Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

Chương 119: Tiên Duyên Khó Cầu






“Sư huynh, đám người kia thật quá đáng.
Vậy mà ngay lúc này quyết định rời đi, đây cũng quá không coi sư huynh ra gì.” Một thiếu nữ tuổi mười tám, dáng người thướt tha xinh đẹp đi đến gần bên cạnh Lang Diệc nói.
Tô Trần Linh bất bình thay cho Lang Diệc, ánh mắt nhìn về phía Nhất Vô Niệm vừa đi hừ lạnh.
“Mỗi người đều có chí hướng riêng ta cũng không muốn ép buộc bọn họ, bọn họ nếu đã rời đi chính là đã suy nghĩ thật kỹ.
Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường!”
Mặc dù đã đi được một đoạn nhưng cuộc đối thoại của bọn họ vẫn rơi vào trong tai Nhất Vô Niệm, nhất là âm thanh oán giận của cô nàng Tô Trần Linh làm cho hắn không khỏi lắc đầu.
Bất quá, hắn cũng hiểu tại sao nàng lại tức giận, hơn phân nửa cô nàng này thầm thương trộm nhớ Lang Diệc.
Bỏ qua chuyện này một bên, Nhất Vô Niệm tế ra phi kiếm quang minh chính đại rời khỏi nơi đây.
Dựa trên bản đồ đã dùng linh thạch với giá cao mua, Nhất Vô Niệm nhanh chóng nhìn qua so sánh một chút rồi ngự kiếm hóa thành quang mang.
Không bao lâu, hắn gặp một phải một nhóm người đang hành tẩu bên trong đây, nhìn đối phương sắp bị dã thú ăn thịt Nhất Vô Niệm búng tay một cái, mấy đạo quang mang hỏa diễm từ ngón tay của hắn xuyên tới đám dã thú kia.
Mấy con dã thú lập tức hóa thành tro tàn, mấy tên phàm nhân kia lập tức phát hiện bản thân không có bị dã thú ăn thịt thì giật mình không thôi.
Bỗng, bọn họ phát hiện trên đỉnh đầu của mình có một thân ảnh đang ngự kiếm, một tay vẫn giữ nguyên tử thế ra chiêu lập tức hiểu ra vấn đề.

Tất cả ngay tức khắc quỳ xuống vái lạy Nhất Vô Niệm, miệng thì không ngừng hô to: “Đa tạ tiên sư cứu giúp!”
Nhất Vô Niệm tay ném tấm bản đồ cho một người trong số đó rồi nói: “Các ngươi ai có thể chỉ dẫn cho ta rời khỏi nơi đây, ta có thể ban thưởng cơ duyên.”
Mấy người lập tức xúm lại, một lúc sau một vị lão già trong đó đưa lại tấm bản đồ cho Nhất Vô Niệm rồi nói: “Tiên sư, tiểu nhân thời còn trẻ có đi đây đi đó cũng biết một con đường đi qua đây, tiểu nhân đã ghi chú trên đó.
Ngài có thể xem xét!”
Nhận lại tấm bản đồ trên tay, Nhất Vô Niệm nhìn qua hơi gật đầu.
Sau đó, hắn nhìn về phía lão nhân hỏi: “Ngươi muốn điều gì?”
Hai mắt lão nhân tỏa sáng, lão cúi người vái lạy Nhất Vô Niệm một cái rồi ái ngại nói với Nhất Vô Niệm: “Tiểu nhân có một tỉnh cầu, mong tiên sư chấp thuận.”
“Nói đi, nếu trong phạm vi ta làm được, ta không ngại giúp đỡ.” Nhất Vô Niệm hơi gật đầu, đồng ý.
“Đa tạ tiên sư, đa tạ tiên sư! Chẳng là, tiểu nhân muốn tiên sư xem qua mấy đứa nhi tử của tiểu nhân trong đây ai có tiên duyên bước vào con đường tu hành, không dám làm phiền tiên sư nhiều, chỉ mong tiên sư có thể chỉ bảo một, hai giúp nó bước vào con đường tu hành.
Tiểu nhân đã vô cùng biết ơn.”
Nói xong, nghĩ thế nào lão già lại nói tiếp: “Đương nhiên, nếu như mấy đứa nhi tử của tiểu nhân không có tiên duyên với tu hành.
Vậy cũng là số phận của chúng nó, tiểu nhân không có lời nào oán trách!”
“Xem ra ngươi cũng rất hiểu chuyện! Được rồi, ta sẽ thỏa mãn yêu cầu này của ngươi.
Các ngươi mau đứng ra đây xếp hàng đi.” Nhất Vô Niệm đối với lão nhân vẫn là có ấn tượng không tồi, mặc dù hắn ngại phiền phức thế nhưng yêu cầu này cũng không quá đáng hắn vẫn có thể làm được.
“Không nghe tiên sư nói gì sao, mau qua đó nhanh lên!” Nhìn thấy mấy đứa nhi tử nhát gan của mình, lão già không nhịn được quát lên một tiếng.
Cả đám nghe được phụ thân tức giận vội vàng chạy tới trước mặt Nhất Vô Niệm chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Bọn họ cũng không biết tu hành là thứ gì, bất quá phụ thân đã nói vậy thì bọn họ cũng chỉ biết nghe theo.
Thế nhưng khi nãy nhìn Nhất Vô Niệm ra tay dễ dàng tiêu diệt đám dã thú, còn bay trên không trung lập tức chiếm cứ suy nghĩ bọn họ.
Cũng vì thế mà bọn hắn nhìn Nhất Vô Niệm vừa hiện ra kinh sợ, vừa biểu hiện một chút ước ao, mong đợi.
Đối với biểu tình của mấy người này, Nhất Vô Niệm từ chối cho ý kiến.
Phàm nhân mà, cuộc sống cơm áo gạo tiền chính là những thứ bọn họ hướng tới, bởi vì bọn họ không nhìn thấy những thứ khác, không biết được bên ngoài còn có những thứ vượt qua tầm hiểu biết.
Như vừa nãy, bọn họ gặp hắn ngự kiếm liền tung hô hắn trở thành “Tiên sư”.
Bọn họ chẳng qua chỉ là những người tu hành, tu luyện cướp đoạn linh khí thiên địa.
Mục đích chính là muốn đánh vỡ gông xiềng bên trong cơ thể, không chấp nhận trở thành những con người bình phàm, thứ họ muốn chính là nắm giữ vận mệnh, hướng tới trường sinh hay chỉ đơn giản là muốn nắm giữ vận mệnh.
Vận mệnh?
Đến ngay cả Nhất Vô Niệm vẫn đang từng ngày tranh đấu với vận mệnh, tranh đấu cho sự tự do, tranh đấu cho bản thân.
“Tất cả ngửa lòng bàn tay ra!” Nhất Vô Niệm mở miệng ra lệnh, sau đó hắn mới từ nhẫn trữ vật cầm ra một quả cầu thủy tinh lần lượt đưa cho từng người.
Liên tiếp mấy người không thể làm quả cầu phát sáng, vẻ mặt Nhất Vô Niệm không có biến hóa gì vẫn đứng đó chờ đến người cuối cùng, trong lòng của hắn ngay từ đầu đã cho rằng, ở trong đám người này khó có thể có người sở hữu linh căn.
Chút nữa không kiểm ra được ai, hắn dự định để lại một ít vàng coi như thưởng cho bọn họ.
Rất nhanh đã đến người cuối cùng, đây là một thiếu niên gầy gòm, ốm yếu.
Chỉ cần nhìn qua liền biết thiếu niên ăn không đủ lo, mặc không đủ ẩm.
Thiếu niên nhận lấy quả cầu thủy tinh, đám người vừa kiểm tra có chút thất vọng vì bản thân không làm cho quả cầu phát sáng, trong lòng có chút bực mình, đối với thiếu niên gầy gò không khỏi khinh bỉ:
“Cửu đệ, chúng ta còn không có được tiên duyên, người như đệ chẳng ra sao làm gì có tiên duyện nhanh chóng trả lại tiên cầu cho tiên sư đi.”
“Đúng đó, từ nhỏ đệ đã ốm yếu rồi, tiên duyên là thứ vô duyên với đệ hà cớ phải thử cho mất mặt.”
“Không sai, tam ca nói rất đúng!”

Một đám huynh đệ với nhau nhưng có vẻ như hơi lục đục và thiếu niên gầy gò này có vẻ như không được chào đón cho lắm.
Nói thật, mấy lời của mấy người kia làm cho Nhất Vô Niệm có chút không vui, mày hơi nhíu lại.
Lão già kia bươn trải cũng đủ lâu lập tức phát hiện Nhất Vô Niệm có chút nhíu mày, trong lòng không khỏi hốt hoảng.

Lão quay về phía mấy tên nhi tử oán trách Cửu nhi, quát một tiếng thật lớn:
“Các ngươi đang làm gì thế hả, có biết huynh đệ là gì không? Tại sao lại lên tiếng nói Lăng Cửu như thế, nó là huynh đệ ruột thịt của các ngươi đấy.
Nhìn lại bản thân mình đi, đây là biểu hiện của tình huynh đệ sao?
Cút ra kia đứng cho ta!”
Nói xong lão già mới quay sang chỗ Nhất Vô Niệm thở dài, vẻ mặt tràn đầy vẻ thành khẩn: “Đã để tiên sư chê cười rồi, bình thường ta quá nuông chiều bọn chúng đâm ra mới xảy ra chuyện như vậy.
Trở về tiểu nhân lập tức chỉnh đốn bọn chúng một phen, mong ngài tha thứ cho bọn chúng.”
Nhất Vô Niệm lắc đầu, khẽ cười nói: “Chúc mừng ngươi, nguyện vọng của ngươi xem ra đã thành hiện thực rồi.”
Đột nhiên nghe được lời này của hắn, lão già ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Nhìn qua đám nhi tử của mình chỉ thấy chúng nó đang há hốc mồm nhìn một phương hướng, lão cũng theo hướng đó mà nhìn xem.
Vừa nhìn ngay lập tức lão giả trợn mắt lên, vẻ mặt không thể tin được nhìn hình ảnh phía trước.
Miệng lắp bắp nói: “Cửu nhi, hắn… hắn… vậy mà có tiên duyên.”
Sau đó, lão ngửa đầu cười phá lên: “Qúa tốt rồi! Ha ha ha…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.