Bá Vương

Chương 37: Chữa Trị





" Grào "
Lang Vương gầm lên một tiếng , đám Ma Lang rốt cuộc không giữ lại chút nào, vô biên vô tận nhào về phía Vũ Hạo, muốn đem toàn bộ thân thể cậu nghiền thành trăm mảnh.
Vũ Hạo chứng kiến vô số Ma Lang tiếp cận, thì trong lòng đắng chát.
" Mục tiêu, diệt hết lũ Ma Lang này lấy điểm tích luỹ xem ra lại phải dừng lại rồi "
Vũ Hạo nằm bất động trên mặt đất thở dài , trong nháy mắt cả người đột nhiên biến mất.
Như không còn tồn tại trên thế gian.
Rất nhiều Ma Lang mắt thấy sắp tiếp cận được với con mồi, đột nhiên con mồi tự nhiên bốc hơi , cả đám cũng không kịp dừng lại, vẫn lao đầu vào nhau .
" Ầm "
Hàng chục con Ma Lang húc đầu vào nhau nhất thời vài con bị nghiền nát ngay tại chỗ.
Lang Vương và cả đám Ma Lang bị vồ hụt mất con mồi nhất thời hú lên giận dữ.
Ánh mắt đỏ ngầu lộ vẻ không can tâm.
...
Bá Vương Điện
" Con mẹ nó hai ngày , đều là cái bộ dáng này là sao ??? " Vũ Hạo nằm bất động trên sàn đại điện miệng chửi ầm lên.
Hôm qua thì bị tên tông chủ Huyết Sát Ma tông đánh cho chạy trối chết , hôm nay thì lại bị một đám Ma Lang đuổi giết.
Kết quả vẫn là bộ dáng này, Haizz...!sao số tôi lại khổ như vậy chứ.
Thở một hơi dài đầy uỷ khuất, lúc này cậu mới mở ra bảng hệ thống kiểm tra chiến lợi phẩm của ngày hôm nay .
" một số , hai số , ba số ...!sáu số , bảy số.
Là bảy số con mẹ nó Phát Tài , Phát Tài rồi hahaha " Vũ Hạo kích động hét ầm lên mà quên mất hiện tại mình còn đang bị thương rất nặng, nhất thời lại ho ra một búng máu.
" 3.550.000 điểm tích luỹ.
Con mẹ nó tiểu gia bây giờ phát tài rồi , giờ không còn là tiểu nữa mà là đại gia hahaha ".
Nhìn vào con số hiển thị trên hệ thống kia Vũ Hạo chỉ hận không lôi được hệ thống ra mà hôn một ngụm.
" Mẹ nó hôm qua còn than nghèo kiết xác hôm nay lại thành đại gia.
Đúng là chưa qua 6h30 thì còn chưa biết ai giàu hơn ai đâu !! " Vũ Hạo nhếch miệng cười ha hả bộ dáng vô cùng hài lòng.

Vội vã ăn chục viên đan dược nhai giòn sần sật như nhai đậu phộng vậy.
Vũ Hạo đột nhiên cảm giác đan dược hôm nay giòn và ngon hơn thường ngày.
Lúc này cậu mới chú ý đến thân ảnh đang nằm ở một góc trong đại điện kia, đi tới trước mặt nàng.
Càng nhìn càng thấy nàng thực sự xứng với hai từ " Tiên Tử ".
Làn da trắng nõn nà , bờ môi hơi nhợt nhạt do đuối sức nhưng lại cảm giác vô cùng căng mọng như một trái đào chín vậy nhìn là chỉ muốn cắn cho một miếng cho đỡ ghét.
Bầu ngực to tròn phập phồng trong lớp áo có phần hơi tơi tả , lộ ra đôi chân trắng nõn ngọc ngà dài miên man.
Vũ Hạo thề là đây có lẽ là đôi chân đẹp nhất mà hắn từng được thấy.
Bế thốc nàng lên đi ra ngoài đại điện , từ trong nhẫn trự vật lấy ra một bộ chăn gối chải xuống rồi đặt nàng nằm lên.
Không phải là cậu keo kiệt gì mà không bế nàng vào một căn phòng, mà là nguyên tắc của hắn là chỉ có nữ nhân của mình mới được phép chọn vào những căn phòng kia mà thôi.
Lúc này, Vũ Hạo cho nàng ăn một viên đan dược rồi sử dụng Thôn Thiên Quyết để chuyền linh khí vào trong cơ thể nàng, giúp nàng nhanh chóng luyện hoá đan dược và cũng cung cấp linh khí đang bị cạn kiệt của nàng.
Nhìn thiếu nữ đang trong cơn mê mà vẫn nhăn mày cau có, trên khuôn mặt diễm lệ lại có những đường nét lạnh lùng, ương ngạnh.
Vũ Hạo cười cười, nhéo vào khuôn mặt nhẵn mịn của nàng mà lẩm bẩm nói:
" Đến cả lúc hôn mê cũng đầy vẻ lạnh lùng, cao ngạo như thế này cơ à ! Là một mỹ nhân thì phải nên ôn nhu một chút mới tốt.

Vũ Hạo nhìn trên người Mỷ Uyển vẫn còn có vài vết thương còn đang nhỏ máu, mặt nàng càng lúc càng đỏ hình như đã bắt đầu phát sốt chỉ e nếu chậm trễ thì có lẽ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vũ Hạo đặt nàng từ từ nằm xuống, rồi nhẹ nhàng đứng dậy, từ trong túi trữ vật lấy ra vô số đan dược và nước thảo dược thuốc trị thương mà cậu cướp được.
Nhưng đột nhiên sắc mặt cậu bỗng cứng đờ lại.
Nàng có hai vết thương khá sâu, một vết nằm ở ngực, còn một vết nằm trên đùi, hai nơi này đều là những vị trí hết sức nhạy cảm của nữ nhân.
Vạn nhất nàng tỉnh dậy rồi đòi sống đòi chết thì phải làm thế nào đây ?
Vũ Hạo vội lắc lắc đầu bỏ đi suy nghĩ linh tinh trong đầu, nhẹ nhàng từng chút từng chút một cởi bỏ đi từng mảnh vải rách nát trên người nàng bất giác cậu chỉ biết cười khổ.
" Con mẹ nó chứ sao cảnh này nhìn quen vậy , chẳng phải lúc trước mình cũng từng làm những việc tương tự như này với Linh Vân sao.
Rồi cả hai tự nhiên ma xui quỷ khiến như nào lại đến với nhau chàng chàng thiếp thiếp.

"
" Không phải sau khi nàng ta tỉnh dậy sẽ giống như các truyện Anh Hùng cứu Mỹ Nhân xong rồi Mỹ Nhân lấy thân báo đáp Anh Hùng đấy chứ !!! " tuy Vũ Hạo tự nhận mình không phải là một Anh Hùng hay Quân Tử gì nhưng mà có một điều chắc chắn đó chính là Mỹ Uyển đích thị lại là một Mỹ Nhân.
Ngồi suy nghĩ vớ vẩn , bất giác trên người nàng giờ không còn một mảnh vải che thân.
Vũ Hạo bất chợt ngẩn ra nhìn đôi bồng đào săn chắc nay vì mất đi sự gò bó rằng buộc mà vươn ra ngạo nghễ, tuy to tròn là thế nhưng hiển nhiên nó không hề bị rũ xuống.
Không biết đã phải nuốt lại bao nhiêu nước miếng vào bụng.
Tuy đôi gò bồng đào của nàng tuy to thuộc hàng ngoại cỡ nhưng vẫn còn thua kém một chút so với Linh Vân của hắn.
Cho dù không cần đụng vào cũng biết là báu vật thế gian, nhũ châu hồng hồng nhô lên khe khẽ run lên theo từng nhịp hô hấp của nàng.
Thằng cu tiểu Hạo Hạo phía dưới hơi cưng cứng biểu tình không thôi.
Thực ra cậu cũng là con người , có Thất Tình Lục Dục mà chỉ là vết thương sâu ở ngực nàng đã để cho cậu tỉnh táo.
Vũ Hạo hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, cầm lấy lọ thảo dược dạng nước bôi lên miệng vết thương trên ngực cho nàng.
Bàn tay khi tiếp xúc với bộ ngực bạo mãn cùng làn da trắng mịn kia của nàng chỉ cảm giác vô cùng đàn hồi và cực kì thoải mái, trong đầu thầm kêu khổ không thôi.
Tay Vũ Hạo xoa tại bầu ngực sữa của nàng từ từ xoa đều thảo dược, cảm giác sảng khoái khiến Vũ Hạo thoải mái không thôi.
Vũ Hạo chăm chú nhìn vào ngực của nàng, chỉ thấy nhũ phong hồng hào nhô cao.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê, gảy gảy nhìn hai hạt anh đào vì bị kích động mà nhất thời trở nên săn cứng , Vũ Hạo đắc ý cười không thôi.
Vũ Hạo hai tay tháo miếng vải vụn đắp lên vết thương trên đùi của nàng.
Xoẹt một tiếng xé ra một mảnh lớn, ngoại trừ vết thương còn lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nà, mùi máu tanh hòa lẫn một chút hương vị đặt biệt phả vào mũi của cậu.
" Không hiểu vì sao phụ nữ sinh ra, sao mình lại có cảm giác rằng là ai cũng thơm vậy nhỉ.
Linh Vân thì mùi thơm giống như em bé vậy rất dễ gây nghiện.
Còn mùi hương trên người của Mỹ Uyển thì cậu lại có cảm giác như là hương thơm trên những cánh đồng hoa vậy.

Mùi hương dễ chịu làm cho người ta thoải mái , thư thái không thôi.
" Vũ Hạo hai tay tiếp tục thoa thuốc cho nàng nhưng đầu óc thì cứ suy nghĩ linh tinh để cố át đi cái phần Con trong Người mình.
Sau khi băng bó vết thương cho nàng xong, Vũ Hạo hít một hơi dài rồi vội vàng lôi từ trong giới chỉ ra một chiếc áo dài của mình khoác lên thân thể đầy mị lực của nàng.
" Theo như cổ tích là Hoàng tử sẽ hôn môi Công Chúa và sau đó Công Chúa sẽ từ từ tỉnh dậy.
Mình có nên thử một chút không nhỉ " nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy khiêu khích của nàng mà trong lòng Vũ Hạo cảm giác như một thế lực nào đó xui khiến mình phải làm điều đó vậy.
Đầu hơi cúi xuống , từ từ chậm dãi Vũ Hạo đưa đôi môi của mình chạm khẽ lên bờ môi đỏ mọng có phần hơi tái đi của nàng.
Một cảm giác mềm mại thoải mái truyền thẳng vào đại não của cậu.
" Ưm "
Nhưng đúng lúc này , lông mi của Mỹ Uyển bắt đầu lay động lay động, nàng từ từ mở mắt ra, lúc này đập vào mắt nàng là một gương mặt thiếu niên vô cùng anh tuấn , sống mũi cao thẳng của thiếu niên kia đang chạm vào sống mũi của nàng.
Một cảm giác mềm mại ở môi truyền đến khiến nhất thời làm hai gò má của nàng ửng đỏ lên, không biết là vì giận hay là vì xấu hổ nữa.
...
Cảm giác thoải mái ở môi truyền đến nhưng Vũ Hạo bất chợt cả giác được một đôi mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời sau lưng mồ hôi lạnh vã ra như mưa.
" Thôi xong rồi , cái mạng này của đại gia xong thật rồi.
Con mẹ nó truyện cổ tích vậy mà là thật.
Quả này không bị ăn một cái bạt tai mới là lạ đấy.
" Vũ Hạo âm thầm kêu khổ không thôi hai mắt vẫn nhắm chặt không dám mở ra vì sợ hãi, chậm dãi từ từ tách rời khỏi đôi môi mềm mại kia của nàng.
" Ta vẫn chưa chết ư ? " Tuy cảm giác vẫn còn đau đớn và vô lực.
Nhưng Mỹ Uyển vẫn yếu ớt nói, nhìn vào gương mặt thiếu niên đang tỏ ra khẩn trương trước mặt kia.
" À ...!à chưa , nàng vẫn còn chưa chết.
Còn sống khoẻ mạnh lắm " Vũ Hạo trả lời , nhưng trong giọng nói vẫn còn mang một chút gì đó chột dạ , khuẩn trương.
" Đa tạ , đạo hữu đã ra tay cứu trợ.
Ơn này Tống Mỹ Uyển ta suốt đời không quên " Trực tiếp nói lời cảm tạ tức là nàng đã vạch ra một làn ranh giới nhất định với Vũ Hạo.
Chứ không có chuyện gì mà anh hùng cứu mỹ nhân và cái kết được báo đáp ở đây cả.
" Thấy truyện bất bình rút kiếm tương trợ mà thôi , cô nương không cần để ý quá làm gì ".
Vũ Hạo thầm kêu khổ không thôi.
Quả này thì trong lòng nàng mình nhất định sẽ là một kẻ biến thái cho xem .

" Ai ..da " Mỹ Uyển chậm dãi từ từ ngồi dậy nhưng hiển nhiên vẫn còn đụng vào những vết thương trên người.
" Từ từ thôi, để ta đỡ cô nương...!" Vũ Hạo định tiến lên làm động tác dìu đối phương lên.
" Đa tạ công tử nhưng tại hạ có thể ngồi dậy được.
"
Trực tiếp cự tuyệt sự giúp đỡ của đối phương.
Với một nữ nhân con nhà gia giáo, đạo lý " Nam nữ thụ thụ bất thân " đã ăn sâu vào trong người của nàng rồi.
Khẽ đảo mắt qua hoàn cảnh xung quanh, Mỹ Uyển khẽ nhíu mày.
Hiển nhiên đã vì sự xa hoa và khí thế này của Bá Vương Điện mà làm cho kinh ngạc.
Nàng nhẹ giọng hỏi.
" Đây là đâu ? "
" Đây là nhà của ta " Không chút do dự Vũ Hạo đáp.
Gật gật đầu coi như đã hiểu , nàng cũng không có hỏi thêm điều gì , bởi tính khí lạnh lùng của nàng đã tạo thành thói quen rồi.
Nhìn xuống bộ quần áo nam tử hoàn toàn mới tinh này ở trên người, như nghĩ ra được cái gì đó khiến nàng bỗng đỏ ửng hết cả khuôn mặt.
Bầu không khí có chút trầm mặc , Vũ Hạo mở miệng để xua tan đi bầu không khí có phần hơi khó chịu này.
" Vì sao nàng lại đến nơi này , không phải đáng lý ra nàng nên ở trong Thạch Hà Kiếm tông làm khách sao ? "
Khẽ nhíu mày không biết vì sao tên nam tử này lại biết về nàng nhiều chuyện như vậy.
Nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân của nàng nên nàng cũng không dám thất kễ, nàng vẫn chỉ không mặn không nhạt đáp.
" Một chút chuyện riêng mà thôi "
Thấy nàng cũng không muốn nói chuyện, Vũ Hạo cũng không dám ở lại làm phiền, liền trực tiếp rời khỏi đại sảnh đi vào trong căn phòng tu luyện.
Để cho nàng không gian thoải mái để hồi phục.
Bỏ lại sau lưng, thiếu nữ nhìn bóng lưng nam tử kia ngày càng đi xa kia.
Trong ánh mắt lộ ra một cảm giác quen thuộc và một chút gì đó đầy phức tạp.
...
Đạo hữu nào có lòng ủng hộ thư sinh viết truyện thì đây ạ : &LT3
Tài Khoản : 1507060602 ( Ngân Hàng : MB Bank )
Chủ Tài Khoản : VU KIM TRACH
Em xin trân thành cảm ơn !!!
...
Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.