Bá Tước

Chương 39:




Trong thư phòng, Shere đang ngồi đọc sách thì đột nhiên một con dơi bay vào từ cửa sổ phía sau, đậu xuống ngay trên mặt bàn.
“Shere đại nhân!”
Shere cũng không hề ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Ừ! Điều tra được rồi sao?”
“Đúng vậy đại nhân. Nghe nói hai ngày nữa Jack Harris đại nhân sẽ quay trở về Ma Giới. Còn chuyện ngài ấy về Ma Giới để làm gì thì chưa thể điều tra được.”
Shere đang muốn ra thêm mệnh lệnh thì đột nhiên cánh cửa phòng lại mở ra. Tô Lị vừa bước vào phòng đã thấy cảnh tượng như vậy, vì thế liền vội vàng lấy tay xua con dơi để nó bay ra ngoài.
Shere kinh ngạc vì hành động đột ngột của cô, liếc nhìn con dơi bị cô ném văng vào tường, ngẩng đầu nhìn Tô Lị.
Tô Lị xoa xoa tay. “Tại sao ở đây lại có dơi xuất hiện? Một chút nữa ngài nên gọi Beucke dọn dẹp lại phòng đi!”
Shere thở dài, đứng dậy nâng con dơi lên: “Ngươi không sao chứ?”
“Đại, đại nhân... Xin ngài cho phép ta về nghỉ ngơi vài ngày.”
“Được! Chuyện vừa rồi ta sẽ sai con khác đi điều tra. Ngươi đi đi.”
Lần này lại đổi thành Tô Lị trừng mắt nhìn Shere thả con dơi ra ngoài cửa sổ. Hình như vừa rồi Shere đang nói chuyện cùng với con dơi kia!!!
“Shere, lúc nãy ngài nói chuyện với con dơi đó sao?”
“Em hiểu được tôi nói gì sao?” Shere quay đầu nhìn Tô Lị. Tô Lị lắc đầu, cô chỉ thấy Shere giống như đang nói chuyện với con dơi đó mà thôi.
Thấy cô lắc đầu, Shere bất đắc dĩ thở dài: “Em có biết em vừa làm gì không? Nó là sủng vật của ta. Lúc nãy nó đến báo cáo kết quả điều tra với ta.”
“Điều tra? Điều tra chuyện gì?”
“Hai ngày sau, Thân Vương tộc Brujah – Jack Harris sẽ về Ma Giới. Lúc đó ta cũng sẽ trở về Ma Giới một chuyến.”
“Ma Giới... Ôi. Ma Giới là một nơi như thế nào vậy?” Tô Lị xoay người, dựa vào bàn chống tay lên cằm, tò mò hỏi Shere.
“Là một nơi mà con người đi vào chắc chắn sẽ chết không toàn thây.” Shere rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm lúc này của Tô Lị. “Nếu em cũng muốn đến đó thì ta sẽ cố gắng giúp đỡ em, biến em thành một thành viên của Huyết Tộc.”
Tô Lị đứng thẳng dậy, cười tít mắt nói: “Shere, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”
Loại chuyện lãng phí sinh mệnh của bản thân này cô không nên nghĩ đến làm gì, Shere cũng không hề bắt buộc chuyện này. Tuy anh vẫn hy vọng cô có thể mãi đi theo bên cạnh mình, hơn nữa lực lượng trong cơ thể cô cũng xem như mạnh hơn lúc trước, nhưng dù sao cô cũng chỉ là nhân loại. Một khi bị người của Ma Giới phát hiện thì nhất định cô sẽ bị hồn phi phách tán.
Mặc dù trong tay Shere có biện pháp để Tô Lị cùng mình đến Ma Giới, nhưng chắc chắn cô cũng sẽ bị thương tổn. Suy nghĩ kỹ thì vẫn nên để cô ở lại Nhân giới là an toàn nhất.
Đêm trước hôm đi Ma Giới, sủng vật của Shere lại bay từ cửa sổ vào thư phòng: “Đại nhân, đã tra được nguyên nhân Harris đại nhân về Ma Giới rồi...”
Shere nhíu mày, có vẻ sự tình ngày càng khó giải quyết rồi...
Sau khi Shere trở về Ma Giới, Josie và Cleves liền dọn đến tòa lâu đài của Shere ở và xem nơi này như nhà của bọn họ. Ngày nào hai người họ cũng ở đây, không đánh bida, uống trà thì cũng ngồi chơi cờ. Đã vậy lại còn sai bảo người hầu ở đây y như ở nhà mình, vô cùng tự do tự tại.”
“Muốn chơi thì sao hai người không trở về tòa lâu đài của hai người mà chơi. Tại sao ngày nào cũng chạy đến đây vậy?”
Josie dừng động tác trên tay lại, cả người đang nằm sấp trên bàn bida cũng đứng thẳng dậy: “Những lời này của Lily không đúng rồi. Hai chúng ta thường xuyên đến đây cũng là vì sợ Shere không có ở nhà nên cô sẽ buồn chán mà thôi, vì vậy chúng ta mới đến đây để chơi với cô.”
Nhưng tại sao cô lại cảm thấy hai người này đều tự chơi với nhau, hoàn toàn gạt cô sang một bên vậy?
“Ý tốt của người người tôi xin nhận. Nhưng hiện tại cả người mau đi về đi.” Tô Lị không hề khách sáo xua tay đuổi hai người về.
Josie để cây cơ (cây đánh bida) xuống cạnh bàn, ngồi xuống bên cạnh Tô Lị: “Đúng rồi. Nhân lúc Shere không có ở đây, cô có muốn nói chuyện với ta về một vài chuyện của Shere không?”
“Chuyện về Shere? Có chuyện gì sao?” Quá rõ ràng là Tô Lị rất quan tâm đến lời nói của Josie.
“Lần này Shere trở về Ma Giới lại gặp vận khí không hề tốt chút nào. Có khả năng là lành ít dữ nhiều.”
“Ngài mau nói vấn đề chính đi!”
Josie cười cười, vẻ mặt vô cùng thần bí nói: “Không biết cô có từng nghe nói chuyện Shere đã từng chém giết hết hơn một phần tư thành viên của Lang Nhân tộc không? Lang Nhân tộc đông như vậy, một mình Shere giết nhiều thành viên của bọn họ như vậy nhưng lại có thể sống sót trở về nên có thể thấy được mệnh của hắn rất lớn đúng không?”
“Nhưng không phải ngài ấy và vị vu nữ của Lang Nhân tộc kia là bạn tốt sao?”
“Đó là vì Shere đã từng cứu mạng cô ta. Lang Nhân tộc rất coi trọng ân tình.” Cleves cũng để cây cơ trong tay xuống và ngồi đối diện với Tô Lị, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Ngược lại bọn họ cũng rất thù dai. Nếu lần này Shere đến địa phận của bọn họ và đụng phải thành viên Lang Nhân tộc, rất có thể bọn họ sẽ phải đại chiến một trận!”
Josie cũng gật đầu phụ họa theo: “Không sai! Ngay cả lần trước khi ba chúng ta về Ma Giới để đi tìm Sita Lime, Shere luôn không bước vào địa phận Lang Nhân tộc mà lại chỉ dẫn chúng ta ra ngoài tìm, nếu không cũng sẽ không phải tìm lâu như vậy.”
“Vậy bây giờ hai ngài không về Ma Giới thì sẽ như thế nào? Nếu Shere gặp phải Lang Nhân Tộc không phải ngài ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Cleves thờ ơ cầm tách trà nhấp một miếng: “Đối với Shere thì đây cũng không phải chuyện gì lớn. Chỉ là hắn ghét phiền toái mà thôi.”
“Đúng rồi! Lily, cô có biết Ma Giới là một nơi như thế nào không?” Thấy Tô Lị lắc đầu, Josie tiếp tục nói: “Vậy cô có muốn đến đó không?”
Tô Lị vừa nghe Josie nói vậy thì liền lắc đầu.
“Vậy cô có biết Huyết Giới không?”
Tô Lị vẫn duy trì tình trạng lắc đầu như trước: “Đó là cái gì?”
“Đó là một trong mười ba Thánh Khí. Nếu nhân loại đeo Huyết Giới thì có thể tạm thời trở thành thành viên của Huyết Tộc, hơn nữa sẽ không bao giờ bị phát hiện. Nếu cô muốn đến Ma Giới thì chỉ cần đeo Huyết Giới lên tay là được.”
“Được rồi Josie. Ngươi nhất định sẽ bị Shere giết đấy!”
Chẳng những Josie không hề sợ hãi mà lại còn cười nói: “Chuyện này chơi rất vui. Không phải sao?”
Tô Lị nghe Josie nói như vậy, hai mắt cô đã sớm phát sáng: “Vậy Huyết Giới đó đang ở đâu?”
“Nó ở ngay bên người Shere đó! Hình như lúc trước Lilith đã đưa Huyết Giới cho hắn. Nghe nói Lilith chính là người trông coi 13 Thánh Khí.”
“Nhưng... nếu Huyết Giới ở trong tay Shere thì không phải chúng ta không thể nào lấy được sao?”
“Nếu đã là đồ vật Lilith đưa cho hắn thì có lẽ hắn sẽ cất giữ những thứ đó ở một chỗ bí mật nào đó, hắn sẽ không mang theo bên người đâu.”
Tô Lị bĩu môi: “Vậy thì vẫn không phải không có cách nào rồi sao! Tôi cũng không biết ngài ấy sẽ cất ở chỗ nào.”
“Không đi tìm thì làm sao mà biết được.” Josie vừa nói vừa đứng lên đi ra ngoài. Tô Lị và Cleves liếc nhìn nhau, sau đó cũng đứng dậy đi theo Josie.
Tô Lị nhìn xung quanh, phát hiện con đường bọn họ đang đi sẽ dẫn đến tầng hầm. Cô nhìn bóng lưng của Josie hói: “Ý của ngài là những thứ quý giá thì Shere sẽ cất ở tầng hầm sao?”
Josie lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Lily, cô có biết cửa tầng hầm này mở như thế nào không?”
“Hả? À, cái đó thì ta biết.”
Ba người đi đến tầng hầm của Shere. Tô Lị sờ xung quanh vách tường rồi ấn vào một cơ quan bí mật. Trên vách tường liền lõm xuống một hình chữ thập, cánh cửa cũng tự động mở ra.
Đi vào bên trong tầng hầm, Josie nhìn bốn phía quanh rồi đi về phía bức họa của Lilith, chăm chú nhìn bức họa một lúc lâu.
Tô Lị cũng đi theo và nhìn bức họa trên tường, rồi lại nhìn sang Josie hỏi: “Sao vậy?”
Josie không trả lời mà chỉ nhấc bức họa ra khỏi tường và để xuống bàn bên cạnh. Josie lấy tay sờ bức tường một lúc và mở ra một cái ngăn chứa đồ bí mật.
Tô Lị và Cleves đều đến gần nhìn. Không ai nghĩ đằng sau bức họa của Lilith sẽ có một ngăn chứa đồ bí mật, lại càng không nghĩ tới 13 Thánh Khí đều được cất giấu ở nơi này.
“Sao ngươi có thể biết được chuyện này?” Vẻ mặt Cleves không tin nhìn Josie. Với chỉ số thông minh của Josie thì không thể nào đoán được điều này!
“Cái này... Ha ha. Thật ra lúc trước có một lần Shere không cẩn thận nên bị ta thấy được!”
Tô Lị vỗ vỗ lên vai Josie, dùng vẻ mặt “Ngài làm rất tốt!” khích lệ.
“Cô đeo thử đi!” Josie lấy Huyết Giới ra, sau đó treo bức họa lại vị trí cũ.
Tô Lị nhìn chiếc nhẫn trong tay, tuy vô cùng tinh xảo nhưng cô nhìn thế nào cũng thấy nó không khác những chiếc nhẫn bình thường là mấy.
Khi Tô Lị đeo chiếc nhẫn đó vào, đột nhiên có một cảm giác quen thuộc bao quanh cả người cô, trái tim cũng đập mạnh hơn rất nhiều. Tô Lị vội vàng ôm lấy ngực của mình ngồi xổm xuống đất thở dốc, cô cảm thấy ngực mình ngày càng khó chịu.
“Sao rồi, sao rồi? Cô có cảm giác gì không?” Josie cũng ngồi xổm xuống, hưng phấn nhìn Tô Lị.
“Tôi rất... khó chịu!!!”
Trái tim lại đập dồn dập. Trong giây phút này Tô Lị cảm giác như ngực mình sắp nổ tung, cổ họng cũng đột nhiên trở nên khô không khốc.
“Ôi!!! Bắt đầu biến đổi rồi! Cleves, nhìn mau! Con ngươi của Lily đã biến thành màu đỏ sẫm rồi! Rất giống với màu mắt của Shere!”
Cleves chứng kiến hết cảnh tượng con ngươi của Tô Lị biến từ màu đen sang màu đỏ thẫm, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ. Mẹ anh đã từng nói, 13 Thánh Khí của Huyết Tộc cũng là thánh vật của 13 thị tộc. Những thánh vật này có lực lượng vô cùng cường đại. Trước kia rất lâu, trong Huyết Tộc vẫn thường xuyên diễn ra cảnh vì tranh giành Thánh Khí mà giết hại lẫn nhau, nhưng lại không biết vì sao Lilith lại trở thành người trông giữ 13 Thánh Khí này.
Xem ra đây chính là điều ngoài ý muốn.
Vì trái tim của Tô Lị bị một áp lực rất lớn đè ép lên nên đã hôn mê. Khi cô tỉnh lại thì đã phát hiện cô đang ở trong phòng của mình, mà Josie và Cleves cũng đang ở trong phòng.
“Josie, Cleves...” Tô Lị vuốt cổ thì phát hiện cổ họng củ mình khô không khốc.
“Cô đói bụng sao? Thật đúng lúc, ta vừa bảo Ess chuẩn bị đồ ăn cho cô rồi.”
Hiện tại, cổ họng của Tô Lị không thể phát ra tiếng được, vì thế cô chỉ còn cách gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Nhưng khi Ess bưng một ly chứa đầy chất lỏng đỏ tươi như máu để trước mặt cô thì lòng biết ơn đối với Josie đã bị cô ném ra ngoài cửa sổ.
Tô Lị trừng mắt nhìn bọn họ, chỉ vào chất lỏng mà Ess đang cầm trên tay lắp bắp hỏi: “Đây là... đồ ăn của tôi?”
“Cô yên tâm đi, đây chỉ là huyết nhân tạo thôi. Hiện tại cô đã tạm thời trở thành Huyết Tộc, tất nhiên cô phải ăn đồ ăn của Huyết Tộc. Nhưng cô không cần quá lo lắng, chỉ cần cô bỏ chiếc nhẫn đó ra thì cô sẽ trở lại thành người. Chắc chắn cô sẽ không bị biến thành Huyết Tộc thật sự đâu.”
“Nếu cô không muốn cổ họng mình mãi mãi như vậy thì hãy mau uống thứ đó đi!” Cleves cũng phụ họa nói vào một câu.
Tô Lị nhìn chằm chằm ly máu trước mặt. Cô không dám uống, nhưng hiện tại cổ họng cô lại rất khó chịu, vì thế cô chỉ còn cách nhắm mắt, cắn môi uống một phát cạn hết ly máu.
Nhưng khi cô uống hết ly máu cô lại không còn cảm giác chán ghét như lúc đầu. Có vẻ mùi hương của máu cũng không tệ như Tô Lị tưởng tượng, tuy hơi buồn nôn nhưng hóa ra mùi vị của máu lại thơm như vậy.
Đột nhiên Tô Lị lại hoảng sợ với ý nghĩ như vậy trong đầu mình. Hiện tại... quả thật là cô đã giống một thành viên của Huyết Tộc mất rồi!
“Sao rồi? Có phải rất ngon đúng không?”
“... Ừ!” Tô Lị thật thà gật đầu. Bây giờ cô chỉ tạm thời thành Huyết Tộc mà thôi, chỉ cần cô tháo chiếc nhẫn này xuống thì sẽ biến thành con người. Nghĩ đến điều này thì trong lòng Tô Lị cũng được an ủi đôi chút.
“Ngươi hãy xem đi!” Đột nhiên Cleves lại đưa cho Tô Lị một cái gương.
Tô Lị thẫn thờ nhận chiếc gương. Cô không biết Cleves có ý gì, nhưng khi nhìn chính mình trong gương thì cô đã hiểu ta tất cả.
Tuy vẫn là một mái tóc quăn màu đen, nhưng lúc này hai mắt Tô Lị đã biến thành màu đỏ sẫm, làn da tái nhợt dọa người, trong miệng cũng xuất hiện hai cái răng nanh nho nhỏ. Lúc này, cô rất giống một Huyết Tộc chân chính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.