Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 133: Cường Giả Chi Chiến 2






Sắc mặt Âu Khương Nhu hơi đổi, ánh mắt nhìn về phía Hàm Như Bích có chút phức tạp bất quá rất nhanh trở nên lạnh lùng, nàng nói: “Như Bích, ngươi sớm đã đánh chủ ý vào Đoan Mộc Thần nhưng đứa nhỏ đó không đáng bị như vậy!”
Nguyên bản Âu Khương Nhu còn có ý định dùng việc kia để uy hiếp một chút nhường Hàm Như Bích từ bỏ việc tranh cướp Đoan Mộc Thần, thế nhưng nàng lại quên mất tính cách của vị tỷ muội của mình.
Từ khoảnh khắc Hàm Như Bích trải qua sự việc kia mọi chuyện đã không thể quay trở về như ban đầu, đối với nàng luôn luôn chống đối.
Nhưng mà, nghĩ tới Đoan Mộc Thần nàng liền cảm thấy có chút không bình tĩnh.
Nếu như người khác cho rằng Hàm Như Bích cố ý tranh đoạt Đoan Mộc Thần với nàng, mục đích chỉ là muốn thu Đoan Mộc Thần làm đệ tử thì quá sai lầm.
Sở dĩ nàng ta cường ngạch muốn đoạt Đoan Mộc Thần trong tay của nàng, đó chính là muốn lợi dụng thể chất của Đoan Mộc Thần.
Thể chất của Đoan Mộc Thần có chút đặc biệt, mặc dù không mạnh như những linh thể khác nhưng công dụng lại có phần nhỉnh hơn.
Đặc biệt là người sở hữu Thuần Âm chi thể, nếu như gặp được người nắm giữ Thuần Dương chi thể thì chẳng khác nào buồn ngủ gặp chiếu manh.
Một âm, một dương một khi kết hợp với nhau thì sẽ mang lại lợi ích vượt qua tưởng tượng.
Bất quá, đây cũng là nàng tình cờ nhìn thấy chứ không quá đi nghiên cứu dù sao đi nữa, để một người thuần dương gặp được thuần âm.
Quá khó!
Chuyện này nếu đổi lại vào những kỷ nguyên trước có khi không quá ngạc nhiên nhưng thời gian trôi qua, vật đổi sao rời, có những chuyện không còn như trước nữa.
Thời đại này, chi thể đã khó xuất hiện chứ nói gì tới những người nắm giữ linh thể.

Chi thể là một loại thể chất có thể giúp người nắm giữ có lợi về mặt tu hành, nhưng cũng sẽ có hạn chế và điểm hại.
Loại thể chất này yếu hơn linh thể nhưng lại hiếm hơn linh thể.
Giống như Thuần Dương chi thể cùng Thuần Âm chi thể, hai loại thể chất này đều sẽ có những ưu điểm khác hoàn toàn, không hề gói gọn trong vấn đề tu hành.
Bất quá, loại thể chất này thường dễ chết yểu!
“Âu Khương Nhu, ngươi hà tất phải ngăn cản ta đoạt tiểu tử kia.
Ta bằng lòng giới thiệu cho ngươi một đứa nhỏ khác, thiên phú tu luyện, tâm tính cũng không hề thua kém thậm chí còn mạnh hơn!”
Hàm Như Bích vỗ ra một chưởng, trên hư không xuất hiện ba cái đầu thủy xà uốn lượn vồ tới chỗ Âu Khương Nhu đang ngự không.

“Đây chính là uy lực cường giả đánh nhau hay sao?” Nhất Vô Niệm đứng như trời chồng bên dưới mặt đất, hai mắt nhìn thẳng trên hư không.
Cuộc chiến diễn ra vô cùng gay go, phạm vi của hắn mặc dù vẫn cách khá xa hai người một chút nhưng vẫn chịu lực lượng va chạm chấn động.
Thế nhưng dưới uy áp mà hai người tỏa ra dù hắn muốn rời đi cũng không thể, bởi vậy hắn chỉ có thể trừng mắt quan sát mọi chuyện đang diễn ra.
Nhất là những lời mà hai người này nói ra, hắn quả thật rất muốn phong ấn thính giác của mình đi bởi vì hắn biết, một khi biết càng nhiều thì cái chết của hắn có vẻ càng gần.

Trong lòng của hắn rối loạn thành từng đoàn, rất muốn chủ động trốn thoát khỏi nơi đây.
“Lão Quy, ngươi nói gì đi chứ? Ta mà chết thì ngươi cũng đừng hòng nghĩ sống sót!”
Nhất Vô Niệm không có cách nào cho nên hắn đành trông cậy vào Nam Phương Trường Sinh, thường ngày nó luôn tỏ ra bản thân lịch duyệt thâm hậu.
Dù có không tin thì bây giờ cũng chỉ có thể hi vọng điều nó nói là sự thật.
“Mau trả lời đi chứ, không lẽ ngươi thực sự muốn cả hai đều bị chôn sống ở đây ư.
Mỹ nữ, mỹ thực, bảo vật của Thất Nguyệt đại lục luôn đang trông chờ ngươi đi cứu giúp.
Không lẽ ngươi cam chịu như vậy! Lão Quy, lão Quy…”
Không thấy con rùa đáp lại, trong lòng Nhất Vô Niệm suốt ruột.
Thân thể của hắn đang bị lực lượng sau những chiêu thức va chạm của hai người trên không trung chèn ép sắp không chịu được.
Trên hư không, hai bên vừa nói vừa giao thủ, xung quanh bọn họ xuất hiện vô số kiếm ảnh, thuật pháp đủ loại mau sắc hoa hết cả mắt.
Hàm Như Bích phất tay áo một cái, một pháp bảo hình dáng mũi nhọn bay vút ra, một đạo hỏa diễm hồng chớp động, mặt ngoài quấn quanh từng vòng hồ quang.
“Pháp bảo thủy hỏa song thuộc tính!” Âu Khương Như nhìn thấy được vật trong tay đối phương, con ngươi không khỏi co rút lại, bất quá biến chiêu đã không kịp.

Phong Thanh Kiếm trong tay nàng và cự trùy hỏa hồng hung hăng đụng vào nhau, ngay lập tức Viêm Thủy Trùy bất chợt chiếm thượng phong, linh quang từ Phong Thanh Kiếm trong tay nàng nhanh chóng ảm đạm,
Kết quá này khiến cho Âu Khương Nhu hơi giật mình, lập tức chất vấn Hàm Như Bích ở phía đối diện: “Đây là Viêm Thủy Trùy của lão quái vật Địa Thi Tông! Đoạn thời gian trước có tin tức lệnh bài hồn phách của lão vỡ nát làm chấn động cả Địa Thi Tông, xem ra đây chính là tác phẩm của ngươi.”
“Không sai, uổng công cho lão già đó vọng tưởng muốn chiếm giữ ta, muốn hấp thu thuần âm của ta.
Cho nên lão già đó chết rồi!” Việc Âu Khương Nhu phát hiện ra lai lịch của món pháp bảo này cũng không khiến nàng phải bận tâm, người nàng cũng đã giết cớ gì còn sợ.
Bất quá, lời nàng vừa nói cũng không phải không ôm theo mục đích nào, đối với việc bị lão già kia phát hiện ra thể chất Thuần Âm đã khiến cho nàng càng gấp gáp muốn đột phá bình cảnh.
Chăm chú quan sát không bỏ sót một chút biến hóa nào của Âu Khương Nhu, trong đáy mắt ẩn hiện một chút bất đắc dĩ.
Nàng thật sự không muốn người phát tán tin tức của nàng lại là đối phương, mặc dù trong lòng nàng vốn đã biết đối phương sẽ không làm những việc này.
Thế nhưng kiểm định một hồi vẫn để trong lòng nàng yên tâm hơn phần nào.
“Một chiêu quyết thắng thua!”
Nói xong, Hàm Như Bích mặc kệ Âu Khương Nhu có đồng ý hay không lập tức đánh Viêm Thủy Trùy bay qua, hư ảnh quang mang tản mán ra hỏa diễm nóng rực cùng với những gợn sóng thủy triều cuốn qua.
Đối mặt với thế tấn công mãnh liệt như vậy thế mà Âu Khương Nhu không có một chút lo lắng, nàng hít một hơi thật sâu, quanh thân tản mát ra một tầng phong mang màu xanh nhạt, chân nguyên bộc phát ra.
Sau đó tay phải nâng lên, hơn mười đạo kiếm quang chen chúc mà ra, đón gió hóa bằng, linh quang dào dạt.
Âu Khương Nhu cấp tốc bắt quyết, trường kiếm trong tay tách ra làm hai bộ phận, một bộ phận bay múa xung quanh cơ thể nàng, bố trí thành kiếm trận tầng tầng, lớp lớp, một bộ phận khác chính là hướng về phía Viêm Thủy Trùy lao tới.
Tiếp đó, nàng nhanh chóng tế xuất ra một món pháp bảo khác, chỉ thấy trong tay nàng xuất hiện cửu châm.
Cửu Châm Đoạt Hồn Mệnh!

Món pháp bảo này nàng chưa từng dùng qua nhưng không ảnh hưởng một chút nào tới tốc độ xuất chiêu của nàng, không một chút động tác thừa.
Bất quá, ngay khi nàng vừa mới kịp ra tay thì phía trước cách nàng hơn chục mét xuất hiện một luồng làm mang, bên trong quang mang đại thịnh có một bóng mờ đang di chuyển.
Tốc độ của Hàm Như Bích quá nhanh!
Thế nhưng tốc độ của đối phương nhanh, nàng còn nhanh hơn.
Sở hữu Phong linh căn đỉnh cấp, Âu Khương Nhu đối với tốc độ của nàng vô cùng tự tin.
Mặc dù Hàm Như Bích thể hiện một tốc độ hết sức kinh người thế nhưng nàng đi sau mà đến kịp.
Nàng không có nhàm chán tới mức chờ đối phương áp sát công kích.
Tiên hạ thủ vi cường!
Cửu Châm Đoạt Mệnh Hồn “vèo” một cái từ trong tay của Âu Khương Nhu xuất kích lao ra.
Tiếng xé gió sưu sưu, từ bốn phương tám hướng ào ào đâm tới phạm vi của Hàm Như Bích.
“Ing ing ing!”
Âm thanh trầm đục vang lên, sóng âm nhanh chóng khuếch trương bốn phía, làm không gian trở nên nhộn nhạo.
Bị những chiếc châm màu xanh bích ngọc ngăn chặn không có khiến cho Hàm Như Bích sợ hãi, nàng hừ lạnh một tiếng, hỏa diễm bao trùm cả cơ thể tạo thành một lớp phòng ngự.
Liên tiếp chín đạo quang mang màu xanh uốn lượn trên không trung không theo một quy luật nào lợi dụng thời cơ đâm vào lớp hộ thể của Hàm Như Bích.
Mỗi một vệt đâm xuống tạo ra những gợn sóng âm năng lượng, liên tục trong một khoảng thời gian ngắn khiến cho một phạm vi không gian nhỏ nổ vang những tiếng bạo tạc, nơi nào đi qua lạp tức rạn nứt, đồi núi cao không thấy đỉnh cũng bắt đầu sụp đổ, thanh thế vô cùng kinh người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.