Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 197: Vào Phủ Thành Chủ 【 Cầu Truy Đọc Cất Giữ 】





Nhất Vô Niệm đương nhiên là nghe thấy lời của hai người kia, bất quá cũng chẳng quan tâm.
Đi thẳng vào bên trong phủ thành chủ, nơi đây quả thật rất lớn nhưng cũng chỉ là đối với phàm nhân mà thôi.
Hắn không muốn tốn nhiều thời gian cho nên phóng ra thần thức quét một lượt bên trong đây, thoáng chốc hắn đã phát hiện ra mục tiêu cần tìm.
Khẽ nở nụ cười, hắn dẫn đầu đi về một phía.
Phủ thành chủ rộng lớn nhưng hắn đi một chút đã đến nơi, đi vào một khu vực khác, nơi đây có vẻ như là những nhân vật quan trọng mới có thể hội nhập.
Nhất Vô Niệm dẫn theo Vũ Tam Thiên không nhanh không chậm đi đến chỗ bọn họ, đi đằng sau hắn, Vũ Tam Thiên quá choáng ngợp trước khung cảnh bên trong, ngó trước ngó sau.
Khiến cho đám người đang nói chuyện bên khu khách quý không khỏi nhíu mày, bất kể ai, trong lòng cũng hiện ra một cỗ không vui.
Đây là nơi nhà quê có thể vào được sao?
Mặc dù y phục của hai người Nhất Vô Niệm cũng không tệ, nhưng bọn họ ánh mắt cao hơn đầu trực tiếp bỏ qua.
Nơi đâu cũng vậy, sẽ có nhưng người như thế.
Nhưng không vì thế mà đánh giá toàn thể tất cả đám người tại đây, có rất nhiều người nhìn về phía Nhất Vô Niệm bằng ánh mắt thận trọng.
Vị nam tử này có chút không tầm thường, ánh mắt lạnh nhạt, đi đứng tùy ý nhưng không hề bất nhã, càng lộ ra vẻ thong dong.
Đám người ở đây đều là khách quý, có kẻ ngu xuẩn nhưng cũng có những kẻ cao thâm khó lường, ánh mắt càng độc.

Đối với mỗi người đều lộ ra cảnh giác, xem thường bất cứ người nào đều không có kết cục đẹp.
Đa số đám người ở đây đều giữ vững lập trường, yên phận tại vị.
Đương nhiên không phải tất cả đều sẽ được như thế, cũng có những kẻ kiêu ngạo, kiêu căng dùng mắt chó coi thường người khác.
Đúng như dự đoán, một vài thanh thiếu niên mặc mấy bộ y phục cao cấp, hoa mỹ đứng dậy tiến về hướng Nhất Vô Niệm mà đi.
Đám người còn lại nhìn về phía mấy vị công tử ca này, khóe miệng có chút giương lên.
Bởi vì khu khách quý cũng rất đông đúc cho nên không phải ai cũng quan tâm tới Nhất Vô Niệm, nhưng hành động của đám công tử ca kia lại khơi gợi lên sự chú ý của bọn họ.
Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Nhất Vô Niệm, bởi vì mấy vị công tử ca kia đều không phải là người thường, thân phận vô cùng cao quý.
— QUẢNG CÁO —
“Có trò hay để xem rồi.”
Có một vài người không nhịn được mà nói nhỏ với đồng bạn bên cạnh.
“Ta thấy thiếu niên kia chưa chết thì đám công tử ca kia có lẽ sẽ chết trước.”
Người bên cạnh cười lạnh đáp.
“Chỉ giáo cho.” Mấy người trẻ tuổi bên cạnh không khỏi đối với vị thanh niên vừa phát ngôn chăm chú nhìn, vẻ mặt nghi hoặc.
Thanh niên trẻ tuổi kia, dùng một tay chỉ lên trên không trung kèm lời nói: “Hôm nay là ngày đại hỷ của ai, chẳng lẽ các ngươi quên rồi sao? Đương nhiên vừa rồi ta cũng phóng đại hơn nhiều, ngày đại hỷ mà, ai lại muốn trông thấy máu.
Phải không?”
Mấy người khác nghe thấy lời của nam tử nói liền giật mình, thế mà bọn hắn quên mất chuyện quan trọng này.
Nhắc tới vị thành chủ này, đây chính là một vị tu hành giả hàng thật giá thật.
Bên này, Nhất Vô Niệm cũng nhìn thấy mấy tên thiếu niên đi về phía này, đặc biệt nhãn thần cợt nhả của bọn họ khi nhìn về phía hắn hết sức trắng trợn.
Mấy kẻ này xem ra muốn kiếm chuyện với hắn, nhưng mà hắn rất nghi hoặc, rốt cuộc bản thân có điều gì khác biệt mà khiến đám này chú ý.
Hắn không có vấn đề nhưng hắn lại không phải đi mộ mình.
Ánh mắt hơi đảo nhẹ liền trông thấy Vũ Tam Thiên đi phía sau hắn, hai tay ôm con rùa vào lòng một bên thì ngó trước ngó sau, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khôi thôi.
Hắn rốt cuộc biết là tại sao, nói thật nhìn biểu cảm của thằng nhóc này hắn cũng chỉ biết nói rằng, trông dáng vẻ của tên tiểu tử này quả thật chính là một tên nhà quê mới vào thành thị.
— QUẢNG CÁO —
Khó trách đám người kia cố ý đi qua đây.
Xem chừng đám người đó cảm thấy nhà quê vào bên trong khu khách quý chính là sỉ nhục bọn họ, ngồi cùng đám địa vị thấp kém liền khiến cho bọn chúng cảm thấy bản thân bị hạ thấp.

Trong lòng liền khó chịu.
Nhất Vô Niệm có chút buồn cười, hắn khá hiểu tâm lý của những như vậy.
Đương nhiên những kẻ lại phô trương thanh thế như mấy gã công tử ca như thế, đa số đều không có đầu óc, chỉ biết cậy bối cảnh làm xằng bậy.
Đám công tử ca kiêu ngạo đi đến chỗ của Nhất Vô Niệm, gần tới nơi bọn hắn liền đứng thành hàng ngăn cản đường đi của Nhất Vô Niệm.
Tên công tử đi đầu vẻ mặt kiêu căng nhìn về phía Nhất Vô Niệm, cười lạnh khinh bỉ hắn:
“Tiểu tử, ngươi đây là muốn đi vào bên trong?”
Nhất Vô Niệm mặc dù biết đám người này chắc chắn là muốn tìm hắn kiếm chuyện nhưng vẫn cảm thấy thật ấu trĩ, hắn không trả lời mà chỉ lặng im, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua mấy tên này.
Mấy tên công tử ca vốn thấy hắn không đáp lại đã có chút không vui, đang tính giáo huấn đối phương thì chạm ngay vào ánh mắt của Nhất Vô Niệm.
Đây là ánh mắt vô cùng bình thản, giống như trong mắt đối phương bọn họ chỉ là những tên mạt rệp không đáng chú ý.
Nếu đổi lại bình thường thì đám người bọn họ đã lao lên giải quyết đối phương rồi, bất quá cho dù hiện tại đang vô cùng phẫn nộ nhưng cả đám lại đứng như trời trồng, không dám ý óe gì.
Một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương bao trùm toàn bộ cơ thể, dù cho bọn họ cố gắng mở miệng cỡ nào cũng không được, chứ nói gì tới phát ra âm thanh.
Thế là, Nhất Vô Niệm lướt qua đám công tử ca một cách dễ dàng, dường như hai bên chưa từng có một chút xíu liên quan, như hai đám người dưng.
truyện đam mỹ
Nói tới kinh ngạc, đám khách quý tại khu vực này mới thật sự đáng nhắc tới, ai ai cũng há hốc mồm.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ có một cuộc va chạm, có trò vui để trông ngóng ai biết nửa đường lại trở nên như vậy.
Ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Đương nhiên vẫn có một đám người nghĩ tới điều gì, ánh mắt rơi vào người Nhất Vô Niệm có chút thăm dò, muốn biết người nam tử này cất giấu những huyền cơ gì?
— QUẢNG CÁO —
Vũ Tam Thiên đi qua đám công tử ca, ánh mắt nghi hoặc nhìn một lượt trên người bọn họ, chỉ thấy đám người này chỉ có thể đứng yên, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Tam Thiên.
Dọa Vũ Tam Thiên một hồi sợ hãi, không dám nhìn loạn, đuổi theo bước chân của Nhất Vô Niệm.
Những hành động của tất cả mọi người ở đây đều không tránh thoát được khỏi thần thức của Nhất Vô Niệm, nhưng hắn cũng không có mở miệng nói chuyện, trong mắt hắn đám người này không hề tồn tại, lần này hắn tới đây chỉ có một chuyện.
Đó chính là dự đại hỷ của huynh đệ.
Hắn không chấp nhặt mấy tên tiểu tử kia cũng là không muốn gây chuyện tại nơi đây, dù thế nào việc này cũng không nên.
Hơn nữa, với năng lực của hắn bây giờ chỉ cần chấn nhiếp đối phương đủ sợ hãi là tốt rồi, bất quá không trêu chọc hắn là tốt nhất…
Cả đám, kẻ trầm mặc, người nhíu mày chăm chú nhìn Nhất Vô Niệm.
Bầu không khí có chút trầm lắng khiến cho đám người ở sâu bên trong đại sảnh cũng cảm nhận được, đặc biệt là vị thành chủ nổi danh gần xa – Tam Lãng.
Tam Lãng nhíu mày, thần thức phóng ra quét một lượt, bỗng trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, nắm tay tân nương của mình đi bên ngoài.
Nhất Vô Niệm cũng phát hiện ra điều này cho nên hắn liền ngừng lại, đợi chờ hai người đối phương đi ra.
“Nhất Vô Niệm! Đúng là tên tiểu tử ngươi rồi.”
Tam Lãng đi ra ngoài, cùng tân nương của mình sánh vai đi tới chỗ Nhất Vô Niệm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.