Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 124: Ma Đạo -- Tô Giai Giai






Nam Phương Trường Sinh cũng rất bất đắc dĩ, nó cũng muốn an toàn vượt qua cái trận pháp này thế nhưng đáng tiếc nó lại không biết.
Lúc này, nó cũng chỉ biết trông cậy vào Nhất Vô Niệm, mong hắn có thể chuyển nguy thành an.
Đã xác nhận rùa nhỏ không có biện pháp phá giải, Nhất Vô Niệm cũng rất đau đầu.
Vố số yêu ma, quỷ quái hình thù kinh dị khác nhau xuất hiện bắt đầu công kích Nhất Vô Niệm, hắn nhớ rõ lời con rủa nhỏ từng nói, một khi bị đám này đánh trúng liền sẽ rơi vào huyễn cảnh của chúng nó.
Đến lúc đó chỉ sợ độ khó càng thêm gấp bội, muốn thoát ra càng tuyệt vọng.
Bởi vì không để cho đám yêu ma, quỷ vật đánh trúng thân thể.
Nhất Vô Niệm tốn không ít sức lực, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, mặc dù chân nguyên của hắn hùng hậu thế nhưng cũng không dám chắc có thể kiên trì được bao lâu.
Trận pháp, đáng tiếc, bản thân đối với trận pháp cũng không quá mạnh, kiến thức bình thường thì dễ nói.
Giờ gặp phải trận pháp quỷ dị lập tức liền bó tay, bó chân không biết nên giải quyết thế nào.
Phải làm sao mới phá giải được trận pháp này?
“Móa nó chứ!”
Nhất Vô Niệm từ khi bước vào tu chân giới không biết bao lâu chưa chửi thề, lần này hắn không nhịn được mà nói một câu.
Nhìn càng ngày càng nhiều yêu ma, quỷ vật xuất hiện.

Ngay khi Nhất Vô Niệm cùng con rùa nhỏ lo lắng, đột nhiên Nhất Vô Niệm cảm nhận được điều gì, hắn liền nghé vào trong nhẫn trữ vật.
Bên trong nhẫn trữ vật có gợn sóng âm thanh phát ra từ một quả trứng, và đó không phải quả trứng nào khác – trứng đôi với Bắc Tiểu Mộng.
Nghi hoặc nhìn quả trứng đang nghịch ngợm, sau một hồi hắn thử câu thông với quả trứng.
“Có phải ngươi có cách giúp chúng ta thoát khỏi trận pháp?”
Nhất Vô Niệm không cho rằng nó sẽ làm việc vô ích trong một hoàn cảnh như này, thời gian chăm sóc nó lâu như vậy hắn cũng hiểu đôi chút về nó.
Nhất là sau khi được Bắc Tiểu Mộng tặng cho đồ vật dinh dưỡng kia, sau một thời gian hắn đã phát hiện nó có chút dị động.
Mặc dù chưa biết bao giờ nó mới chịu nở trứng, thế nhưng những lần gợn sóng đều đã tiếp niềm tin cho hắn.
Nó vẫn còn sống, chẳng qua chưa biết bao giờ mới xuất sinh.
Gợn sóng từ quả trứng phát ra ba lần liên tiếp đã chứng minh cho câu hỏi của hắn, điều này khiến cho hắn không khỏi kinh hỉ.
Đối với việc này hắn cũng tương đối bất ngờ, mặc dù chưa biết quả trứng sẽ giúp được điều gì hay không nhưng đây cũng là một điều bất ngờ.
Nhất Vô Niệm từ nhẫn trữ vật bê ra quả trứng, sau đó quả trứng bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh dương, ánh sáng dần dần ngưng tụ thành một hư ảnh Lam Miêu, Lam Miêu há mồm ra, điên cuồng thôn phệ những cái yêu ma, quỷ quái vào trong miệng.
Phảng phất tạo thành một đạo vòng xoáy khổng lồ, đem toàn bộ những thứ tà ác, hắc khí cũng nuốt trọn vẹn.
Sắc mặt thiếu nữ biến đổi, “Làm sao có thể, đó là thứ đồ vật gì, tại sao có thể thôn phệ lực lượng Luyện Thi Tỏa Hồn Trận của ta, không có khả năng, điều đó sao có thể.”
Tiếp tục như vậy, trận pháp nhất định sẽ bị phá, không thể tiếp tục như vậy.
Trong con ngươi của thiếu nữ lấp lánh, nàng động thủ, hai tay của nàng bắt đầu gảy cổ đàn trước mặt, từng đạo vết cắt kiếm khí khủng bố được huyễn hóa ra bởi từng gợn sóng âm, tạo thành từng đợt công kích mạnh mẽ, giống như vô số cuồng phong đang tụ tập lại, dưới sự gia trì của sóng âm mạnh mẽ hướng về phía Nhất Vô Niệm công kích.
Mắt thấy công kích sắp đánh tới, Nhất Vô Niệm hít sâu một hơi, trong mắt tỏa ra một đạo tinh mang.
Tay phải khẽ nâng lên, lực lượng kinh khủng ngưng tụ dưới lưỡi kiếm của hắn, chân nguyên hùng hậu bộc phá ra.
“Huyền Đan Kiếm Điển, Kiếm Trảm!”
Một kiếm từ trên trời giáng xuống, lực lượng vô cùng kinh khủng, ngưng tụ trên lưỡi kiếm của Nhất Vô Niệm, tản mát ra khí tức hủy diệt, liền ngay cả Nguyên Anh Kỳ cũng có thể chống lại, một khi trúng chiêu lập tức liền bị lực lượng thiêu đốt, hóa thành hư vô.
“Ầm ầm ầm!”
Một âm thanh bạo tạc vang lên, kiếm khí bị đánh tan tác, trực tiếp bị xuyên thủng.
Lực lượng mạnh mẽ từ một kiếm chiêu đã đánh vào thân thể của thiếu nữ, cả người của nàng lập tức bị đánh bay, trước người có xuất hiện một đạo vết thương nhưng không có làm nàng bị thương, chỉ thấy thân trên của nàng có mặc một bộ hộ giáp pháp bảo.
Chính vì như vậy cũng chỉ làm nàng bị thương chứ không thể uy hiếp tới tính mạng của nàng.
Mà lúc này, hư ảnh Lam Miêu cũng vừa kịp thôn phệ hết đám oan hồn tà ác của chiếc chuông đen kia tỏa ra, sau đó hư ảnh tan biến.

Quả trứng trong tay Nhất Vô Niệm cũng trở nên yên lặng hơn, bất quá khí thế từ quả trứng phát ra cũng đang có sự biến đổi, càng lúc càng mạnh hơn.
Bởi vì bị hư ảnh Lam Miêu thôn phệ oan hồn tà ác, trận pháp cũng đã triệt để phế, thoáng cái mất đi lực lượng duy trì “ầm ầm” sụp đổ.
“Ngươi… ngươi làm sao có thể có đồ vật lợi hại như vậy được? Trận pháp này của ta sao có thể dễ dàng bị ngươi phá dễ dàng như vậy được, ngươi là ai? Đệ tử của Huyền Đan Tông sao có thể mạnh mẽ như vậy được, ngươi không thể nào là đệ tử tham gia lịch luyện được.
Đệ tử lịch luyện tu vi căn bản không thể đột phá Kim Đan Kỳ, mà ngươi tu vi cũng phải đạt tới Kim Đan tầng 7.
Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thiếu nữ đứng dậy, khóe miệng có chảy ra một chút máu.
Sau khi lau đi vết máu, nàng lập tức lên tiếng hỏi thăm Nhất Vô Niệm, mặc dù bản thân đã thất bại hoàn toàn thế nhưng nàng không thể chấp nhận việc này.
Bất quá, trước khi rời đi cũng phải hiểu rõ tên này là ai mới được.
“Nếu ngươi đã muốn biết thì ta cũng không ngại nói cho ngươi.
Ta họ Ngọa, danh Thế Chu!”
Nhất Vô Niệm không chút do dự ưỡn ngực nói.
“Ngọa Thế Chu? Thật là một cái tên kỳ quặc.” Thiếu nũ lẩm bẩm trong miệng, sau đó ngẩng đầu hừ lạnh, “Lần sau gặp được ta, ngày đó chính là tử kỳ của ngươi.
Ta, Tô Giai Giai nhớ kỹ tiểu tử ngươi.”
Nói xong, Tô Giai Giai gãy một tiếng đàn lập tức cuồng phong cuốn lên bụi mù, đợi đến khi bụi mù biến mất thì thân ảnh Tô Giai Giai cũng không còn.
Đợi qua một lúc, Nhất Vô Niệm dùng thần thức quét kỹ càng nơi đây mới thả lỏng một hơi.
Một hồi thu dọn hắn liền rời khỏi nơi đây.
“Nhất Vô Niệm, quả trứng kia rốt cuộc là hậu duệ thần thú nào.
Tại sao nó lại có thể kinh khủng như vậy, chưa xuất sinh đã có thể chiến đấu rồi.”
Thở dài cảm thán một cái, sau đó Nam Phương Trường Sinh tiếp tục nói: “Cũng may lần này có nó nếu không hai ta liền chết chắc!”
Nhất Vô Niệm khinh bỉ nói, “Ngươi xem ngươi, tốt xấu gì cũng đã sống mấy nghìn năm.
Nói thế nào cũng phải có thủ đoạn thông thiên một chút chứ, vô hại như ngươi cũng khiến ta mặc cảm.”
Nghe được Nhất Vô Niệm nói, Nam Phương Trường Sinh phẫn nộ phản bác: “Hừ, đây chẳng qua là ta khảo nghiệm ngươi thôi.
Lấy thủ đoạn của Sinh ca, chỉ cần một cái búng tay liền hoàn toàn áp đảo thế trận.”
“Đúng vậy, đáng tiếc ngươi không có tay nên ngươi cũng chỉ có thể nằm đó bốc phét.” Lắc đầu, Nhất Vô Niệm không để ý con rùa nữa hắn tế ra phi kiếm nhảy lên đó rồi khống chế phi kiếm hóa thành một đạo độn quang bay đi.
Bất quá, Nhất Vô Niệm không nói chuyện không có nghĩa là Nam Phương Trường Sinh cũng vậy.
“Tiểu tử, ngươi đừng có quá đáng.
Chỉ có Sinh ca mới có thể chỉ cho ngươi con đường sáng biết… A, a.
Không nên cầm cái đuôi của ta…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.