Người theo xuống lòng đất thung lũng Đại Bi là Tiếu Hồ.
Ban đầu Gã định ở lại phủ trạch “Lễ” ở hiện thế để chăm nom cơ thể thiếu gia Phong Tiết Lễ. Thậm chí gã còn nghĩ một khi linh thức Hoa Tín rời khỏi thân thể thì Phong Tiết Lễ chân chính có thể nhân cơ hội xuất hiện trở lại lần nữa.
Song phần tàn hồn kia chưa kịp xuất hiện thì gã đã thấy máu trào ra từ bên khoé miệng Phong Tiết Lễ.
Gã giật mình hoảng sợ, hấp tấp đưa ra kiểm tra thử — có lẽ linh thức Hoa Tín gặp chuyện chấn động cả linh lẫn thân, cơn đau tấn công thẳng vào tim nên ép máu trào ra bên ngoài.
Gã vừa sốt ruột vừa lo thân thể này bị tổn thương nên cắn răng tách linh thức khỏi thể xác và đi theo sang kia.
Các ma đầu trong Chiếu Dạ thành đều đặt dấu ấn lên người bọn thuộc hạ để tiện triệu hồi vào những lúc nguy cấp. Thực ra ban đầu Phong Tiết Lễ không định làm vậy nhưng bản thân Tiếu Hồ kiên quyết phải đặt.
Đã hơn hai mươi năm rồi, thật không ngờ đến bây giờ lại có thể dùng tới.
Vì vậy, linh thức Tiếu Hồ vừa đến nơi đã đặt chân xuống thung lũng Đại Bi, xuất hiện ngay bên cạnh Hoa Tín.
Gã vừa xuất hiện đã thấy hình ảnh hàng chục lá cờ phiến siết cổ Hoa Tín hiện ra trước mắt. Gã hoảng hốt hô to, “Tiên thủ Minh Vô!”
Ngay tiếp đó, gã cảm tháy dấu ấn sau cổ mình nóng hực lên, có một người truyền âm vào tai gã.
Đó là giọng Hoa Tín, giọng nói yếu ớt cùng cực nhưng nghe vào như đang quát, “Đừng gọi.”
Tiếu Hồ sượng người. “Hả?”
Rồi gã nghe được một đợt truyền âm nữa nối theo ngay sau, “Đừng gọi danh hào này trước mặt hắn.”
Bấy giờ, Tiếu Hồ mới nhận ra còn có một tiên quan ở trên tầng cờ phiến đang cúi nhìn xuống đây.
Khi đó quá chóng vánh nên gã không thấy rõ mặt người kia, vậy mà gã lại thấy thân hình và tư thế xuất chiêu có điểm gì đó rất quen thuộc.
Ngay sau, Tiếu Hồ lập tức vỡ lẽ, đúng là gã chưa từng thấy tiên quan này. Nguyên do gã thấy có điểm gì đó rất quen là vì những thiếu niên không mặt trong đệ tử đường ở “Lễ” trạch có nét hao hao với vị này.
Tiên quan đó vừa nghe bốn chữ “Tiên thủ Minh Vô” thì rung động cả người, cánh tay đang tấn công Hoa Tín cũng đánh run. Hắn ngước phắt mặt lên nhìn sang, trong đôi mắt chứa kinh ngạc xen lẫn chút mông lung.
Tiếu Hồ thấy hắn mấp máy môi, giọng thốt ra khẽ đến mức khó mà nghe được, “Ngươi gọi… ai?”
Tiếu Hồ muốn trả lời, song sực nhớ đến truyền âm Hoa Tín vừa gửi nên nuốt ngược giọng trở lại.
Thành thử, trong mắt Vân Hãi, gã giống như chỉ thoáng dừng đã tiếp tục sấn tới, vung song đao chém đánh cờ phiên, chẳng khác gì viện binh hối hả đến trợ giúp.
Còn Tiếu Hồ vẫn luôn nở một nụ cười trời đánh không phai, nhìn qua rất giống đang ủ mưu gian tà, thậm chí đến tiếng gọi “Tiên thủ Minh Vô” vừa nãy dường như cũng chỉ là một trò giảo quyệt hòng khiến người khác mất tập trung mà thôi.
Chỉ là…
Vẻ khiếp sợ trong mắt Vân Hãi còn chưa vơi, tâm trạng bỗng chốc rối bời rồi chuyển sang nhịp tim đánh loạn không thôi. Đó là loại cảm giác vô cùng bứt rứt khó chịu cứ như thể hắn thật sự hoảng loạn.
Nhưng tại sao hoảng loạn?
Lúc này đây, hẳn là Tiên thủ Minh Vô đang nghiêm mình yên vị trên đỉnh ngọn núi cao nhất của mười hai ngọn Linh đài, bao quanh giữa các tiên sứ, tiên đồng quy củ và cứng nhắc như cụ non.
Mặc dù người sắp bị cờ phiên siết cổ đang ở trước mặt hắn đây cũng rất mực thước đ ĩnh đạc và toát ra phong thái tiên môn, nhưng tràn quanh người hắn là hơi thở của tà ma, một bên mặt hắn còn có đường thêu hình cành hoa chạy dài xuống tận vai, người không ra người ngợm không ra ngợm, đã vậy còn phà quỷ khí dày đặc.
Hai con người khác nhau một trời một vực như vậy, làm gì tìm ra điểm nào tương tự.
Khoảnh khắc Vân Hãi mất tập trung dường như tạo cơ hội người bị cờ phiến quấn chặt siết cổ tìm được sơ hở, lật tay đánh trả một chiêu.
Tích tắc, hàng loạt lá cờ phiến đồng loạt vang lên tiếng rách!
Vân Hãi đanh nét mặt, lòng nhủ quả nhiên…
Chỉ bằng một chiêu đánh trả này đã chứng minh tất cả — tiếng “Tiên thủ Minh Vô” chỉ là một trò gian trá nhằm mục đích làm hắn phân tâm và để lộ sơ hở mà thôi.
Bên dưới lá cờ bị xé rách hiện ra gương mặt người suýt bị siết cổ giữa tầng lớp vải cờ. Trông hắn vô cùng yếu ớt nhưng vẫn nở một nụ cười.
Giờ khắc này, nụ cười ấy đậm nét châm biếm như đang muốn nói “Uy lực của danh hào của Tiên thủ vẫn không suy giảm, có thể dễ dàng lừa ngươi”.
Cũng chính nụ cười đó giúp Vân Hãi xác nhận mình đã hoàn toàn bị lừa.
Vì Tiên thủ Minh Vô chưa bao giờ có biểu cảm như vậy.
Bao khúc mắc trong lòng Vân Hãi thoáng chốc đã biến mất tăm hơi.
Hắn nghiêm mặt lại, quơ một tay gom hết toàn bộ cờ phiến bị rách, tay còn lại ác liệt tung chiêu.
Thân hình bén nhọn như tia chớp ngang trời phóng thẳng tới từ giữa màn cờ trắng.
***
Có lẽ như, hết thảy mọi chuyện đã vẽ nên một vòng tròn luân hồi qua sinh tử…
Hoa Tín đập lưng xuống mặt đất, dõi mắt nhìn bóng áo xanh cao cao hạ sát chiêu thẳng xuống. Hắn nhủ, khung cảnh này có nét giống với những gì xảy ra mấy trăm năm trước ở thung lũng Đại Bi.
Thì ra tầm nhìn của Vân Hãi năm xưa chính là thế này đây—
Là trông thấy người lao xuống cùng thanh kiếm, xuyên qua sương đen bao phủ khắp cơ thể tà ma, tay nắm chặt chuôi kiếm và lạnh lùng đâm thẳng qua.
Khác rằng năm xưa Vân Hãi mỉm cười khi bị kiếm đâm xuyên người. Còn giờ đây, hắn không tài nào cười nổi.
Hắn vẫn luôn nghe người ái đồ ấy càu nhàu “Muốn Tiên thủ cười mới khó làm sao, thật khổ ta quá đi mà”. Xưa giờ hắn vẫn không hiểu nổi, đến tận lúc này hắn mới vỡ lẽ đúng là khó quá.
Làm khổ con rồi…
Hắn trân mắt ngước nhìn Vân Hãi giáng xuống, từ trên cao đến gần ngay trước mắt.
Vào khoảnh khắc bị sát chiêu đánh tan linh thức, Hoa Tín khẽ nhấc tay.
Ngay lúc cánh tay chạm đến lưng Vân hãi, linh thức Hoa Tín tản mác như bụi trần lất phất.
***
Vân Hãi mê man tầm mắt trong màn bụi.
Hắn khép mắt rồi mở ra, bên dưới lớp đất đá đã rỗng không và người lập trận chẳng còn tung tích.
Là đã chết hay trốn mất rồi?
…
Vân Hãi cảm thấy hơi ngỡ ngàng, chìm trong bàng hoàng hồi lâu mới thẳng người đứng dậy.
Mấy chục lá cờ phiến hoá thành dải lụa, chúng vung lên rất cao sau đợt sát chiêu giáng vào đáy sâu vừa nãy, rồi mới là đà buông xuống trở lại.
Vân Hãi đứng giữa khung cảnh ấy.
Rõ ràng hắn nhận được truyền thư nên hoàn thành chức trách đến trừ hoạ ở thung lũng Đại Bi. Rõ ràng hắn đương đầu với tà ma, thế mà sao đột nhiên lại cảm thấy thẫn thờ cô tịch quá.
Hắn kiểm tra một lượt tất cả mọi nơi, bất chợt không còn hứng thú tìm hiểu gì nữa nên thẳng tay huỷ sạch dây leo, phá tan tà trận.
Khoảnh khắc tự tay nhổ sạch gốc dây leo, không rõ vì sao mà tim hắn lại loạn nhịp, cảm giác khó chịu cùng cực ùa tới một lần nữa.
Hắn nắm chặt dây leo, quan sát đoá hoa rộ sắc trên cành héo đi trong chớp mắt. Nó khô úa, rũ thân rồi rụng xuống, nhuốm chung màu sắc của đất bùn. Nó làm hắn cảm thấy như chính tiên lực của mình cũng vừa bị rút đi mất.
Hắn cau mày một lúc lâu rồi mới rút một tấm bùa viết thư, biến ra cây bút từ giữa thinh không và viết, “Ta gặp phải một ít chuyện lạ thường ở thung lũng Đại Bi, muốn hỏi ý đôi điều, dạm hỏi Tiên thủ đang ở Linh đài hay cung phủ?”
Vừa gửi thư đi chẳng mấy chốc, hắn đã nhạn được hồi âm.
Hắn mở bùa thư ra, bên trên là nét chữ thân thuộc của Hoa Tín, thư viết, “Linh đài, đang lúc rỗi rãi không có việc gì, có chuyện gì vậy?”
Nét mặt Vân Hãi nhẹ nhõm hẳn đi.
Hắn đề bút hồi đáp một lời, “Ta chạm trán một tà ma cực kỳ quái dị, nói ra thì dông dài, để ta quay về kể cho người nghe.”
Hắn rải bức bùa thư đi, không muốn ở lại dưới lòng thung lũng Đại Bi thêm một khắc nào nữa nên lập tức xoay người đi mất.
***
Khi Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết chạy vội đến thung lũng Đại Bi và nhảy xuống ngôi mộ tiên dưới đất thì trong lòng dấy lên cảm giác bất an.
Ô Hành Tuyết vừa phóng nhanh vào sâu trong đường hầm dưới thung lũng vừa nhỏ giọng thì thầm, “Ta đoán chừng chúng ta lại chậm một bước rồi.”
Cho dù đã dự đoán được, song khi đi đến thâm cùng dưới đáy thung lũng và nhìn thấy mớ ngổn ngang trên mặt đất, hai người vẫn không khỏi sa sầm nét mặt.
Ô Hành Tuyết ngoảnh nhìn khắp nơi rồi nói, “Đến nhà họ Phong đã như vậy, giờ đến thung lũng Đại Bi cũng như vậy, kẻ trên kia tính toán thật chuẩn xác, thời gian sít sao vừa khéo, không sai một li không muộn một tí, khiến chúng ta luôn luôn chậm mất một bước.”
Cái cảm giác mãi mãi chậm một bước này có lẽ giống một lời trách phạt hơn chỉ đơn giản trêu ngươi. Giống như thể Thiên đạo Linh đài muốn dùng những thứ xảy ra hết lần này đến lần khác đó để chứng minh cho họ thấy có những kiểu đấu tranh không xứng gọi là “đấu tranh”, mà chỉ là “hoài công”.
Và rằng nó đang trả lời câu chất vấn của Ô Hành Tuyết lúc trước —
Hễ nó muốn thế gian có thiện có ác thì phải có thiện có ác. Hễ nó muốn thế gian sinh tử vô thường thì phải vô thường. Hễ nó muốn đổi sang một nhân gian khác thì không bất kỳ ai có thể ngăn cản.
Ý định của họ là dẫn Linh Vương của dòng rối loạn đến đây để đối phương tận mắt chứng kiến những manh mối này. Vậy mà Linh đài luôn đi trước họ một bước.
Cứ đà này, có thể dễ dàng thấy mọi thứ đang đi vào lối cụt.
Từ bên rìa tầm mắt mình, Ô Hành Tuyết thấy Tiêu Phục Huyên vung thanh trường kiếm, phất lên một tấm màn trắng.
Ô Hành Tuyết ngoảnh đầu sang nhìn. “Đó là gì thế?”
Tiêu Phục Huyên bắt lấy thứ đó trong tay và dùng đầu ngón tay sờ qua, đáp, “Cờ phiến.”
Ô Hành Tuyết kinh ngạc một lúc mới sực nhớ ra chỉ có một người thường dùng cờ trong chúng tiên. “… Vân Hãi sao?”
“Lúc trước ta để yên cho trận cục này là vì ngại đánh động đến người lập trận. Mà nhìn tình hình trận cục hiện tại…” Tiêu Phục Huyên trầm giọng. “Chắc chắn Hoa Tín đã tới.”
Quả thật, đại trận đã bị huỷ, nếu Hoa Tín còn tỉnh thì đảm bảo sẽ cảm nhận được và tuyệt đối không ngồi yên. Chắc chắn hắn sẽ tìm cách đến đây. Phàm là bất kỳ ai khác đến phá trận, Hoa Tín sẽ ngăn chặn bằng mọi cách. Thế nhưng người đến phá trận lại chính là Vân Hãi…
Ô Hành Tuyết nói, “Thảo nào Vân Hãi được chọn đến đây.”
Đối đầu với Hoa Tín trên cương vị một tà ma, chỉ duy mỗi Vân Hãi mới có khả năng giành thế thượng phong trong giao chiến, dẫn đến việc trận cục bị tàn phá đến nhường này.
“Vậy Hoa Tín đâu rồi?” Ô Hành Tuyết thắc mắc hỏi.
Nhìn mớ ngổn ngang trên mặt đất thì áng chừng người dưới thế hạ phong sẽ khó lòng có được kết cục tốt đẹp, chỉ là không biết tình hình thực tế tồi tệ đến mức độ nào mà thôi.
“Dù sao đây cũng là dòng rối loạn, hắn đến gấp rút cỡ nào cũng chỉ có thể dùng linh thức,” Tiêu Phục Huyên rút trường kiếm khỏi vỏ, lia mắt nhìn bao quát khắp nơi rồi đanh giọng lại. “Nếu hắn bị thương trong lúc giao chiến đến mức tan nát linh thức thì sẽ không quay trở về thể xác được nữa mà chỉ có thể lượn lờ quanh đây, vĩnh viễn… không nhìn thấy ánh mặt trời.”
Y nói đoạn, dường như đã tìm ra linh thức bị đập tan bèn lập tức xoay người chém ngang thanh trường kiếm. Ánh kiếm lao ra khắp bốn phía.
Bao mảnh vụn linh thức tản mác như bụi trần tụ về một chỗ theo luồng gió lộng.
Ngay kế đó, bóng kiếm ánh vàng đâm xuyên qua màn bụi lất phất, cắm thẳng vào nền đất.
***
Vân Hãi đã thu cờ phiến về và đi một mạch đến núi Thái Nhân, định lên Linh đài ngay lập tức. Hắn muốn nhìn thấy Tiên thủ trên Linh đài, muốn thấy người kia vẫn an lành yên vị trên ngai cao, cùng bạch lộc được hoá nên từ tiên khí và ngọn đèn chiếu thế bên người.
Vậy mà hắn đang đi thì chợt trải chậm nhịp chân.
Không hiểu sao hắn lại nhớ về cụm “ái đồ” đó, nhớ đến ánh mắt người kia ngóng về phía hắn vào thời điểm sát chiêu đánh thẳng xuống thân thể. Rồi còn có cái người hối hả chạy đến hỗ trợ hô to “Tiên thủ Minh Vô”, giọng gã khi đó nghe vào thảng thốt chứ không giống đang ủ mưu.
Hơn nữa…
Làm sao một tà ma có thể biết chỉ cần gọi “Tiên thủ Minh Vô” sẽ khiến hắn bất an trong lòng?
Vân Hãi đột ngột ngừng bước.
Hồi sau, hắn xoay phắt người lại lao về phía thung lũng Đại Bi với tốc độ xé gió như sấm chớp.
Đời này, chưa bao giờ hắn phải phóng nhanh đến thế, nhanh đến mức khiến hắn nghẹt thở. Để rồi khi chạy đến thung lũng Đại Bi thì đôi mắt đã hừng hừng ngấn đỏ.
Hắn ngoặt qua vách núi quanh co rồi rẽ lối qua mỏm đá sau chót, vừa kịp trông thấy bóng kiếm ánh vàng của Thiên Túc rầm rầm giáng xuống.
Tiếng kiếm lanh lảnh đánh vang, chấn động toàn bộ thung lũng Đại Bi rộng lớn.
Vân Hãi đứng ngây người giữa ảo ảnh mịt mờ, mãi một lúc lâu sau mới vỡ lẽ…
Đấy chính là âm thanh vang vọng từ màn thẩm vấn của Thiên Túc thượng tiên.