Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 119: Quay về




Thảo nào mà ký ức của “Linh Vương” cũng giống hệt với chàng.
Trong đấy có Toạ Xuân Phong một thuở với khung cửa sổ đọng cánh hoa, có mười hai nhóc đồng tử lòng vòng quanh Nam Song Hạ cùng sát khí vang vọng, có từng cung đường chàng từng đặt chân đến, từng con phố nhộn nhịp từng băng ngang, có từng con người, từng hồi sinh tử chàng từng chứng kiến.
Thảo nào mỗi một chiêu thức vị “Linh Vương” này tung ra đều không mang một mảy may ô uế, thậm chí đến kiếm ý cũng y nguyên như tạc.
Làm sao mà không giống cho được…
Đấy chính là kiếm của chàng cơ mà.
Sau khi tách linh phách thần mộc, chàng đã phong ấn thanh linh kiếm này tại Lạc Hoa Đài. Suốt ba trăm năm sau đó, chàng chưa từng dùng đến. Chẳng thể nào ngờ được, Thiên đạo Linh đài dám dùng thanh kiếm này làm linh vật để biến ra một thân thể, rồi mượn linh lực được hấp thụ qua ấn thờ nhằm tạo ra Linh Vương của dòng rối loạn.
***
Bất thình lình, Linh Vương dòng rối loạn trợn to mắt.
Phần linh lực thuộc về Ô Hành Tuyết trong thân thể y rung lên kịch liệt, khiến bóng người y trở nên mờ ảo trong cơn chấn động. Nhìn từ đằng xa, trông y giống như một bóng kiếm dài thẳng tắp đang ghim vào mặt đất.
Bóng kiếm ấy run lên khe khẽ, dạng như cảm ứng của một thanh kiếm có linh. 
Kiếm ý vô biên phóng ra từ thân thể y!
Mỗi một luồng kiếm ý đều nhuốm sương giá lạnh như băng, mà bên trong sự sắc bén đó lại để lộ lòng bi mẫn thường thấy ở Ô Hành Tuyết.
Những luồng kiếm ý kia đâm từ trong ra ngoài, cắt lớp phong ấn mà Thiên đạo Linh đài khoá trên người y thành từng mảnh. Dường như tầng mây dày đặc che phủ ánh nắng chói chang đang bị cuốn đi đôi chút.
Ô Hành Tuyết hiểu rõ hơn hết cảm giác nới lỏng đó. Chàng có thể cảm nhận được Linh Vương đang chầm chậm nhường một “con đường” cho chàng đoạt quyền khống chế thân thể y.
Dường như sau tận ba trăm năm, chàng mới lại cầm thanh kiếm của mình trong tay.
Chợt, vào lúc “Linh Vương” hoàn toàn buông lỏng để chàng cầm lên thanh kiếm, hết thảy tiếng thét gào khóc lóc dồn dập đổ ào về phía Ô Hành Tuyết.
Cái lạnh thấu và cơn đau buốt lùa tới khắp người chàng chỉ trong nháy mắt mà chẳng kịp phòng bị.
Cơn đau ấy đến quá đột ngột, Ô Hành Tuyết không cách nào chịu đựng nổi. Chàng còng lưng xuống, đồng thời đỡ một tay vào mép nhọn bên vách đá. Mép đá sắc như lưỡi đao, mà Ô Hành Tuyết siết tay quá chặt, ngón tay chàng bị đá cứa vào, chỉ trong nháy mắt đã thẫm đỏ. Vậy mà chàng chẳng cảm thấy chút gì. Bởi cơn đau buốt và cái lạnh thấu đã bao trùm làm lu mờ hết mọi thứ.
Ban đầu, Ô Hành Tuyết còn chưa kịp nhận ra cơn đau và cái lạnh này đến từ đâu. Mãi đến khi thứ cảm giác đó trở đau như có hàng vạn con kiến đang xâu xé tâm can. Bấy giờ, chàng mới vỡ lẽ.
Đây chính là cơn đau tương tự kiếp kỳ. Cơn đau buốt thấu không đến vô cớ mà bắt nguồn từ những người đã bị sát hại.
Tất cả các đệ tử tiên môn trên thế gian đều từng được dạy qua một bài học rằng: Người ta ghim hận sâu nặng nhất vào thời điểm họ qua đời. Cho dù có là người tốt hay người xấu, là người vô tội bị hãm hại hay người có tội nhận trừng phạt đi nữa, chỉ cần trong lòng có nhen nhóm một chút không cam tâm thôi là họ sẽ căm hận người đã xuống tay giết mình.
Cảm giác không cam tâm sâu sắc ấy sẽ quấn rịt trên cánh tay đã sát hại họ, quấn rịt quanh thân kiếm đã gi3t chết họ, đeo bám trên linh phách kẻ sát nhân đặng tra khảo ngày đêm.
Chỉ cần có cơ hội, họ sẽ trỗi dậy như có hàng vạn con kiến xâu xé tâm can.
Ấy chính là nỗi oán hận đến thần tiên cũng kinh sợ.
Đó là nơi khởi đầu cho kiếp kỳ của tà ma…
Và là ngọn nguồn nỗi thống khổ của Linh Vương.
Khi Ô Hành Tuyết siết lấy thanh kiếm mình lần nữa, cơn oán hận khiến thần tiên cũng kinh sợ đó đổ ập xuống người chàng như sương đen nghiêng ngả. 
Bên trong màn sương đen bịt bùng không tia sáng ấy, chàng trông thấy vô số gương mặt nhợt nhạt. Gương mặt của những người chàng giết theo mệnh lệnh từ thiên chiếu.
Chàng có một thói quen xấu tệ, là thoạt trông phóng khoáng tuỳ nghi, nhưng trong những việc như này lại nhớ kỹ không thôi. Chàng nhớ như in từng dòng rối loạn, và mỗi một người mình đã tự tay gi3t chết. Chàng nhớ như in những người ấy đã từng đi trên con phố ngõ hẻm, từng trò chuyện vui đùa với người xung quanh. Thậm chí, một số người trong họ còn nhìn thấy chàng thời điểm mới đầu, dù không biết chàng đang làm gì nhưng vẫn nở nụ cười với chàng.
Mà chót cùng, họ đều than khóc, hoặc bàng hoàng chết dưới tay chàng.
Cũng chính vì luôn nhớ như in từng người, lắng nghe mỗi một lời mắng nhiếc và oán hận, lặng lẽ gánh nhận mỗi một lần đau buốt và giá lạnh khi bị vong hồn cắn xé linh phách, nên chàng mới không sao chấp nhận được việc Thiên đạo Linh đài hết lần này đến lần khác mở đường cho người dựng lên dòng rối loạn, hết lần này đến lần khác định đoạt sinh tử của phàm nhân trong sự cân bằng cưỡng ép của nó.
Vì vậy chàng không hối hận.
Chưa từng hối hận.
Ngã từ trời cao chín tầng mây thì có sao? Từ Linh Vương trở thành ma đầu thì có sao?
Nếu phải lâm vào tình thế giống với ba trăm năm về trước, chàng vẫn sẽ chọn phân tách linh phách, nạo sạch thần lực trên cơ thể, tự mình xoá bỏ tiên nguyên, để thần mộc không bao giờ xuất hiện nơi hậu thế nữa.
Chàng vẫn sẽ đứng thẳng lưng, gánh trên mình oán hận ngùn ngụt và dõi mắt nhìn về Thiên đạo Linh đài phía trên mây xanh để hỏi, “Ngươi thấy không, đây chính là sinh tử của phàm nhân.”
Sinh tử của vạn linh nặng nề như ngàn quân, khi bị quấn rịt quanh người quả thực khiến người ta khó lòng nhấc nổi một bước. Ngươi lại chưa từng mang trên vai gánh nặng, chưa từng trải nghiệm lấy một phân, ngươi dựa vào đâu để định đoạt?!
***
Những nỗi oán hận che kín đất trời và từng người từng người đã bị sát hại bất ngờ đổ ập vào ngay lúc đó như một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo Ô Hành Tuyết, và cảnh cáo Linh Vương.
Thân thể của Linh Vương được tạo thành từ thanh linh kiếm này, y cũng từng gánh chịu những nỗi oán hận mà Ô Hành Tuyết phải gánh chịu. Thế nhưng trước đó y chưa từng có thân thể, nên đây chính là lần đầu tiên.
Mà y cũng không hay biết, thì ra một khi vong hồn tụ hội lại một chỗ có thể đông và dày đặc đến mức linh lực tiên kiếm gì đó cũng không sao chém xuyên được. Hoá ra, nỗi oán hận sinh tử lại có thể sâu nặng đến nhường này, nặng nề đến độ y gần như bị ép còng cả lưng.
Hoá ra, cảm giác linh phách bị cắn xé khó chịu đến như vậy, cái lạnh từ vong hồn buốt rát đến mức người ta run rẩy không kiểm soát nổi.
Nhưng tất cả những thứ đó đều không sánh nổi cơn nhói đau khi y nhìn thấy những gương mặt tái nhợt ấy.
Thanh trường kiếm trong tay y run lên phát ra âm thanh rầm rì, tiếp đó, vô số vết nứt tét ra từ chuôi kiếm rồi tràn dần xuống dưới cho đến tận mũi kiếm.
Dường như có một thứ âm thanh lởn vởn quanh y, nó cất giọng tràn đầy thống khổ trong âm thanh rầm rì, nói với y, “Đó là đôi tay sát nhân, trên tay hắn bám đầy oán hận, hắn không có quyền cầm kiếm…”
“Vốn dĩ hắn không nên xuất hiện nơi này, hắn nên về đi.”
“Đưa hắn về đi.”

Linh Vương sớm đã buông lỏng toàn bộ, thế mà trong cơn thống khổ cùng cực này lại bắt đầu khép kín vào, để cho mây mù chầm chậm bao trùm trở lại. Ấn thờ kết nối giữa y và Ô Hành Tuyết lại sắp hỏng một lần nữa.
Trong tiềm thức, y gắng gượng chống cự nỗi thống khổ và đang có chiều hướng cắt đứt ấn thờ.
Và khi hiệu lực của ấn thờ giảm dần đi, cái cảm giác đau đớn như có vạn kiến xâu xé tâm can này cũng đỡ hơn một chút. Những cơn oán hận ấy dần trở nên mờ mịt hơn với y.
Giống như từ đầu đến đuôi chúng chỉ quấn quanh người một mình Ô Hành Tuyết.
Còn y chỉ bị liên luỵ theo mà thôi.
Chỉ cần y cắt đứt được mối liên kết thì không còn phải gánh chịu bất kỳ đau khổ nào nữa.

Tất cả mọi chuyển biến xảy ra ngay vào khoảnh khắc đó…
Toàn bộ đất trời đột ngột chấn động kịch liệt, tương tự như hồi ở dưới lòng đáy thung lũng Đại Bi.
Ô Hành Tuyết bị bao vây giữa hàng ngàn vong hồn, chàng thậm chí còn không cảm nhận được cơn chấn động đó. Để rồi sau khi chàng chớp mắt rũ đi vết máu trên mi và ngước mắt lên lại thì chỉ còn cảm giác trời đất quay cuồng…
Mất một nhịp sau, chàng mới nhận ra ý nghĩa của cơn chấn động và đứt gãy này…
Chàng và Tiêu Phục Huyên, và cả Phương Trữ, lại một lần nữa bị ép đẩy ra khỏi dòng rối loạn.
Trong cơn hỗn loạn, chàng mơ hồ cảm giác được bức tường cao dựng từ cấm chế đã biến mất, giúp chàng lần nữa nghe được giọng Tiêu Phục Huyên, và cả tiếng hô “thành chủ” từ Phương Trữ.
Ngay sau đó, chàng được người ôm vào lòng.
Chàng muốn nói, thực tình đã suýt thành công rồi, rủi thay…
Lần này họ không chuẩn bị hậu chiêu.
Tiêu Phục Huyên đã quay trở về bản thể mình, đến Phương Trữ cũng bị đẩy ra ngoài. Như vậy không còn gì trong dòng rối loạn có thể kéo họ quay lại được nữa.
Và như vậy, cả họ lẫn toàn bộ hiện thế đều trở thành phe bị động, chỉ còn cách ngồi chờ vị Linh Vương kia mang kiếm bước sang.
Sông núi dòng rối loạn chìm vào trong bóng đêm, chỉ để lại tiếng thét gào vang vọng từ gió tuyết đang gầm rít bên tai.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tất cả mọi thứ biến mất, gió tuyết thét gào bất chợt ngưng bặt.
Khoảnh khắc đó bị kéo dài như vô tận.
Sau này, có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, bọn họ đều mãi nhớ như in thời điểm ấy.
Khi đó, gió tuyết trong màn đêm lặng yên về tĩnh mịch, dường như hết thảy thế giới ngưng lại, không tiếp tục tiến về phía trước nữa.
Ô Hành Tuyết hít thở nhẹ hẫng. Để rồi nghe thấy tiếng gió đã rời xa đột ngột vang dội kịch liệt, tuyết dữ mịt trời lại ùa tới trước mặt một lần nữa. Sông núi dòng rối loạn chìm vào bóng đêm bất chợt hiện rõ trở lại, chỉ trong tích tắc đã đến gần trong gang tấc.
Ngay đến bức tường cấm chế sáng loà cao vạn trượng cũng hiện lên sừng sững.
Ấn thờ vốn bị cắt đứt thình lình chuyển động trở lại, Ô Hành Tuyết giơ tay sờ bên cổ rồi ngước mắt lên nhìn.
Chàng trông thấy Linh Vương chống trường kiếm trên mặt đất, quấn rịt xung quanh là nỗi oán hận của vong hồn giống như chàng. Y đứng thẳng lưng giữa cảnh trời tràn ngập sương đen và cuồng phong lồ ng lộng.
Đó là khoảnh khắc họ nhận ra, đã có người kéo ngược họ trở về dòng rối loạn ngay thời điểm ngặt nghèo nhất.
Người kéo họ trở về chính là Linh Vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.