Bá Vương

Chương 10: Diệt Phản Đồ





Bảy ngày thấm thoát trôi qua
Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống
Vũ Hạo mở mắt tỉnh dậy vươn vai với vẻ lười biếng cảm nhận được một tia thoải khó tả.
Ngồi thổ nạp 6 ngày đêm khiến căn cơ trở nên vững chắc hơn không ít.
Vào đêm tối hôm qua Vũ Hạo quyết định ngừng tu luyện nằm xuống đi ngủ.
Vũ Hạo rời khỏi căn nhà gỗ đi về Chấp Pháp Đường phía Bắc.
Trên đường đi không ít đệ tử ngoại môn nhìn thấy hắn kẻ thì xôn xao bàn tán, kẻ khẽ ôm quyền chào còn có kẻ tỏ ra sợ hãi vậy khiến Vũ Hạo chỉ biết cười trừ.
Dần dần đi tới bên cạnh Chấp Pháp Đường phía Bắc.
Vừa mới tới gần, hắn đã nhìn thấy ở chỗ này có hai người.
Trong đó có một gã trung niên đang khoanh chân ngồi.
Người còn lại là một thiếu nữ tuyệt sắc.
Nhìn bóng lưng, Vũ Hạo cảm thấy có chút quen mắt.
Đi tới gần Vũ Hạo với sững sờ trong thoáng chốc là Linh Vân sư tỷ.
" Thật không ngờ nha".
Khi đi đến gần hai người Vũ Hạo mới khẽ khom người cúi chào hai người.
Linh Vân sư tỷ chỉ mỉm cười hoàn lễ, còn trung niên kia vẫn ngồi im bất động.
Cả ba im lặng mỗi người đều tìm một không gian riêng để chờ đợi.
Lúc này đại môn mở ra, một lão già áo đen từ trong điện bước ra khí thế bức người tu vi Kim Đan sơ kì chậm chậm toả ra.
" Tham kiến Tam trưởng lão " cả ba người đều đứng dậy chắp tay chào hỏi.
" Hôm nay cả ba người các ngươi đến đây chắc hẳn cũng đều đã được nghe nói qua về nhiệm vụ lần này "

" Đại sư huynh của các ngươi Long Nhật người đã bị mất tích vài tháng trước đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Việc của các ngươi bây giờ đó chính là đi tìm tung tích manh mối của hắn rồi báo lại cho tông môn ." Thanh âm trầm trầm của Tam trưởng lão vừa dứt từ trong ống tay loé lên một kiện pháp bảo hình phi thuyền hiện lên trước mặt ba người.
" Vật ấy chính là Thuyền Phong Hành.
Các ngươi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nếu phải đi tới địa phương xa xôi thì tông môn sẽ cho các ngươi mượn loại thuyền này.
Nó không cần tiêu hao quá nhiều linh lực cũng có thể điều khiển, sử dụng rất thuận tiện, chỉ là tiêu hao linh thạch nhiều một chút.”
" Lần này chấp hành nhiệm vụ gồm có Điền Trung ,Linh Vân và Vũ Hạo cả ba các ngươi cố gắng làm thật tốt.
Giờ thì đi đi " khẽ phẩy tay một luồng gió cuốn cả ba người lên trên thuyền trận pháp trên thuyền kích hoạt nhanh chóng lao đi vọt về phương xa.
...
Trời xanh quang xanh biếc vạn dặm.
Ở trên chiếc thuyền này, Vũ Hạo sau khi nhìn thấy mặt đất ở dưới chân biến thành nhỏ bé thì vẫn không nhịn được phấn chấn tinh thần.
Chiếc thuyền này không lớn, không gian bên trong cũng không nhiều, nhưng dung nạp ba người thì vẫn dư xài.
Vũ Hạo ngồi ở sau cùng, sờ sờ chỗ này, nhìn ngó bên kia, càng cảm thấy trải nghiệm này cũng không tệ.
Cậu thò đầu nhìn xuống phía dưới, có thể nhìn thấy từng tòa núi giống như kiếm, một mảnh sơn mạch dài hẹp giống như rồng.
Đặc biệt là hắn còn thấy được một con sông cực kì lớn gọi là Thiên Hồng Giang.
Tuy người ở đây gọi đó là sông nhưng ở kiếp trước của mình với vẻ ngoài to rộng như vậy có thể được tính gọi là biển rồi.
Nghe đồn ở phía bên kia bờ sông đó chính là vùng Trung Du.
Nghe nói trình độ cường đại của những tông môn ở Trung Du thì mấy cái Thạch Hà Kiếm Tông cũng không thể so sánh.
Mà ở Thượng Du, thì truyền thuyết...!lại càng là những cái tông môn kinh khủng hơn nữa.” Vũ Hạo đè xuống kích động ở trong lòng.

Thời hạn chỉ 5 năm thống nhất Hạ Du xem ra con đường phía trước còn rất dài .
" Linh Vân sư muội, Hạo sư đệ.
Chắc hẳn là các ngươi cũng đều biết nhiệm vụ lần này, nơi mà chúng ta phải đi là Lạc Trần Sâm Lâm ở vùng Hạ Du cuối của Thiên Hồng Giang.
Lần cuối cùng Long Nhật sư huynh truyền tin chính là ở chỗ này.
Lạc Trần sâm lâm này thuộc về vùng biên giới của Thạch Hà kiếm tông ta rồi, ở bên kia sâm lâm chính là phạm vi của Huyết Sát Ma Tông .” Điền Trung hờ hững mở miệng, âm thanh bị tiếng gió xen lẫn có chút mơ hồ không rõ.
"Việc này có lẽ sẽ có những nguy hiểm nhất định, nhưng mà chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ, đều đã chuẩn bị tâm lý, cho nên chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng sẽ không có trở ngại gì.” Điền Trung nói xong, ở sâu trong mắt có hàn mang lóe lên, rồi nhắm mắt ngồi xuống ở phía trước.
...
Một ngày sau, cũng đã tới rìa Lạc Trần sâm lâm, Điền Trung thu hồi Thuyền Phong Hành.
Ba người cùng đáp xuống một ngọn núi.
Giờ phút này là hoàng hôn, có thể nhìn thấy ráng chiều đang rơi xuống ở phía chân trời xa, mặt đất dần dần đen kịt.
Phía trước là một mảnh rừng rậm, thỉnh thoảng có tiếng chim thú truyền ra.
Lạc Trần sâm lâm là khu rừng lớn nhất ở vùng Hạ Du, là khu rừng giáp với cả ba đại tông môn lần lượt là Thạch Hà Kiếm tông , Huyết Sát Ma tông và Linh Mộc tông.
Ở trong rừng càng thêm ẩm ướt, thậm chí đôi lúc còn có thể nhìn thấy vài đầm lầy, thỉnh thoảng có các loại chim thú qua lại.
Nhưng ba người đều là tu sĩ , thân thể linh hoạt, tốc độ cũng không chậm liên tục xuyên qua, dần dần hướng về chỗ sâu bên trong khu rừng đi về phía trước.
Thời gian trôi qua, sắc trời đã tối dần.
Lúc trăng sáng treo cao thì ba người đã đi được một đoạn khá xa trên đường đi cũng không gặp phải hung thú gì, rất thuận lợi.
" Dừng lại " lúc này Điền Trung lên tiếng nhấc nhở.
Đứng chắn trước 2 người.

Vì đã là Trúc cơ sơ kì cho nên thần thức và phản ứng cũng nhanh hơn hai người.
Mặc dù Vũ Hạo có hệ thống nhắc nhở trong đầu nhưng cũng không nói gì chỉ lặng lẽ đứng sau Điền Trung theo dõi.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên ở bốn phía có từng trận gió lớn quét tới, trong tiếng gió còn mang theo cả mùi tanh.
Linh Vân sắc mặt hơi đổi ngẩng đầu lên thì lập tức ở giữa rừng rậm xa xa, xuất hiện vô số ánh mắt.
Những con mắt kia đều có màu đỏ thẫm, gần như ngay khi ba người vừa thấy những con mắt này, thì nháy mắt từng tiếng sói tru lập tức truyền ra.
Từng con sói to lớn như một con trâu tập chung thành bầy bổ nhào về phía chả ba người .
" Là Hắc Ảnh Lang , loài này là loại yêu thú sống về đêm thường tập chung thành bầy để đi săn.
Tu vi không cao nhưng sống thành bầy rất khó đối phó " Điền Trung chậm dãi lùi lại một bước đứng cạnh hai người nói.
" Sư huynh sẽ lên trước mở đường , mong hai vị sư muội sư đệ đi sát phía sau tiếp ứng cho ta "
" Được " Hai người Vũ Hạo đồng thanh đáp.
Trong rừng, tốc độ của ba người không nhanh không chậm chạy về phía trước.
Ở phía trước, đám Ảnh Lang liên tiếp bị kiếm của Điền Trung diệt sát, đôi khi có những con nhảy ra tấn công về phía hai cánh nhưng cũng rất dễ dàng bị Vũ Hạo cùng Linh Vân sư tỷ tiêu diệt.
Mặc cho những con sói này tăng tốc như thế nào, thì thủy chung cũng không đuổi kịp bước tiến của ba người.
Cũng không lâu lắm, đã bị ba người triệt để kéo dài khoảng cách.
Đám Ảnh Lang này tu vi trung bình chỉ giao động từ Luyện Khí tầng 5 tầng 6 tiêu diệt cũng không được quá nhiều Điểm Tích Luỹ, nhưng dù sao muỗi nhỏ cũng là thịt .
Dừng lại tại một khoảng đất rộng ba người quyết định sẽ quyết định nghỉ ngơi ở đây.
Ban đêm đi vào sâu trong rừng không phải là sự lựa chọn khôn khéo.
Thời gian 5 ngày chậm dãi trôi qua.
Ban ngày thì ba người di chuyển còn ban đêm thì tìm tại một khu vực an toàn rồi nghỉ chân.
Tuy mới chỉ là phìa rìa của khu rừng nhưng trải qua 5 ngày đi trong rừng Vũ Hạo đã gặp rất nhiều yêu thú lớn nhỏ thu hoạch được không ít điểm tích luỹ.
Đặc biệt có một lần, lúc ba người bọn họ đang chạy đi thì đột nhiên mặt đất run rẩy.
Vũ Hạo phát hiện ở một mảnh phía xa, rõ ràng có một người khổng lồ toàn thân có vô số lông lá, chậm rãi bước từng bước một.
Mỗi một lần bước chân của người khổng lồ này rơi xuống, mặt đất đều chấn động.

Đó là một con Bàn Sơn Viên tu vi Trúc cơ sơ kì và đương nhiên cả ba đều vây công nhưng lúc kết liễu thì Vũ Hạo luôn dành lấy phần kết liễu.
Hai người cũng lấy làm khó hiểu nhưng cũng không ai nói gì.
" Mới chỉ có dìa khu rừng mà đã có nhiều thu hoạch như vậy chuyến đi này cũng mới chỉ bắt đầu mà thôi "
Trên đường,Vũ Hạo phát hiện ra Điền Trung không phải là không muốn lại ra tay trong bóng tối nhưng đủ loại sự tình ở trên đoạn đường này đã khiến cho gã rối hết cả đầu rồi.
Hơn nữa trong mấy ngày này Vũ Hạo cùng Linh Vân sư tỷ cũng thân hơn không ít, luôn đi gần Linh Vân để trò chuyện, làm cho gã có quá nhiều cố kỵ mà không tìm thấy được cơ hội để ra tay vì vậy mà vẫn luôn ẩn nhẫn.
Đôi khi Điền Trung nhìn về phía Vũ Hạo ở trong mắt có âm mang hiện lên mà người ngoài không phát giác ra." Cái tên này luôn ra vẻ đạo mạo , chính nhân quân tử nhưng lòng dạ thì nham hiểm.
Không biết ta đã đắc tội gì với gã hay gã lại được uỷ thác của bọn người A Ngưu mà động sát tâm với ta.
" khẽ nhếch miệng cười những việc này không thể nào che dấu qua được Vũ Hạo.
Cậu có hệ thống nhắc nhở đối với những luồng Sát Khí nhắm tới bản thân dù chỉ là một tia nhỏ nhất.
Lạc Trần sâm lâm là một mảnh đất có rừng cây ngang dọc trải khắp bắc nam, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối, muốn đi hết cái Sâm Lâm này thì ít nhất cũng phải tốn 1 tháng với tốc độ của đám người hiện nay.
Ở trong đây tràn ngập rất nhiều hung thú, nhưng lại có các loại thảo mộc quý hiếm, khiến cho nơi này mặc dù tràn ngập nguy cơ, nhưng vẫn luôn sẽ có tu sĩ mạo hiểm xâm nhập.
Lạc Trần Sâm Lâm rất lớn, tài nguyên lại rất nhiều.
Một nơi như vậy, lại thuộc về phạm vi của Thạch Hà Kiếm Tông, vả lại cũng là ranh giới với Huyết Sát Ma Tông, nên Thạch Hà Tông tự nhiên là phải an bài người tới thủ hộ.
Cái gia tộc thủ hộ này, chính là Hứa gia.
Hứa gia có không ít tộc nhân, trú đóng ở Lạc Trần sâm lâm này đã nghìn năm.
Mỗi một đời đều có lão tổ Trúc Cơ Đỉnh Phong tồn tại, vô luận là chấn nhiếp hay thủ hộ đều đã đầy đủ.
" Phía trước đã là Hứa gia rồi chúng ta cũng nên đến nới đó một chuyến xem sao." Vừa nói Điền Trung vừa tuỳ ý liếc nhìn Vũ Hạo và Linh Vân.
Khẽ gật đầu cả ba đều phi thân hướng về phía Hứa gia mà đi tới.
Khi tới gần thôn trang của Hứa gia , bỗng nhiên trong đầu Vũ Hạo vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
" Đinh , phát động chi nhánh nhiệm vụ Tiêu Diệt Phản Đồ "
" Phần thưởng một lần triệu hoán ngẫu nhiên Địa cấp công pháp , một lần triệu hoán ngẫu nhiên Địa cấp pháp bảo , số lượng ngẫu nhiên Trúc cơ đan "
" Thất Bại Thạch Hà Kiếm tông diệt môn , Trở thành mục tiêu bị Huyết Sát Ma tông vây giết "
" Chú thích nhiệm vụ : Hứa gia là kẻ phản đồ đang âm thầm cấu kết Huyết Sát Ma tông muốn âm mưu để lật đổ Thạch Hà Kiếm tông ."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.