Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 143: Kinh Sợ






Bên trong Ma Sơn, các phật tử đang hừng hực khí thế trấn áp yêu ma, rèn luyện đạo tâm của mình.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng!
Bất quá, bên ngoài Ma Sơn cũng chính là ngoại giới đám cao tầng phật tự lại yên tĩnh bấy nhiêu, quả nhiên là hai thái cực khác nhau.
Tại một nơi trên đỉnh núi, nơi đó bốn phía cảnh vật đều tươi mát, mang lại cho người ta một loại cảm giác thư thản, dễ chịu.
Không gian vô cùng tĩnh lặng, những con bạch hạc bay lượn trên không trung thỉnh thoảng còn phát ra một chút âm thanh.
Hạc kêu, đám người đang ngồi thiền ở đây cũng theo đó mở mắt ra.
Một vị phật tu trong đó ngước nhìn những có bạch hạc đang nô đùa trên không trung, mất một lúc sau mới mở miệng lên tiếng:
“Bạch hạc cũng đã cất tiếng vang, không biết đám đệ tử bên trong Ma Sơn trải qua thế nào rồi? Thế hệ lần này không biết có xuất hiện hạt giống tốt nào không đây, những năm này phật tự chúng ta đều chưa có một vị phật tử nào đủ khả năng gánh vác trọng trách của phật môn!”
“Trí Thập sư đệ, ta biết sư đệ luôn đặt phật tự lên hàng đầu nhưng mà… các đệ tử đều có số mệnh của mình, vinh quang của phật môn cũng không phải chỉ mỗi Thiên Phương Tự chúng ta gánh vác.
Sư đệ hà tất phải cố chấp!”
“Trí Dương sư huynh nói vậy sư đệ có phần không đồng tình, Thiên Phương Tự chúng ta xuất hiện trong dòng lịch sử không bao lâu nhưng mà, không có nghĩa chúng ta không thể tiến thêm một bước.
Vinh quang của phật môn phật tự chúng ta không thể không coi trọng, chúng ta biết sư huynh luôn hướng tới tĩnh tu, không tranh với đời việc này chúng ta đều hiểu.

Bất quá cao tầng phật tự đã truyền lệnh xuống, đây là việc chúng ta cần làm.
Sư huynh nên lấy đại cục làm trọng!”
“A di đà phật!”
“Mấy vị bỏ qua chuyện này một bên đi, ta cảm thấy đứa nhỏ Hứa Nghị rất không tồi.
Lần này xem chừng có thể lọt vào top 20.”

Trong lúc nhất thời, mấy vị phật sư ở đây đều mở miệng nói chuyện, ban đầu bầu không khí có chút căng thẳng nhưng dần dần chuyển sang thảo luận thiên kiêu năm nay.
Nhưng vào lúc này!
Linh khí đột ngột dâng trào, trời quang mây trắng, một bảng hình ảnh màu xanh bỗng hiện ra.
Trong lòng mọi người ở đây khẽ động, vội vàng nhìn lại.
Ngay khi ánh mắt mọi người đảo qua nơi đó con ngươi ai cũng co rút lại, sắc mặt cũng trở nên trầm trọng.
Việc này mỗi lần mở ra bí cảnh Ma Sơn đều xuất hiện, đây là dấu hiệu để nhận biết Ma Sơn đã trôi qua ba ngày.
Bảng xếp hạng mở ra cũng là để cho những người bên ngoài như bọn họ có thể dễ dàng nắm bắt được tình hình.
Nói tới vấn đề này thì ai cũng không rõ Ma Sơn xuất hiện từ bao giờ, năm người bọn họ đã gia nhập Thiên Phương Tự cũng rất lâu thế nhưng cũng không biết chính xác Ma Sơn có từ bao giờ, bọn họ chỉ biết nó đã tồn tại từ rất lâu rồi.
“No1: Bạch Cửu Dương – 10325 tịnh quang!”
Bạch Cửu Dương? Cái tên này tại sao lại xuất hiện ở trên bảng xếp hạng.
Năm người ở đây đều trợn tròng con mắt lên, dường như không thể tin được!
Đây là tình huống gì?
“Kẻ này tại sao lại xuất hiện bên trong Ma Sơn? Hắn đã vào bằng cách nào, tại sao người trông coi phạm vi Ma Sơn lại để chuyện này xuất hiện!”
Người mở miệng chính là Trí Dương, hắn cũng coi như là cao tầng của Thiên Phương Tự tất nhiên biết nhiều chuyện, đối với cái tên “Bạch Cửu Dương” cũng biết không sai biệt lắm.
Đột ngột đối phương xuất hiện làm cho bọn họ có chút trở tay không kịp, Ma Sơn cứ hai mươi năm mở ra một lần tất nhiên cũng sẽ có một vài vị khách thừa cơ đi vào lịch luyện.
Chuyện này cao tầng phật tự cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao đi nữa phật tự cũng mang theo lý tưởng chính khí tất nhiên sẽ không nhỏ mọn.
Bất quá có một vài đối tượng liền bị liệt vào danh sách đen, và cái tên “Bạch Cửu Dương” chính là nằm trong số đó.
Bởi vậy những người kiểm soát những khu vực đi vào cũng rất để tâm tới việc này, phật môn có một loại phật pháp đó chính là “Phật nhãn”.
“Phật nhãn” là một môn phật pháp khá là cao thâm, bất quá nó cũng chia ra làm nhiều cấp độ.

Những cấp độ đầu bất kỳ phật tử nào cũng có thể nhập môn thành công, sở hữu được “Phật nhãn” liền có thể xem thấu được mọi chướng pháp che giấu, kể cả nhân tâm.
Bất quá càng muốn xem thấu nhiều thứ cần cấp độ “Phật nhãn” càng cao.
Mấy người phụ trách kiểm soát những tu chân giả hay bất cứ đệ tử không thuộc Thiên Phương Tự đi vào khu vực Ma Sơn đều bị bọn họ âm thầm kiểm tra.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể đi vào Ma Sơn được, nếu chẳng qua chỉ là như vậy thì đã có biết bao nhiêu đệ tử thế gia, hay tán tu đều sẽ tiến tới mất.
Muốn vào được Ma Son trước hết phải thích nghi được với ma khí, đạo tâm càng yếu đi càng gần phạm vi Ma Sơn liền sẽ cảm nhận được cường độ ma khí đè ép càng kinh khủng.
Chỉ có những người đạt được đạo tâm đủ chỉ định, hoặc ít nhất chính là giống như các vị phật tử được bọn họ lựa chọn mới có tư cách đi vào Ma Sơn lịch luyện.
Mà những người thất bại ngay từ đầu có thể gặp phải nhiều vấn đề rủi ro như: Đạo tâm xuất hiện vết rách, tinh thần có chút nhập ma, hoặc có khi trở nên điên dại…
Tất nhiên phật môn không bỏ mặc bọn họ, đối với những người đáng được giúp thì vẫn luôn sẵn lòng.
Thế nhưng dần dần cũng ít tu sĩ dám dùng Ma Sơn để làm nơi lịch luyện đạo tâm, dù sao cũng quá nguy hiểm, chỉ có phật tử chuyên tu đạo tâm như phật môn mới cảm thấy không có vấn đề, bởi vì phật môn chú định sẽ đối đầu với thế lực tà ác đạo tâm há lại yếu ớt.
Như vậy chẳng phải trở thành trò cười cho cả đại lục.
“Hơn một vạn tịnh quang! Nghịch đồ này sao có thể nắm giữ nhiều tịnh quang đến như vậy?”
Mấy người nhìn điểm tịnh quang của Bạch Cửu Dương mà kinh hãi, căn cứ vào kinh nghiệm của bọn họ, muốn thích ứng ma khí bên trong Ma Sơn cần ít nhất là một ngày thời gian.
Mà thích ứng rồi không không thể một hơi quét sạch yêu ma trong đó được, nhưng mà con số hơn một vạn tịnh quang không hề biết nói dối.
Về phần gian lận, bất kỳ ai ở đây đều hiểu một chuyện.

Đó là không có khả năng!
“Đối phương có lẽ quét ngang rất nhiều tầng yêu ma mới có thể đạt tới con số như vậy, bất quá cũng quá kinh khủng đi.”
“Trí Thấp sư đệ, việc này không thể chậm trễ, ngươi mau đi báo cáo việc này cho các vị Thiền Sư đi, chuyện này xảy ra việc lớn rồi.”
Trí Dương nhìn thấy tên của đối phương lập tức không dám chần chừ, đối với sư đệ bên cạnh nói.
Ngay khi Trí Thấp rời đi, vẻ mặt bốn người mặc dù vẫn thể hiện ra sự bình tĩnh nhưng đôi mắt của bọn họ thì không rời khỏi bảng xếp hạng.
Một người trong đó khẽ lên tiếng: “Giờ chúng ta phải làm gì, có nên…”
“Không cần! Đợi cao tầng phật môn đến đi, dù sao đi nữa lần lịch luyện này đối với các đệ tử rất hệ trọng, chúng ta tạm thời theo dõi một chút.”
Trí Dương thân là người có nắm giữ lịch duyệt cao nhất ở đây, đối với những lời hắn nói mọi người đều không có phản đối.
Mặc dù thường ngày hắn không tranh với người chỉ muốn tĩnh tâm tu hành, ngộ đạo phật pháp thế nhưng đó là bình thường.
Bất kể chuyện gì ảnh hưởng tới phật tự hắn đều không cho phép.
Bởi vì không thể xem được chi tiết cho nên đám người bọn họ cũng không chắc chắn đối phương đã leo tới tầng thứ bao nhiêu, bất quá trong lòng cũng có vài phần đoán được.
Trí Dương bỗng mở miệng nói:
“Trí Cưu sư đệ, làm phiền người đi một chuyến thu thập tất cả những tu sĩ đã đi vào Ma Sơn một chuyến.”
“Được!” Trí Cưu đứng ở bên cạnh lên tiếng đáp, hai tay chắp trước ngực nói một câu, “A di đà phật” liền biến mất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.