Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn

Chương 25: Dán Giấy






Edit: Dưa Hấu
______________________________
"Ngày mai là ngày mấy rồi?" bóng dáng thiếu nữ trên di động đột nhiên hỏi.
Lạc Minh Dịch nhìn thoáng qua lịch bàn ở trên bàn, nói: "Ngày 13......!Cô không phải ở trong di động sao? Trên di động có thời gian mà?"
"À, đúng rồi......" Thiếu nữ khẽ than thở, "Mấy ngày nay trời quá nóng, làm cho đầu óc tôi không tốt cho lắm."
Lạc Minh Dịch trào phúng một câu, "Thứ nhất, nhiệt độ điều hòa là 26 độ, thứ hai, di động không có xúc giác, đầu óc cô không tốt cùng với nhiệt độ không liên quan."
Thiếu nữ không phục, "Đầu óc tôi còn xài tốt lắm! Bất quá trời nóng làm tôi nhớ tới một sự kiện, ngày 13......!ngày đó xuất hiện tin tức, nói là có người kia đi siêu thị mua đồ lại để quên con mình ở trong xe, thời điểm phát hiện ra đã không còn thở nữa.
Địa điểm hình như là ở......!Tân Tây Lộ?"
Lạc Minh Dịch truy vấn: "Ở vị trí nào của Tân Tây Lộ?"
Thiếu nữ bất đắc dĩ, "Không nhớ được a......!Nếu không anh ngày mai đi xem đi, cũng là một cái mạng người."
Lạc Minh Dịch khẽ nhíu mày, "Phạm vi Tân Tây Lộ cũng quá lớn, cô biết thời gian cụ thể không?"
Thiếu nữ xấu hổ mà cười cười, "Cái này sao......!Ha ha ha ha nếu mà nóng chết người vậy hẳn là giữa trưa đi? Hoặc là sau giờ Ngọ?"
Lạc Minh Dịch: "......!Thôi, tôi tự mình nghĩ cách, cô có thể nhớ rõ ngày mười ba đã là không tồi rồi."
Thiếu nữ nhỏ giọng nói thầm một câu, "Bà đây ngày đó bị hành kinh đến sớm đau gần chết, buổi tối ngồi xổm trong WC khi nhìn thấy tin tức này lại bị chọc tức muốn chết, đương nhiên nhớ rõ ngày......"
Lạc Minh Dịch: "......"
......!
Khi về đến nhà, búp bê Tiểu Lạc bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, "Ngày mai là ngày mười ba đúng không? Thứ sáu đúng không?"
Trì Oánh nhìn thoáng qua di động, "Đúng vậy, anh muốn nói ngày thứ sáu đen tối sao? Như thế nào, cảm thấy không may mắn hả, để cho tôi đừng ra cửa sao? Làm ơn đi, người phương Tây mới tin tưởng cái này đi?"
Búp bê Tiểu Lạc lắc đầu nói: "Ngày mai buổi chiều trước sau 2 giờ, ở siêu thị Tân Hà gần Tân Tây Lộ, một chiếc xe Audi A3 màu trắng có một đứa bé bởi vì người lớn đi siêu thị bị bỏ quên nên bị ngộp mà chết.
Buổi chiều lúc hai giờ rưỡi được phát hiện thì đã không còn bất kỳ dấu hiệu sinh tồn nữa, cụ thể thời gian tử vong tôi không có xem."

Trì Oánh lập tức coi trọng hơn, "Tôi đây đến đi cứu người a! Đó là cha mẹ cái quỷ gì, con cái mà có thể quên? Trời nóng như vậy mà......!không muốn nuôi con thì đừng sinh, mấy người đó thật là.
Chờ tôi cứu được đứa bé, sẽ mắng hắn một trận thật tốt để hả giận."
Xem ra cô chẳng những phải ra cửa, mà còn sẽ rất bận.
Bất quá......!
"Anh xem tin tức đều sẽ đem đi học thuộc lòng hết hay sao?" Trì Oánh cảm thấy nếu là chính mình nhìn thấy tin tức này, có thể nhớ rõ cái Tân Tây Lộ đã là không tồi rồi.
"Ông đây đã gặp qua là không quên được!" Búp bê Tiểu Lạc kiêu ngạo mà nói.
Điểm này Trì Oánh là hâm mộ không ngớt, xem ra người ta là học bá là có đạo lý, chỉ là trí nhớ của cô chỉ có thể tính theo giây.
......!
Ngày kế thời điểm Trì Oánh đi làm cố ý mặc trang phục công sở, cô trước kia thường xuyên mặc trang phục công sở, cũng không có cảm thấy khác biệt quá lớn.
Nhưng rất nhiều người trong công ty đều phi thường bất mãn, chẳng qua là làm trò khi đối mặt Lạc Minh Dịch mà thôi, không có dám biểu hiện ra ngoài.
Thậm chí có mấy người nịnh bợ còn nơi nơi cùng người khác nói mặc như vậy có bao nhiêu là chỗ tốt, viết cả một bài tập làm văn nho nhỏ.
Khi Trì Oánh đến văn phòng Susan đã bắt đầu làm việc, cô cũng thay đổi trang phục công sở, một bộ dạng nữ nhân thành phần trí thức giỏi giang lão luyện, ở trong văn phòng liên tục bận trước bận sau.
Trì Oánh ở trong văn phòng thì đang suy nghĩ tìm lấy cớ xin nghỉ như thế nào, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái gì hợp lý, liền dứt khoát muốn cùng Lạc Minh Dịch nói thật, dù sao cũng là muốn nói cho anh ta biết.
Rất nhanh đã đến thời điểm tan tầm cô đi vào văn phòng tìm Lạc Minh Dịch, lại phát hiện anh ta đã không ở đó.
Ông chủ không ở đây, cô dứt khoát liền trực tiếp chuồn đi.
Tân Tây Lộ cách công ty không xa, chạy xe đến đó không đến một giờ đồng hồ.
LÚc đến nơi còn chưa đến 12 giờ, lúc này không phải thời điểm nóng nhất, lúc này cái người sơ ý kia có khả năng còn chưa có tới.
Trì Oánh ở bãi đỗ xe nhìn mọi nơi xung quanh, Audi A3 là loại xe thường thấy, cô dạo qua một vòng liền nhìn thấy có hai chiếc ngừng ở nơi đó.

Kính xe dán màng cản quang màu đen, bất quá cửa sổ sau xe không có dán, vẫn là có thể từ nơi đó nhìn thấy tình hình bên trong.
Cũng không có nhìn thấy có đứa trẻ nào ở bên trong.
Thời tiết nóng bức, ánh mặt trời như là trái cầu lửa treo ở không trung, nướng chín toàn bộ đất đai.
Trì Oánh phơi nắng lâu nên đầu có chút choáng váng, nghĩ thời gian hẳn là còn một chút nữa, liền tính toán đi vào siêu thị tìm một chỗ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi quay trở ra.
Mới vừa đi vào siêu thị, liền nghe được tin quảng cáo của siêu thị đang thông báo, "Những ngày gần đây nhiều chỗ phát sinh sự việc người lớn để quên trẻ nhỏ ở trong xe, khiến cho đứa bé bị ngộp mà chết.
Nhắc nhở các vị phụ huynh mang theo con em, không được để đứa trẻ một mình ở trong xe, nếu đứa bé đang một mình ở bên trong xe, xin mời lập tức đi xem xét!"
"Thật là đúng dịp." Trì Oánh nói, "Siêu thị mở thông báo này......!nhưng mà cái người phụ huynh kia tại sao còn đem con mình ném ở trong xe vậy? Siêu thị cũng đã nhắc nhở qua."
Búp bê Tiểu Lạc cũng cảm thấy kỳ quái, "Những siêu thị như vầy sẽ không quảng bá cái này, lại còn vẫn luôn lặp lại, hôm nay là làm sao vậy?"
Trì Oánh lấy di động ra tra xét một chút, "Không có a......!Chỗ khác cũng không có tin tức trẻ em bị bỏ quên ở bên trong xe.
Gần nhất chỉ có một cái tin tức cùng loại......!là năm ngoái, năm trước có một phụ huynh đã gặp loại chuyện này, nhưng đứa trẻ kia được cấp cứu kịp lúc."
Cô nghỉ ngơi trong chốc lát, tính lại đi ra bãi đỗ xe nhìn xem, mới vừa đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
"Mẹ nó......!Không nên là hôm nay a, như thế nào lại đến sớm?" Cô thấp giọng nói một câu, vội vàng vọt vào siêu thị.
Búp bê Tiểu Lạc không rõ nguyên do, cho đến khi nhìn thấy Trì Oánh từ trên kệ để hàng cầm một túi băng vệ sinh mới hiểu được sao lại thế này.
Cô bước nhanh đi vào WC nữ, một hồi lâu mới ra tới, mới vừa ra khỏi cửa cô liền đem búp bê Tiểu Lạc lấy ra tới, đặt ở phía sau mình, nói: "Anh mau nhìn xem mông của tôi."
Búp bê Tiểu Lạc cả kinh nói: "Tôi tại sao phải xem mông của cô?"
Trì Oánh cắn răng, "Tôi để anh nhìn xem váy của tôi có bị dơ hay không!"
Cô trước nay không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ hỏi búp bê Tiểu Lạc loại vấn đề này.
Búp bê Tiểu Lạc lúc này mới liếc mắt một cái, lắc đầu nói: "Không có, váy của cô màu đậm, nhìn không thấy cái gì."
Trì Oánh mặc chính là trang phục công sở màu xanh nước biển, đoán chừng cũng không dễ dàng làm dơ như vậy.

Nghĩ thầm may mắn là Lạc Minh Dịch làm cho toàn bộ mọi người phải mặc trang phục công sở, cô hôm nay nếu là mặc một bộ váy sáng màu khẳng định là phải xấu mặt rồi.
Lúc này cô cảm giác bụng nhỏ của mình bắt đầu trướng đau, hơn nữa càng ngày càng đau, nhịn không được ngồi xổm xuống dưới.
"Làm sao vậy?" Búp bê Tiểu Lạc ở nơi công cộng không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi cô, "Bụng đau không? Muốn đi xem bác sĩ hay không?"
Trì Oánh cắn môi, sắc mặt có chút trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Không có thời gian, chúng ta đến bãi đỗ xe đi......" Cô nói, gian nan mà đứng lên.
Trước kia tới thời điểm hành kinh cũng sẽ đau, nhưng lần này đau đến đặc biệt lợi hại, phỏng chừng là mấy ngày nóng nực gần đây, cô luôn nằm phơi mình phía dưới điều hòa, nên bị lạnh.
"Phải giải quyết nhanh lên một chút, chậm quá thì sợ tôi chịu đựng không nổi trước tiên." Trì Oánh miễn cưỡng đứng lên, hướng ra phía ngoài đi đến.
Siêu thị mở điều hòa rất mát mẻ, cô từ siêu thị vừa ra tới, liền có một cổ sóng nhiệt mãnh liệt nhào đến trên người cô, nháy mắt mồ hôi tuôn ra cả người.
Cô mạnh mẽ chống tay đi hướng về phía bãi đỗ xe, búp bê Tiểu Lạc bỗng nhiên nói: "Hẳn là......!khu Tây, đúng, là khu phía Tây, tôi nhớ rõ trên tin tức có hình ảnh kia, xe đậu ở cạnh phía Đông Nam! Mặt sau xe có dán chữ thực tập!"
Trì Oánh lập tức chạy về hướng khu phía Tây.
Tìm kiếm mọi nơi, không bao lâu cô thấy được một chiếc xe Audi dán chữ "Thực tập".
Thân xe hoàn toàn bại lộ ở phía dưới ánh mặt trời, ánh sáng phản xạ chói mắt.
Cô từ sau cửa sổ xe nhìn xung quanh, nhìn thấy một đứa bé đang nằm ở ghế sau, đứa bé kia chỉ chừng bốn, năm tuổi, sắc mặt trắng bệch, vẫn không nhúc nhích.
Cô lập tức kêu lên, "Mau tới đi! Nơi này có đứa bé sắp không được rồi!"
Gần đó có bảo an đang dẫn đường cho khách đậu xe lập tức chạy tới, hướng trong xe nhìn thoáng qua, kinh hoảng nói: "Thật sự có đứa trẻ!"
"Anh tìm đồ vật gì đó đập cửa kính." Trì Oánh nói.
Bảo an là một thanh niên trẻ tuổi làn da ngăm đen, nói: "Không cần, cô lui ra phía sau một chút......"
Sau đó bỗng nhiên liền dùng khuỷu tay hướng phía trên cửa kính xe thụi một cái, chỉ nghe một tiếng "xôn xao", pha lê như là bị búa tạ đập trúng, từ chỗ bị đập kính vỡ ra bốn phía.
Bảo an từ giữa khe hở cửa kính vỡ bắt tay vói vào trong xe, đem cửa xe mở ra.

Anh ta sờ sờ mạch đập của đứa bé, nhẹ nhàng thở ra nói: "Còn sống."
Anh ta đem đứa bé từ trong xe ôm ra ngoài, quay sang Trì Oánh nói: "Tôi trước tiên đem nó ôm qua siêu thị uống nước hạ nhiệt, sau đó tìm người thông báo tìm người nhà đứa nhỏ này.
Cô......!có thể hỗ trợ kêu xe cứu thương hay không?"
Anh ta chú ý tới sắc mặt Trì Oánh không tốt, "Cô không có việc gì chứ?"
Trì Oánh lắc đầu, "Tôi không có việc gì, thông báo tìm người thì không cần, ngươi nhà của đứa bé không ở siêu thị."
Vừa rồi siêu thị vẫn luôn nhắc nhở, người nhà đứa bé sau khi nghe được khẳng định sẽ nghĩ đến con của mình.
Nhưng người đó lại không có cứu nó, cho nên đại khái người này căn bản không ở trong siêu thị.
Bảo an không có thời gian hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ, ôm hài tử bước đi về phía siêu thị.
Trì Oánh nói chuyện điện thoại xong, cả người đều có chút hư thoát.
Vừa mới mạnh mẽ chống đỡ để cứu người, nhìn thấy đứa nhỏ không có việc gì, cô nháy mắt liền không có sức lực, đầu rất choáng váng, thậm chí có chút không thấy rõ đường phía trước.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ một bên vươn ra, đỡ cánh tay của cô.
"Uống thuốc đi." Cô nghe được một giọng nam quen thuộc trầm thấp, ngay sau đó, cầm một viên thuốc đưa tới bên môi cô.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Minh Dịch, sắc mặt của anh ta hơi có chút hồng, trên trán có chút mồ hôi mịn, như là vừa mới chạy tới.
Cô tiếp nhận viên thuốc, hỏi: "Đây là thuốc gì a?"
"Thuốc giảm đau." rõ ràng mà nói, vặn ra một chai nước, "Uống đi."
Trì Oánh tiếp nhận viên thuốc, uống một ngụm nước.
Cô muốn chạy vào siêu thị nghỉ ngơi, mới vừa bước ra một bước, trên đùi nhũn ra, mém chút té ngã.
Lạc Minh Dịch thở dài, duỗi tay đem chai nước nhét vào tay cô, sau đó cong lưng, đem cô ôm ngang lên.
Trì Oánh cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cũng không thể nói ra được, cô cảm thấy chính mình không nên bị anh ta ôm, nhưng lại không muốn giãy giụa, cứ như vậy bị ôm vào trong một phòng, đặt ở trên sô pha.

"Lạc tổng, vị này chính là......" Một người đàn ông trung niên mặc tây trang vội vàng đứng dậy.
"Ông......!Đi ra ngoài!" Lạc Minh Dịch nói với người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông xấu hổ mà cười cười, liền xoay người đi ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.