lần này cậu không cho hai về cung điện của mình, mà trực tiếp muốn cùng hai nàng ở cùng một chỗ.
Hiển nhiên Linh Vân sắp tới sẽ về Thượng Du không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại nàng.
Còn Mỹ Uyển tuy ở Hạ Du nhưng nàng vẫn cần phải về lại Thanh Vân Tông , hiện giờ chưa phải lúc toàn tâm toàn ý ở với cậu suốt được.
Cho nên chỉ có giờ phút này cậu không muốn lãng phí cơ hội.
Mà trực tiếp ngỏ ý nói với hai nàng :
" Sắp đến thời điểm chia ly, phu quân không muốn để lại sự luyến tiếc nào cả.
Cho nên lần này ta muốn cả ba người chúng ta hảo hảo bàn chuyện nhân sinh ...!"
Sắc mặt hai nàng đỏ ửng hiển nhiên không ngờ tên sắc lang mặt dày này lại nói ra trực tiếp như thế.
Tuy nhiên cái quý giá nhất của mình cũng đều trao cho hắn rồi, hơn nữa cũng cùng hắn ân ái số lần cũng không ít nhưng mọi lần chỉ có hai người mà thôi.
Tuy nhiên các nàng cũng biết việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, hơn hết sắp tới cũng là thời gian ly biệt, cho nên các nàng cũng muốn như Vũ Hạo, phải làm sao cho không được để lại tiếc nuối trong thời gian ngắn ngủi này bên cạnh hắn.
Nhưng có ai ngờ ...
Hôm nay tên này đòi chơi trò chơi ba người, việc này cũng làm cho hai nàng nét mặt đỏ ửng hận không thể có cái lỗ nào để chui vào để che dấu sự xấu hổ này.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ mới lớn của hai nàng Vũ Hạo càng lộ vẻ đắc ý không thôi...
Quả nhiên có một câu nói rất hay thế này : Chỉ cần bạn không biết xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.