Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

Chương 93: Từ biệt con trai




Tiếng nhạc êm ái du dương bay lượn khắp không gian như tiếng tình nhân đang thủ thỉ.
Thần và Kim Sân ngồi trong chiếc xe ở bên ngoài. Trong mắt những người khác, thật ra là có hai ông bà lão đang ngồi bên cửa sổ trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng đút cho người kia ăn.
Thần hỏi: “Hay là chúng ta về đi. Hai đứa nhỏ hẹn hò mà dẫn theo cha ông thì kỳ quá.”
Kim Sân cảm thấy ông nói có lý, chắc con gái con rể còn hẹn hò một thời gian nữa. Mình ở đây, chúng sẽ có áp lực, giống như ba đang đợi con gái hẹn hò xong vậy.
Vì thế Kim Sân và thần rời khỏi đó.
Bà cụ Hồ cũng nhận được tin nhắn của ba mình. “Ba và ông nội về nhà. Các con cứ vui chơi, tối ba đến đón.”
Bà trả lời: “Dạ ba.”
Rồi bà ngẩng đầu lên, nhìn người bạn đời đang ngạc nhiên đến ngây ngốc của mình, sau đó đứng dậy, kéo ông ngồi vào bên cạnh mình. Họ sống chung với nhau mấy chục năm trời, giống như là tay trái và tay phải vậy.
Lúc vừa ở bên nhau, bà còn nghĩ anh Thừa Khiếu có sinh mệnh vô tận, mà mình thì chỉ là một vị khách qua đường trong chuỗi sinh mệnh bất tận ấy, vì thế phải cố gắng bồi dưỡng tình cảm. Dù chỉ là khách qua đường, bà cũng phải để lại cho ông những ký ức ấm áp nhất, khiến trên con đường đời dài ngang trời đất ấy, mỗi khi ông nhớ lại vẫn sẽ mỉm cười.
Sau đó, bà không có thời gian để bồi dưỡng tình cảm nữa. Áp lực cực lớn vì ba bị lưu đày, công việc bận rộn buộc phải sắp xếp thời gian theo nó, gia đình nhỏ của họ… như ba ngọn núi đè nặng làm người ta không thở nổi. Bà vẫn cố cân bằng mọi thứ.
Bà cụ Hồ tựa vào lòng ông, khẽ ngân nga theo tiếng nhạc trong nhà hàng.
Ông cụ Hồ vuốt mái tóc xoăn đang đổi thành màu vàng nhạt vì ánh nắng chiếu vào của bà. Thời gian như ngưng đọng. Họ không cần lo lắng bất cứ điều gì nữa, chân mày được giãn ra, trái tim hai người kề sát bên nhau, yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc được ở bên người mình yêu.
Hôm ấy, cuối cùng bà cụ Hồ cũng được ăn món bò bít tết năm đó. Không ngon như bà tưởng tượng nhưng cũng đã thỏa mãn sự tiếc nuối bao lâu.
Ăn xong, hai người đi dạo bên đường. Hai bên đường trồng rất nhiều cây, khác hẳn với thời hiện đại. Thậm chí hai ông bà phát hiện tiếng phổ thông của những người qua đường cũng có chút khác biệt.
Nhìn bề ngoài bà cụ Hồ trông vẫn trẻ trung nhưng bên trong thực chất lại là một bà lão già yếu, bà mệt nên họ tìm một băng ghế để ngồi xuống. Ông cụ Hồ ôm người yêu vào lòng, hai ông bà ngồi yên ở đó nhìn khoảng thời gian từng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Bà nói: “Chỉ qua 25 năm mà thế giới thay đổi nhiều quá. Có khi trải qua một thế hệ nữa là cả thế giới sẽ hoàn toàn khác đi.”
Ông thì âu yếm xoa đầu vợ.
Bà nói: “Em rất muốn nhìn xem có khi nào con người tổ chức du lịch ra ngoài vũ trụ hoặc xuyên qua thời gian không. Em muốn biết sau này loài người sẽ trở nên thế nào.”
Bà ngẩng đầu nhìn chồng mình, bảo: “Anh phải xem thay em nhé.”
Ông cụ Hồ cúi đầu, nói với bà. “Anh đã nói là muốn cùng ngủ say với em mà.”
Bà xoa đầu ông. “Em chưa bao giờ đồng ý chuyện này.”
Bà chưa bao giờ đồng ý, bởi vì bà hy vọng ông có thể nghe theo tiếng gọi trái tim mình.
Bà không yêu cầu ông sau này không được rung động trước người khác, bởi vì sinh mệnh của ông quá dài, bà không muốn ông cô độc suốt quãng đời còn lại.
Trời sắp tối. Lúc quay về, ông cụ Hồ ngồi xuống. “Anh cõng em về nhé.”
Được bạn già cõng trên lưng, bà cụ Hồ thì thầm vào tai ông: “Anh Thừa Khiếu luôn là anh hùng trong lòng em.”
Ông cụ Hồ ngẩn ra. Đó là chuyện khi còn rất nhỏ, họ đều là trẻ con, lúc đó ông rất sùng bái anh hùng nên ở trường hay nói với nàng công chúa nhỏ mình là anh hùng.
Ông cụ Hồ thấy lòng vô cùng chua xót. Ông rất muốn những ngày tháng này đóng băng tại đây.
Nhưng cuộc đời đâu như ta mong muốn.
Sáng hôm sau thức dậy, bà cụ Hồ phát hiện mình đứng không vững, chân run lập cập.
Bà biết thuốc thông minh mà mình uống mỗi ngày là thuốc làm kéo dài sự thoái hóa và suy yếu của cơ thể, nhưng điều gì phải đến thì sẽ đến.
Bà cầm lấy cây gậy bên cạnh, quay đầu lại thì thấy ba đang đứng ngoài cửa.
Kim Sân có thể cảm nhận được cơ thể của con gái đang thoái hóa, thuốc của anh cũng bắt đầu không còn tác dụng nữa.
Mặt bà cụ Hồ không có vẻ gì là sợ hãi, bà lên tiếng: “Ba ơi, hôm nay con muốn đi thăm Hồ Đào.”
Bên này, Hồ Đào đi làm trong trường, nghe nói con gái của hiệu trưởng đã không đi học hai ngày rồi. Anh cau mày, muốn đi tìm mẹ nhưng lại không biết tìm ở đâu, ai ngờ lại nhận được tin nhắn.
Anh thay bộ đồ tây theo lời dặn của cha, chải chuốt bản thân trông thật tinh tươm rồi dẫn vợ vào bệnh viện. Vợ anh lấy làm lạ, hỏi: “Ông xã, chúng ta đến đây làm gì?”
Hồ Đào trả lời: “Mẹ muốn gặp chúng ta.”
“Bà ấy…” Vợ anh nghĩ đến tuổi tác và căn bệnh của mẹ chồng, cũng đoán được phần nào nhưng lúc này chị không dám nói những lời không hay, sợ chồng tức giận. Chị ta bảo: “Vậy để em đi mua ít trái cây thuốc bổ.”
Hồ Đào gật đầu, nói: “Lát nữa đến bệnh viện, nhớ đừng bất kính với bất kỳ ai, nhất là những người nhìn có vẻ ít tuổi, họ không phải là con cháu của chúng ta đâu.”
Hồ Đào không dám nói với vợ chuyện ông ngoại mình là tử thần, chỉ có thể nghiêm túc cảnh cáo: “Mẹ anh nói gì em cứ lắng nghe là được.”
Hai người nhanh chóng đến bệnh viện, nhìn thấy mẹ già đang ngồi trên giường bệnh, trò chuyện với một chàng trai trẻ: “Ông nội ơi, con muốn xuất viện. Ông nói với ba con đi, con muốn về nhà.” Chân bà không phải khám bác sĩ là chữa được.
Vợ Hồ Đào nghe những lời mẹ chồng nói, biết là bệnh của bà đã nặng thêm. Hồ Đào thì nhìn người đàn ông trẻ này… Ông cố…
Đúng lúc này, bà cụ Hồ thấy hai vợ chồng con trai đi vào bèn hỏi: “Sao hôm nay Tiểu Mãn không đến?”
“Tiểu Mãn đi tình nguyện để trải nghiệm cuộc sống rồi ạ.” Dưới ánh nhìn của ông cố, Hồ Đào cung kính trả lời.
Bà cụ Hồ nghe nói cháu gái đi làm tình nguyện bèn nói: “Cũng tốt, đi trải nghiệm cuộc sống.”
Hồ Đào kéo vợ đứng sang một bên. Thấy ánh mắt tinh anh của mẹ, anh có thể cảm nhận được mẹ đã khôi phục trí nhớ. Mặt Hồ Đào nóng bừng, anh không biết nên nói gì.
Bà cụ Hồ ôn hòa lên tiếng: “Đào Đào, mẹ biết trong lòng con có nhiều ấm ức.”
Hồ Đào vội vàng đáp: “Không có, con không thấy ấm ức chút nào hết.”
Lúc này, Kim Sân và ông cụ Hồ từ chỗ bác sĩ trở về.
Bà cụ Hồ không định gửi gắm con trai với ba. Con trai, cháu nội hay con cái của cháu nội cũng vậy, chúng nó đều có con đường riêng của mình.
Bà nhìn con trai, nhẹ nhàng bảo: “Đào Đào, lúc con còn nhỏ, mẹ đã nói với con, làm chuyện gì cũng phải kiên nhẫn, mọi chuyện trên đời cứ kiên trì là sẽ làm được.”
“Con đường sau này cũng phải từ từ mà bước đi, đừng có nóng vội, mọi thứ sẽ ổn thôi. Mẹ luôn hy vọng con của mẹ có thể được vui vẻ, có thể nghiêm túc trải nghiệm mỗi một đoạn đường trên con đường đời của mình.”
Nghe giọng nói hiền từ của mẹ, Hồ Đào nhớ lại từng kỷ niệm của bao năm tháng đã qua, mắt không khỏi đỏ hoe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.