Ba Tôi Là Người Giàu Thật

Chương 1:




1.
Tôi theo đuổi Giang Bạch ba năm mới tóm được anh. Ai cũng nói là vì tôi quấn lấy anh quá phiền nên anh mới đồng ý ở bên tôi.
Tôi cảm thấy chắc chắn anh đã phát hiện ra điểm sáng của tôi!
Tôi thông minh, hiểu chuyện dễ thương xinh xắn như vầy.
Vì vậy tôi hỏi Giang Bạch tại sao thích tôi.
Anh bị tôi hỏi đến mức mặt hiện vẻ không tiện trả lời, gác bút xuống suy nghĩ nửa ngày trời mới nói: “Cảm động trước ý chí kiên cường cho dù nghèo khó của em.”
Lúc đó tôi đơ người, người khác nói ra thì có thể nói dối. Nhưng nhìn vẻ mặt Giang Bạch thì biết ngay là thật. Anh chưa bao giờ nói dối tôi.
Thế này thì khó rồi.
Hóa ra trong mắt Giang Bạch tôi luôn là một cô nhóc nghèo túng ngoan cường vui vẻ. Đều tại tôi, ba năm qua tôi giả nghèo, làm khó mình quá thể.
Tôi nhìn wechat, ông ba già chuyển tới 100.000 tiền sinh hoạt phí.
Đánh địa chủ: “Con gái, mẹ con nói từ hôm nay gỡ bỏ lệnh cấm cho con, cho con tiền tiêu vặt lại!”
Nếu như trước kia, chắc chắn tôi sẽ nhận số tiền này dẫn mọi người đi biển chơi ba ngày ba đêm.
Nhưng bây giờ, tôi không dám.
Tôi âm thầm bấm hoàn tiền lại, nhanh chóng xóa lịch sử chuyển tiền wechat.
Giang Bạch thấy tôi im lặng, thở dài nói nhẹ nhàng: “Làm xong hai trang đề này thì dẫn em đi ăn ‘huyết chưng*.” (Chú thích cuối chương nhé.)
Sau năm 3, cả ngày Giang Bạch ngâm mình trong thư viện, cũng bắt tôi phải thi lên thạc sĩ cùng với anh. Nhưng tôi thì sao, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhìn thấy sách là muốn ngủ, Giang Bạch rất cạn lời với tôi.
Tôi nhìn anh nói sâu xa: “Em không muốn ăn huyết chưng, em muốn ăn anh.”
Vành tai trắng trẻo Giang Bạch đỏ lên, nhéo tay tôi.
Anh có vẻ ngoài lạnh lùng, nhìn qua rất giống đóa hoa lạnh lùng khó hái trên núi. Thật ra đến gần rồi mới biết, người này rất dễ đỏ tai.
Giang Bạch ấy à, vẻ ngoài lạnh nhạt, bên trong còn lạnh hơn, muốn sưởi ấm anh không dễ dàng gì.
Nhớ lại quá khứ ba năm theo đuổi, không ai không khỏi cảm thán, nếu năm đó tôi có nghị lực thế này cho việc học hành thì Thanh Hoa Bắc Đại đều đậu cả.
Mọi người đều cho rằng tôi theo đuổi Giang Bạch vì ‘thấy sắc nổi lòng tham’, thực ra tôi đã có âm mưu với anh từ lâu. Bởi vì Giang Bạch là học sinh khó khăn mà ba tôi hỗ trợ, tên anh đã kéo dài suốt quãng thời gian học sinh cấp 3 của tôi.
+++
Chú thích cho cái món Huyết chưng: Hình dưới cmt nhe.
Thực ra tên món ăn đó nguyên gốc là thế này: 毛血旺. Tui đọc thành phần thì dịch ra thành món huyết chưng cho mọi người dễ hình dung. Món này ở VN mình bán rất nhiều ở khu vực xung quanh chợ Phạm Văn Hai - TP.HCM nhé (còn ở đâu nữa tui hông biết, tui ở SG biết chỗ nào nói chỗ đó thôi). Nó có nguồn gốc từ người Hoa, tui đọc báo thấy nói vậy nhưng người bán ở chợ toàn người bắc cả vì khu này người bắc sinh sống nhiều. Đừng hỏi sao tui rành, nhà tui xưa ở đó mà hị hị.
毛血旺 là món ăn đặc trưng nổi tiếng của ẩm thực Tứ Xuyên, đã được đưa vào "Hệ thống tiêu chuẩn ẩm thực ẩm thực Trùng Khánh" của Ủy ban tiêu chuẩn quốc gia Trung Quốc.
Nguồn gốc món ăn: Vào những năm 1940, có một người bán thịt họ Vương ở khu Phố cổ Ciqikou, Shapingba, Thành phố Trùng Khánh, người xử lý nội tạng còn sót lại sau khi bán thịt với giá rẻ mỗi ngày. Trương, con dâu của ông Vương cảm thấy tiếc nên đã mở một gian hàng nhỏ bán súp nội tạng trên phố, dùng thịt đầu heo, xương heo, gừng, hạt tiêu và rượu nấu để ninh trên lửa nhỏ, thêm gia vị thêm lá phổi heo, ruột béo, mùi vị rất ngon. Tình cờ bà Trương trực tiếp cho tiết lợn tươi vào canh nội tạng, phát hiện càng nấu huyết càng mềm, mùi vị càng tươi. Món ăn này được luộc và ăn ngay nên được đặt tên là Maoxuewang. "Mao" là một phương ngữ Trùng Khánh, có nghĩa là thô lỗ và cẩu thả. Và có những bộ phận nội tạng chẳng hạn như tripe louvers là thành phần chính. Thuật ngữ "xuewang" dùng để chỉ đậu hũ tiết, nói chung là tiết vịt và một ít tiết lợn, thành phần chính bao gồm lươn lát, lòng, mực, ruột béo, thịt hộp, v.v. Hương vị cay, cay và thơm ngon, nước dùng đậm đà và đầy hương vị.
https://baike.baidu.com/.../%E6%AF%9B%E8%A1%80%E6.../913534
02.
Năm lớp 9, tôi béo như con heo con, lại còn dậy thì nên mặt toàn mụn là mụn. Mẹ vì muốn tôi giảm cân nên ra quyết định tàn nhẫn là không cho tôi ăn nhiều.
Tôi chạy đến văn phòng ba lén gặm đùi gà, cũng chính là lúc Giang Bạch đến.
Anh lớn hơn tôi một tuổi, đã lên cấp 3, mặc áo thun trắng, quần jean bạc phếch.
Khi anh vào, người lạnh lùng âm trầm đến mức như muốn làm đông cứng không khí xung quanh.
Tôi biết anh, ba tôi đã giúp đỡ anh ba năm.
Khi anh lên 8 tuổi, mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo khiến gia đình suy sụp. Từ khi còn bé anh đã được báo chí địa phương đăng tin, nói anh còn nhỏ đã phải chăm sóc người bệnh, nấu ăn giặt đồ cho mẹ. Bố anh là con ma bài bạc, suốt ngày đánh đập anh, đến khi hàng xóm làm ầm đến quản lý Tổ dân phố thì ông ta mới hạn chế lại phần nào.
Sau đó mẹ anh qua đời, bố anh biến mất. Anh với bà nội sống nương tựa vào nhau. Ba tôi biết bà nội anh nên ông tài trợ cho anh học hành. Năm nào anh cũng đứng nhất trường, luôn gửi thành tích cho ba tôi biết.
Mỗi lần nhắc đến anh, ba tôi đều nói anh cực kỳ ưu tú, tiện thể gây áp lực cho tôi, nhưng tôi là kiểu “đàn gảy tai trâu”, cơ bản là vô cảm.
Mãi đến khi nhìn thấy người thật, tôi không hề có ý chí mà hãm sâu vào…
Đẹp!
Bà nội anh ốm, anh đến tìm ba tôi vay tiền. Biết tin này, tối đó tôi xách trái cây đi tới bệnh viện, chuẩn bị triển khai tấn công.
Nhưng đến bệnh viện, nhìn thấy một cô gái mặc váy vàng nhạt nhào vào lòng Giang Bạch khóc.
“Được rồi, đã mượn được tiền, bà nội sẽ không sao.” Giang Bạch đỡ bả vai cô gái kia để cô ấy đứng thẳng lên, vẻ mặt dịu dàng. “Đừng khóc, muộn thế này em còn đến đây, cô chú sẽ lo lắng. Đúng lúc anh cũng phải xuất viện, chúng ta cùng về.”
Giang Bạch đứng dưới ánh đèn mờ tối, cúi đầu lau nước mắt cho cô gái kia.
Tôi siết chặt túi trái cây trong tay, nhìn bàn tay mũm mĩm của mình, cuối cùng đã không bước ra.
Từ đó về sau, tôi như một kẻ trộm, rình rập nhìn cuộc sống của Giang Bạch.
Nhìn anh đạt giải nhất cuộc thi hùng biện tiếng Anh, nhìn anh đứng nhất lớp, nhìn anh đạt giải “Học sinh 3 tốt” cấp thành phố.
Lại nhìn anh đạp xe chở Tô Tuyết về nhà, nhìn anh và Tô Tuyết đứng bên nhau diễn thuyết trên sân khấu, nhìn anh xách cặp giúp Tô Tuyết.
Tôi mời hết gia sư này đến gia sư khác, điên cuồng học thêm, không bao giờ ra ngoài chơi bời nữa. Tôi liều mạng giảm cân, trốn trong phòng vừa gặm xà lách vừa khóc, mặc kệ ba nói sao cũng cương quyết không ăn thịt.
Tôi mất ba năm mới đi đến bên cạnh Giang Bạch.
Lại mất ba năm mới biến Giang Bạch thành bạn trai mình.
3.
Giang Bạch hơn tôi một lớp, khi tôi vào trường, anh đã là hotboy nổi tiếng cả trường. Có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, cách gì cũng đã dùng qua.
Ba năm cấp 3 tôi đã cố gắng học hành, giảm cân, nhưng khi thực sự đến bên cạnh anh, tôi lại không đủ can đảm.
Cơ hội để tôi tiếp xúc với Giang Bạch là khi đi nhà ăn, tôi nài nỉ dì ở căn tin cho thêm miếng đồ ăn. Mẹ tôi là người tàn nhẫn, bà vì ép tôi đi du học mà cắt nguồn kinh tế của tôi. Tôi mới vào đại học, tiêu tiền ăn xài phung phí, không tới một tuần đã nghèo tới nỗi không đủ tiền mua thịt ăn.
Lúc đi mua cơm, tôi không để ý Giang Bạch phía sau mình. Khi tôi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành dì múc cơm cho tôi một phần thịt kho tàu, quay đầu lại đã thấy Giang Bạch đứng sau lưng tôi.
Mặt tôi “bùm” đỏ ửng lên, suýt tí va phải anh.
Giang Bạch nhanh nhẹn đưa tay đỡ tôi, cũng xin wechat của tôi. Lúc đó tôi cảm thấy chắc chắn Giang Bạch là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với tôi!
Nhưng mà sau khi thêm wechat xong, anh gửi cho tôi mấy thông tin làm thêm, có cửa hàng tiện lợi, có tiệm trà sữa, tôi đọc mà sửng sốt.
Từ đó về sau, tôi theo sau mông Giang Bạch mà làm thêm. Lúc đó tôi mới biết, cuộc sống Giang Bạch khó khăn đến thế nào.
Mỗi ngày ngoài giờ học thì anh đều đi làm bán thời gian, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào. Ngay khi lĩnh lương, anh để lại chút ít tiền sinh hoạt, lập tức trả nợ. Có số nợ ba tôi, có số nợ người khác. Mỗi phần anh đều có giấy tờ rành mạch, thậm chí còn trả lãi.
Tôi lơ ngơ loanh quanh bên cạnh Giang Bạch, rồi lơ ngơ thế nào mà thành bạn gái anh. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy ngẩn ngơ, cảm giác như mình mua vé số trúng độc đắc vậy.
Tôi đang phân tâm nghĩ ngợi, tiếng Minh Châu trong video khiến tôi giật mình.
“Thu phục anh ta!” Minh Châu cười hề hề gian xảo, “Tao đã chuẩn bị đầy đủ trang bị cho mày, ‘Báo vàng’, mày phải tỏa ra sức quyến rũ báo vàng của mày, làm anh ta thần hồn điên đảo, muốn ngừng cũng không được.”
Minh Châu là bạn từ nhỏ của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, chuyện nhỏ nhất cũng biết rõ.
Tôi trốn trong chăn điện thoại cho cô ấy, kéo kéo cái váy ngủ ren, cắn môi nói: “Nếu lỡ Giang Bạch không thích thế này thì sao?”
Chúng tôi yêu nhau đã nửa năm, Giang Bạch luôn đến điểm giới hạn là dừng. Nhân dịp sinh nhật Giang Bạch, tôi muốn chơi lớn một lần!
Có đôi khi tôi cũng có thể cảm nhận được phản ứng của anh, nhưng anh sẽ nhanh chóng trấn tĩnh lại, xem như không có gì.
Haizz, tôi gần như nghi ngờ sức quyến rũ bản thân.
“Vậy anh ta không phải đàn ông, mày đâu còn là cô nhóc mập năm xưa, bây giờ mày trước cong sau vểnh ngồi vững ngai vàng nữ thần d*c vọng thuần khiết của khoa nghệ thuật!” Minh Châu tiếp tục động viên tôi, “Bây giờ tao gửi cho mày một cái 200 G, mày xem mà chăm chỉ học tập, nhất định phải tóm lấy Giang Bạch mới xứng đáng công sức 6 năm qua của mày.”
“Mày nói vậy làm như 6 năm qua tao làm là để ngủ với Giang Bạch.” Tôi nhấn mạnh, “Tụi tao là tình yêu chân thành! Chân thành, hiểu không?”
Minh Châu phì cười: “Thì cũng như nhau thôi, tình yêu chân thành càng tốt để lăn qua lộn lại mà ngủ cho đủ chứ sao.”
Tôi với nó bàn bạc kế hoạch hành động cụ thể, tưởng tượng trong đầu.
Nó lại hỏi tôi: “Ê báo, mày định khi nào nói cho Giang Bạch biết thân phận thật của mày?”
Tôi sửng sốt trước câu nó hỏi, im lặng. Nó không nói tới, tôi cũng muốn quên mất.
Trước mặt Giang Bạch, tôi tên là Kim Kim, một sinh viên nghèo một đồng bẻ làm hai mà tiêu, ăn sữa chua thì li3m nắp, ăn thịt kho tàu li3m mâm.
Khi tôi vào đại học, tôi đã kiên quyết đòi ba đổi tên cho tôi, kết quả ông đổi từ Kim Kim Tiền sang Kim Kim. Lúc tôi nhận chứng minh nhân dân, cảm giác như đã được sửa mà cũng giống như không sửa…
Người nhà họ Kim chúng tôi đúng là tham tiền từ trong xương.
“Thôi bỏ đi, với tính Giang Bạch mà nếu biết mày lừa anh ấy 3 năm thì chắc hẳn tức tới hộc máu tại chỗ.” Không đợi tôi trả lời, Minh Châu tự hỏi tự đáp.
Giang Bạch gọi video cho tôi, tôi vội cúp máy với Minh Châu.
“11 giờ còn chưa ngủ?” Giang Bạch nhíu mày trong video.
Lúc này tôi mới để ý thời gian, nói nhỏ: “Nhớ anh ngủ không được.”
Tháng trước tôi thức khuya đến mức ‘bà dì’ không tới, bạn cùng phòng nghi ngờ tôi có thai, lúc đó tôi cạn lời.
Giang Bạch dẫn tôi đến bệnh viện khám, bác sĩ nói do thức đêm mà ra, sắc mặt Giang Bạch lúc đó ấy, ai không biết còn tưởng tôi mang thai ngoài ý muốn mà con còn không phải của anh nữa.
Từ bệnh viện về, ngày nào anh cũng kiểm tra giờ giấc của tôi.
Giang Bạch nghe tôi nói thì vẻ mặt hơi dịu lại, nói khẽ: “Ngoan, mau đi ngủ đi.”
“Hun cái.” Tôi nũng nịu, nhìn mái tóc ướt sũng của anh mà tim đập thình thịch. Ai chà, sao mà đẹp trai vậy chứ! Đẹp vậy mà là bạn trai tôi!
Giang Bạch nhìn lướt xung quanh, nhanh chóng mổ lên màn hình. Tai anh lại đỏ bừng, giục tôi: “Ngủ đi, ngày mai 7 giờ anh gọi em.”
Tôi cúp điện thoại, mãn nguyện nằm trên giường tận hưởng dư vị còn lại.
Bạn cùng phòng Vương Tiếu Tiếu vọt vào phòng, mắt sáng ngời túm cổ tôi dậy: “Bé cưng à, mày mua Hermes này ở đâu vậy? Hôm nay nó làm tao nổi bần bật luôn, để cho mấy đứa ‘mắt chó khinh người’ kinh hoàng. Cái hàng fake này làm thật ghê luôn.”
Cách đây không lâu Tiếu Tiếu có quen với anh chàng con nhà giàu, không biết tên chó đó tiền nhiều ít nhưng giọng điệu như kiểu có thể nuốt cả cá voi. Hôm nay Tiếu Tiếu nói muốn trấn áp nên mượn túi Hermes của tôi xách đi.
Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết, đó là túi thật… nhưng tôi không dám nói, tôi sợ cô ấy xé xác tôi. Dù sao thì ba năm qua mấy người bạn cùng phòng này đã tiếp tế tôi rất nhiều, ăn gì cũng không bao giờ quên mang cho tôi một phần.
Tôi thật sự không muốn làm tới mức này! Ai ngờ biến khéo thành vụng!
Mẹ tàn nhẫn quyết tâm cắt lương ba năm của tôi. Tôi lại đi theo Giang Bạch làm công khắp nơi, ai cũng tưởng tôi nghèo tới mức kêu leng keng.
“Quên mất rồi…” Tôi giục cô ấy, “Nhanh đi rửa mặt! Còn có 10 phút là tắt đèn kìa!”
Vậy nên cô ấy không hỏi tới nữa, tôi đổ mồ hôi hột, cứ cảm thấy ngày nào đó mà tôi nói ra sự thật chắc mấy cô ấy đánh tôi đổ máu.
Tôi trốn trong chăn ‘học tập’ đến độ nửa đêm mộng xuân liên tục, ngày hôm sau còn chảy máu mũi! (Học cái file 200G của bà nhỏ Minh Châu đấy)
Cuối cùng cũng đến ngày sinh nhật Giang Bạch, tôi xoa tay hằm hè, nhắn vào nhóm wechat.
Tôi: Nếu tôi có thể một lần (đứng) lên mà tóm được Giang Bạch, cầu cho Minh Châu béo lên 5kg.
Châu tròn ngọc sáng:?? Em yêu, em lấy gì để ‘lên’? Nếu mày thật sự ‘lên’ được, tao cũng tự nguyện mập lên 10kg.
Tôi: …Cút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.