Khi nhắc đến chuyện quá khứ, Tiêu Phục Huyên luôn giản lược qua những tình tiết khiến Ô Hành Tuyết đau lòng. Bởi thế mà qua miệng y, hai lăm năm ròng trong tình trạng không sống không chết đã được gói gọn trong bốn chữ giản đơn — tu dưỡng sinh khí.
Nhưng khi nghe được câu ấy, trong đầu Ô Hành Tuyết loáng thoáng nhớ lại khung cảnh linh phách Tiêu Phục Huyên tan rã.
Chàng thẫn thờ hồi lâu mới nói, “Tiêu Phục Huyên, linh phách tan rã có đau lắm không?”
Tiêu Phục Huyên: “Không.”
Giọng y thản nhiên như thể quả thật không có cảm giác gì.
Y thấy Ô Hành Tuyết sắp cau mày tới nơi, bèn cúi đầu xuống, mân ngón tay qua rồi trầm giọng, “Ta khác, Ô Hành Tuyết à, linh phách ta bẩm sinh đã thế rồi.”
Linh phách y đã tan rã từ thuở ban sơ, có lâm vào tình huống đó cũng chỉ xem như trở về như cũ mà thôi.
“Vậy ngươi không sợ tĩnh dưỡng cũng không hồi phục được hay sao?” Ô Hành Tuyết hỏi tiếp.
“Không sợ,” Tiêu Phục Huyên nói. Giọng điệu vẫn chắc nịch.
Dường như y luôn cầm chắc hết cả, lời ra khỏi miệng y thường là “Không cần”, “Không có”, “Khỏi”, “Nhất định”. Đôi khi những lời ấy tỏ phần ngạo mạn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm.
“Thương Lang Bắc Vực có linh lực tích trữ nên có thể hỗ trợ quá trình tĩnh dưỡng,” Tiêu Phục Huyên nói.
Thương Lang Bắc Vực được duy trì bằng linh lực y nên mới có thể hoạt động mấy trăm năm không ngừng nghỉ. Lúc trước hàng năm y phải đến Thương Lang Bắc Vực một thời gian chính là để làm việc này.
Nhờ vậy, hai lăm năm trước y mới đem Ô Hành Tuyết đến đấy. Dù đối phương đã mất đi tri giác thì vẫn sẽ được linh lực âm thầm hỗ trợ nuôi dưỡng.
Ô Hành Tuyết “À” nhẹ một tiếng rồi nói, “Thảo nào…”
Tiêu Phục Huyên: “Hửm?”
Ô Hành Tuyết: “Thảo nào đến lúc ta sắp tỉnh, Thương Lang Bắc Vực lại sụp đổ.”
Vì linh lực đã chuyển sang hai người bọn họ.
Tiêu Phục Huyên mấp máy hàng môi mỏng như đang do dự muốn nói gì đó.
Ô Hành Tuyết: “Sao thế?”
Thiên Túc thượng tiên cau mày nhưng không hé môi một tiếng.
Ô Hành Tuyết khỏ nhẹ ủng bạc vào chân y. “Nói chuyện nào.”
Thiên Túc bị khỏ vậy không kiềm lòng được, thốt, “Sụp đổ không nằm trong dự kiến.”
Ô Hành Tuyết hỏi, “Vậy ngươi dự kiến thế nào?”
“…”
Tiêu Phục Huyên vươn tay vuốt khoé môi chàng, nghiêng đầu sang hôn rồi cất giọng trầm nặng, “Thương Lang Bắc Vực còn nguyên vẹn.”
Y hôn tiếp lần nữa, nói, “Ta tỉnh lại trước.”
Thương Lang Bắc Vực còn nguyên vẹn sẽ không đưa tới động tĩnh kinh hoàng đến vậy. Khi Ô Hành Tuyết ra ngoài cũng không phải nghe những lời đồn đãi “Tên ma đầu kia thoát ra” bay tứ tán.
Với cả, nếu y tỉnh lại trước cũng có thể xử lý trước một số việc để tránh phải cập rập.
Ô Hành Tuyết bị hôn tận hai lần nên thấy hơi khó hiểu. Chàng ngẫm nghĩ một hồi mới chợt nhận ra, có lẽ Thiên Túc cảm thấy chuyện “nằm ngoài dự kiến” này khá là mất mặt, thành thử phải hôn để qua loa cho xong.
Việc này đã gợi lên tâm tính thích trêu đùa của Ô Hành Tuyết, dĩ nhiên chàng không thể buông tha được, bèn hỏi tới, “Ồ, vậy ngươi tỉnh lúc nào thế?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Ô Hành Tuyết nhấc mũi giày vỗ vỗ y ra chiều hối thúc trả lời.
Thế là sau đó chàng bị hôn đến ngả người ra sau, đoạn nghe giọng Tiêu Phục Huyên rì rầm, “Bị ngươi đánh thức.”
Tiêu Phục Huyên bị thương còn nghiêm trọng hơn chàng một chút, phải phiêu đãng lênh đênh trong Thương Lang Bắc ngục suốt hai lăm năm mới dưỡng xong linh phách bị tan rã.
Khi Ô Hành Tuyết rời khỏi nơi tĩnh dưỡng, sen vua ánh vàng bao bọc quanh Thương Lang Bắc Vực đổ vỡ rền trời. Chính trong khoảnh khắc ấy, linh phách tán loạn khắp nơi của Tiêu Phục Huyên mới dịch chuyển, tụ lại vào thể xác con rối bên dưới lòng đất. Để rồi vào thời điểm Ô Hành Tuyết mở quan tài ra, y mở mắt.
Câu “bị ngươi đánh thức” rót vào tai khiến Ô Hành Tuyết cảm thấy râm ran trong lòng. Nhưng trêu mới tí vẫn chưa đã thèm, chàng bèn mở miệng nói tiếp, “Vậy tại sao ngươi vừa mở mắt ra đã rút kiếm? Thức sớm nên quạu à?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
“Không phải.”
“Không có.”
Thiên Túc không liền tù tì hết hai câu, thậm chí còn hôn sâu hơn khi nãy.
“Thế thì…” đại ma đầu bị y ép người đến ngạt, thế mà vẫn ráng nói cho hết câu, “tại sao?”
Tiêu Phục Huyên lặng thinh một hồi mới trầm giọng trả lời, “Mới vừa tỉnh lại chưa kịp nhớ rõ hôm nay là hôm nào.”
Linh phách tan rã tụ lại một thể mang đến cảm giác tương tự thời điểm khởi đầu cuộc đời này của y nhiều trăm năm về trước. Vì một người mà rã rời linh phách, rồi cũng vì người ấy mà tụ lại linh phách.
Vì người mà chết, vì người mà sinh.
Nên tích tắc bỗng giật mình tỉnh giấc, ký ức Tiêu Phục Huyên đảo điên lẫn lộn, y không nhớ rõ đấy là năm nào, và bản thân mình là ai.
Y nhớ về những chuỗi ngày sống rồi chết rồi sống rồi chết ở Kinh Quan, nhớ về mái hiên trên Nam Song Hạ, và nhớ cả về vô vàn lần tương ngộ dưới nhân gian trong thân phận tiên và ma.
Theo bản năng từ bao lần trước đó, y đè người kia dưới thân mình, một kiếp trăm năm, muôn vạn cảm xúc, chỉ để đánh đổi một lời gọi tên, “Ô Hành Tuyết.”
Nếu khi ấy đối phương cong mắt ngắm nhìn, nhất định y sẽ cúi người trao hôn.
***
Ô Hành Tuyết lặng im giây lát, bấy giờ chợt ngẫm lại những gì đã xảy ra ở Thương Lang Bắc Vực ngày ấy mà bất giác nôn nao như bị châm nhuyễn cắm qua tim.
Khi đó Tiêu Phục Huyên gọi tên chàng, hẳn tin rằng sẽ nhận được lời hồi đáp. Thế mà chàng thậm chí còn quên mất bản thân mình là ai…
Chàng ngừng trêu vui, khẽ hôn lần lượt lên mũi, khoé môi, xuống cằm Tiêu Phục Huyên và cất giọng khàn nghẹn, “Lúc ấy ta đã nói gì cơ chứ…”
Càng nghĩ càng thấy xốn xang.
Nhưng chàng nghe thấy Tiêu Phục Huyên điềm nhiên đáp, “Ngươi nói danh hào Thiên Túc thượng tiên nghe thật oai nghi.”
Ô Hành Tuyết kinh ngạc.
Chàng lại nghe Tiêu Phục Huyên trĩu giọng, “Khi đó ta hơi mất vui, nhưng giờ không còn nhớ chuyện đó nữa. Vả lại…”
Tiêu Phục Huyên nắm nhẹ cằm chàng và nói, “Ô Hành Tuyết, hé miệng.”
Nụ hôn ấm áp gieo xuống, ấy chẳng phải những chiếc hôn phớt bỡn đùa mà thật nồng nàn sâu đậm.
Ô Hành Tuyết thấy cõi lòng như tan chảy.
Ai cũng bảo Tiêu Phục Huyên kiệm lời, hơi có vẻ gì ngạo mạn và không giỏi giao tiếp. Thế mà sao một người như vậy lại dễ dàng khiến người ta ấm lòng hẳn lên.
…
Còn biết cách đổi đề tài.
Giữa những nụ hôn, Thiên Túc cất giọng trầm trầm, “Ngươi tỉnh trước ta, mở quan tài ta, còn đụng chạm vào ngọc thạch của ta.”
Ô Hành Tuyết tránh đi một chút, li3m viền môi mình. “Ưm?”
“Không phải khối ngọc ấy nói cho ta nghe hay sao?” Ô Hành Tuyết nói.
“Không phải.”
“?”
Ô Hành Tuyết hiểu rõ Tiêu Phục Huyên đang an ủi mình, nhưng nói thêm mấy câu như vậy càng khiến chàng tò mò hơn. “Thế để lại cho ai?”
Tiêu Phục Huyên: “Cho ta.”
Ô Hành Tuyết: “Tại sao phải để lại?”
Tiêu Phục Huyên: “Đề phòng bất trắc.”
Trải qua một lần tận diệt, y quả tình không muốn dây dưa với một thể loại bất trắc ngoài dự kiến nào. Bởi thế mà y đã thả một chút linh khí vào khối ngọc chạm. Đến khi tỉnh lại nếu quên mất chuyện cần làm thì còn có ngọc chạm nhắc nhở mình.
“Vậy câu nói mà ta nghe được vốn là dành cho ngươi?” Ô Hành Tuyết nói. “Thế sao ban đầu lại đến tìm Y Ngô Sinh ở nhà họ Hoa Xuân Phiên thành?”
Tiêu Phục Huyên nói, “Vì còn có một số chuyện mà ta của thời điểm đó vẫn chưa nắm tường tận.”
Trước khi Ô Hành Tuyết tàn sát Tiên Đô, trên thế gian có tin đồn rằng chàng đến nhà họ Hoa một chuyến, kết cục giết sạch cha anh vợ con Y Ngô Sinh. Tội danh chàng lan truyền khắp nhân gian. Thời điểm đó Tiêu Phục Huyên chưa kịp tìm hiểu rõ ngọn nguồn.
Nhỡ đâu khi tỉnh lại mà quên hết mọi việc, y sẽ bắt đầu điều tra từ Y Ngô Sinh nhà họ Hoa. Cho dù tra không ra những chuyện khác thì chí ít cũng có thể rửa sạch tội danh của Ô Hành Tuyết.
Ô Hành Tuyết liếc mắt nhìn túi gấm treo bên thắt lưng y rồi banh miệng túi ra để nhìn vào trong, đoạn thắc mắc, “Nếu đã là linh vật thì sao lại giấu trong túi gấm mà không bao giờ thấy ngươi lấy ra vậy?”
Tiêu Phục Huyên: “…”
Mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời, Ô Hành Tuyết ngước mắt nhìn y. Thế là chàng thấy Thiên Túc không hé miệng vàng ngọc nhưng trên mặt chói loà hàng chữ: Vì ngu người.
Nếu không phải tại quên mất thì thắc mắc này có hơi ngu người.
Ô Hành Tuyết nhìn nét mặt khôn tả thành lời của y mà không kiềm được lòng bật cười rộ lên.
Chàng vừa cười vừa nói, “Ta phải điều tra một phen xem rốt cuộc tại sao ngươi phải dùng giọng của ta mà không dùng giọng chính mình nha.”
Tiêu Phục Huyên để mặc chàng cười ngất, nói, “Khỏi.”
Ô Hành Tuyết láu lỉnh hỏi tới, “Tại sao?”
Tiêu Phục Huyên bật một câu, “Chắc chắn sẽ không nghe.”
Nếu đã không nhớ gì thật mà trong tay còn có một pho tượng nói bằng giọng chính mình bảo đi đến nơi nào đó, thì với tính tình của y hẳn sẽ cho rằng có người cả gan mạo danh mình rồi.
Ô Hành Tuyết mường tượng ra cảnh ấy rồi lại cười nắc nẻ một hồi lâu.
Sau một lúc, chàng chợt nhớ ra gì đó bèn ngưng lại. Sau hồi suy tư, chàng bỗng vòng qua tay Tiêu Phục Huyên kéo người lại gần mình một chút. “Gượm đã…”
Tiêu Phục Huyên: “?”
Ô Hành Tuyết nói, “Lần trước ta hỏi ngươi nếu năm xưa chuyện ta ở trên Tiên Đô bị tận diệt xoá sạch vậy làm sao ngươi nhớ ra được. Ngươi bảo rằng Tiên Đô sụp đổ, Thiên đạo không còn ở nhân gian này nữa nên tác dụng của tận diệt cũng không còn.”
“… Ừm.”
“Còn dám ừm, theo lời ngươi vừa nói thì ngươi đã nhớ ra từ trước khi Tiên Đô sụp đổ rồi.”
Ô Hành Tuyết nheo mắt, quay mặt sang cắn y một phát.
Chàng hiểu tính Tiêu Phục Huyên quá mà, giấu nhẹm chuyện quá khứ như vậy chỉ có thể là không muốn để chàng biết sự thật vì sợ chàng đau lòng hoặc lo lắng.
Nên dù chàng cắn Tiêu Phục Huyên nhưng vẫn không đành lòng dùng sức.
Hồi lâu sau, chàng lùi lại và hỏi, “Vậy nên… ngươi nhớ ra được bằng cách nào?”
Chàng lia mắt nhìn hết các huyệt trọng yếu của Tiêu Phục Huyên, khí kình nương theo đôi tay khăng khít của hai người đặng chảy qua người Tiêu Phục Huyên, dường như chàng muốn kiểm tra xem trên cơ thể y có giấu vết thương hay đại loại thế không.
Tiêu Phục Huyên mở rộng mệnh môn, để chàng tuỳ ý kiểm tra không một chút ngăn trở hay đề phòng. Đồng thời, y đưa tay lên vuốt hàng mi chàng, cất giọng trầm ấm, “Không tệ đến vậy đâu.”
Ô Hành Tuyết xác nhận trên người y không có vết thương cụ thể và cũng không có tổn hại nào không thể phục hồi xong xuôi. Bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vơi bớt phần nào âu lo và nói, “Làm cách nào thế?”
Tiêu Phục Huyên im lặng một chút, nói, “Thẩm vấn.”
Ô Hành Tuyết nghẹn thở.
Lát sau, chàng mới thì thào, “Thẩm vấn?”
Tiêu Phục Huyên đáp, “Ừm.”
Năm xưa sau khi nhận ra Ô Hành Tuyết dịch dung, có một khoảng thời gian rất dài y bị chìm trong mối tơ vò cảm xúc.
Y không biết lai lịch tên ma đầu kia, vì sao trở thành thành chủ Chiếu Dạ thành, vì sao lại mang tà ma khí dày đặc hơn bất kỳ một kẻ nào trên thế gian. Y không biết trên tay đối phương nhuốm nhiều ít máu, đã từng giết qua bao nhiêu người.
Y cũng không hiểu vì sao mỗi lần trông thấy tên ma đầu đó, bản thân mình lại phá lệ rất nhiều lần, lại đau lòng rất nhiều lần.
Cảm giác mâu thuẫn ấy có lẽ là vì… ma đầu Ô Hành Tuyết mà y được nghe với Ô Hành Tuyết mà y tận mắt nhìn thấy giống như không phải cùng một người.
May thay, y chưa từng mù quáng với những lời đồn. Đến thông tin từ thiên chiếu mà y vẫn không tin tưởng hoàn toàn, nói gì đến mấy lời đồn đãi dưới nhân gian.
Y chỉ tin những gì chính mắt mình nhìn thấy.
Vì vậy mà có mấy chục năm sau đó, vì tên ma đầu kia, y đã vi phạm rất nhiều việc cấm kỵ giữa tiên và ma.
Y gặp gỡ Ô Hành Tuyết khắp nơi dưới nhân gian. Y từng cùng đối phương chia chung bầu rượu, dõi bóng vầng trăng, sải bước trên cùng góc phố, ngắm nhìn cây lá đơm hoa.
Y từng vào Chiếu Dạ thành, từng vào Tước Bất Lạc, từng trao hôn và cũng từng cùng trải kiếp kỳ…
Không chỉ một lần.
Càng về sau, y càng cảm thấy chắc chắn mình đã bỏ lỡ hoặc quên mất một chuyện gì đó.
Dưới nhân gian những năm tháng ấy, hoạ loạn tà ma đột ngột tuôn trào tứ phía còn thiên chiếu lại đầy mâu thuẫn, thành thử mối hiềm nghi với Thiên đạo Linh đài càng nghiêm trọng hơn.
Thêm cả, chẳng có mấy ai có khả năng can thiệp vào trí nhớ và quá khứ y đến mức độ này, suy đi nghĩ lại thì chỉ có thể là Thiên đạo Linh đài.
Nhưng nếu Thiên đạo cố tình can thiệp thì không dễ gì có thể hoá giải được.
Tiêu Phục Huyên đã từng thử rất nhiều biện pháp.
Ai cũng nói vào thời điểm giã từ cõi đời, người ta sẽ nhớ về rất nhiều chuyện. Tiêu Phục Huyên từng thử tháo đinh tang, thả những mảnh linh phách vốn tụ về hòng mượn khoảnh khắc đến gần một vong hồn nhất để nhớ lại chuyên cũ, thế mà vẫn không có kết quả.
Sau đó, y mới nghĩ đến thẩm vấn.
Ngẫm lại vẫn thấy “ý trời trêu người”, ngày hôm đó không sớm cũng chẳng muộn, mà vừa khéo lại rơi ngay vào năm Thanh Hà cuối cùng.
Những ngày sau chót của năm Thanh Hà cuối cùng, Thiên Túc thượng tiên đến Thương Lang Bắc Vực, tận dụng các loại tà khí hỗn tạp mà vô số tà ma để lại tại Thương Lang Bắc Vực đặng dùng thanh trường kiếm đâm xuyên cơ thể, thẩm vấn chính mình.
Trong thẩm vấn, y nhìn thấy hết thảy những gì xảy đến trong đời, cũng nhờ đó mà nhớ ra được mọi việc. Ngay khoảnh khắc y nhớ ra người thương mình từng một thời là Linh Vương thì nhận được tin cuộc hỗn chiến nổ ra ở Tiên Đô.
Y giấu nhẹm mọi vết tích, rút kiếm lập tức lao đi.
Trên một góc độ nào đó, đối với y, ngày hôm ấy chính là một buổi tương ngộ trọng thể với Ô Hành Tuyết.
Chẳng là, tương ngộ tức biệt ly.
❄︎
Lời tác giả:
Đợi lâu ~
Hơi ngoài dự kiến một chút nên chương sau mới nói đến Thiên Túc ở dòng rối loạn _(:з” ∠)_
Cá:
Thực sự là khi gõ những chương này mình sụt sùi trong nước mắt không dừng được luôn ấy, ban đầu khi Mộc lập dàn ý cho truyện này là “ở thế gian có chân tình” mình đã nghĩ chân tình thì có thể sâu sắc đến mức độ nào cơ chứ? Lúc đấy mình thực sự không thể ngờ nó có thể sâu sắc đến mức “vì người mà sinh, vì người mà tử” đâu, tình yêu của Huyên và Tuyết dành cho nhau vượt qua hết tất cả những gì mình từng tưởng tượng. Có một người có thể vì người mình yêu mà tự phân linh phách, tự đâm kiếm xuyên thân, có thể vượt lên trên cái gọi là “ý trời” để sống đúng với con tim. Dù tình tiết truyện thực sự rất ngược nhưng cũng giống như Tuyết nói ấy, khi mình đọc vào lại không khỏi cảm thấy ấm lòng vì tình yêu cao cả và đẹp đẽ của hai bạn (ಡ﹏ಡ)