Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

Chương 29: Ước hẹn mai liễu (ngũ)




Cả một đêm A Ly không thể ngủ ngon giấc. Nghe tiếng mưa rơi trên táng cây ngô đồng, âm thanh rả rích.
Tới lúc sáng sớm, mưa đã tạnh. Trời còn hơi ẩm, trước sân rơi đầy lá úa. Giang Nam cuối Thu, thời tiết cũng dần lạnh hơn. Cỏ cây chưa tàn lụi, nhưng dần hiện lên cảnh tượng tiêu điều.
Gió mang theo hơi lạnh thổi vào, A Ly liền khoát lên mình tấm áo choàng thêu hoa, đứng trên lầu nhìn về nơi xa.
Cô lo lắng suốt cả buổi tối, đến giờ này tâm tình cũng đã bình ổn lại.
—– thánh chỉ tứ hôn, chính là chỉ hôn cho Thái tử, không phải do cô đổi ý. Từ khi cô chết đi, đến nay chỉ có thể thuộc về một mình Tư Mã Dục —– cho dù cô có chết, cũng chỉ có thể chết trong tay Tư Mã Dục —– bài biển nhập vào tổ tông nhà ai, danh tính gửi vào gia phả nhà ai, ở thời đại này đều rất chú trọng.
Vương Lâm, tên mụ A Ly, đã xác định cùng Tạ Liên vô duyên.
Sớm biết kết quả thế này, lúc trước cô trêu chọc Tạ Liên làm gì chứ? Đúng là đã khiến người vô tội như anh liên lụy rồi.
Còn Tư Mã Dục nữa, hôm qua cô đã nói rõ với anh —– tâm này không thay đổi, cô không cách nào có thể thích anh được —– vậy mà ngay đêm hôm đó đã trở thành vị hôn thê của anh. Không biết trong lòng anh hiện giờ có tư vị gì?
A Ly không biết nói gì hơn, không biết cuối cùng cọc hôn nhân này là ai xúi quẩy hơn ai.
Nhưng đây chính là thời kì ép duyên, cô có nỗ lực đến cùng, cuối cùng nên gả cho ai, đều không tới phiên cô lựa chọn.
Đương nhiên cũng chả đến lượt Tư Mã Dục và Tạ Liên lựa chọn.
Cô đứng trên lầu gác để gió tạt thật lâu, điểm tâm cũng chả buồn ăn. Đến xế chiều vẫn còn thấp thỏm không yên, đến tối mới bắt đầu phát sốt.
Lần bệnh này kéo dài hơn nửa tháng.
Mùa đông tới thật nhanh. Mọi phòng đều bắt đầu nhóm bếp lò sưởi ấm áp.
Chưa chi đã tới mồng tám tháng Chạp, A Ly đã được chọn làm Thái Tử Phi, Vương gia trải qua mùa đông này, hiển nhiên không còn giống như mọi năm. Vào Mồng tám tháng chạp, là ngày sum họp, ngay cả các tộc thúc đang đóng giữ nơi xa xôi như Ba Thục cũng tranh thủ trở về nhà. Việc nhà trong năm cũng đã thay đổi, tự nhiên so với năm vừa rồi cũng thêm nhiều việc vặt hơn.
Chỉ có A Ly là không có việc gì làm.
Hiện nay, các tiệc xã giao bên ngoài, mẹ cô đã không còn mang cô theo nữa. Là vì lần phát bệnh kia của cô, mọi người trong nhà đều không muốn tạo thêm áp lực cho cô nữa, so sánh với kỳ thi trước quá mức quản thúc cô, thì lần này ngược lại vô cùng thả lỏng và vỗ về.
Tất nhiên đống đồ cưới linh tinh cũng không cần cô rớ tay vào thêu nữa.
Thật ra y phục xuất giá, cô đã sớm thêu rất tốt rồi. Chỉ là Thái Tử Phi có quy định trang phục riêng cho Thái Tử Phi, cô cũng không có cơ hội mặc đồ cưới do chính mình làm rồi.
A Ly không muốn để mẹ cô thêm lo lắng, nên không chịu để mình rảnh rỗi. Những lúc không có chuyện gì làm thường giam mình trong thư phòng, để nghiên cứu những chữ triện trên thẻ tre để giết thời gian. Thỉnh thoảng cũng tìm ra được một ít mẫu chữ vẽ do tổ tiên xa xưa truyền lại.
Một ngày nọ sau bữa cơm trưa, cô đang tập viết theo mẫu chữ trong thư phòng, để ý thời gian, mặt trời đã sắp đi nghỉ.
Ánh sáng bên trong phòng mờ mịt, cuốn sách chữ ghép cũng đã mờ tối không thể nhìn rõ. Quang cảnh thật yên tĩnh, vào lúc này hương cũng đã được đốt lên, càng phát ra một loại không khí cổ xưa.
Trong lúc đó, A Ly đang ngồi giữa hai giá sách cao ngất, bốn phía đều tĩnh lặng cô tịch, ngoài cô ra không còn vật nào có sự sống. Tại thời điểm này, ngay cả cô như là được dung hòa vào trong một bức tranh của trang sách.
Ngẫm nghĩ lại nguyên do cô đi vào thế giới này là gì, A Ly bất ngờ cảm thấy, suy tưởng của mình vừa rồi hóa ra lại đúng.
Cô ngồi ngơ ngẩn trong chốc lát, mới đứng dậy đi đốt đèn.
Khi chạm tay lên tủ đựng thư pháp, cô bất chợt trông thấy bên cạnh giá sách đối diện, có một người cũng với tay lấy cuốn sách tại đây.
Lúc đó tay hai người gần như đã chạm phải nhau, đều lập tứng ngừng lại.
A Ly ngẩng đầu, thì thấy Tạ Liên đang đứng cách cô một giá sách, từ bên kia lặng lẽ nhìn cô.
Cả người anh vẫn là tĩnh lặng —– trên thực tế, từ đó đến giờ A Ly chưa từng bắt gặp anh tỏ ra ồn ào náo động lần nào. Người xưa có nói quân tử ôn nhuận như ngọc, Tạ Liên chính là ngọc kia, ôn nhuận mà kiên nghị. Trời sinh trên người anh còn có một năng lượng, có thể khiến cho người đối diện khi nhìn thấy anh đều nhận ra anh là người có thể dựa dẫm, có anh ở đó, bạn sẽ không còn phải lo lắng gì nữa. Nếu ngay cả anh ấy cũng không có cách giải quyết, vậy thì bạn cũng đừng nên ưu phiền làm gì, hãy mạnh mẽ mà cam chịu số phận đi.
Nhưng mà lúc này, khi Tạ Liên nhìn vào mắt cô, như có giòng nước lũ đang từ từ khởi động.
——– thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư. Tình cảm giản dị ấu thơ cũng chậm rãi sinh sôi từ đó. Chẳng qua quân tử đoan chính, lễ giáo chi ước làm trọng, không thể vượt qua. Tình cảm mỏng manh kia như dòng nước chảy chậm chạp, không hề có dấu hiệu mênh mông mãnh liệt. Nhưng ai có thể khẳng định tình cảm này không sâu không đậm?
Vậy mà bỗng nhiên bị chặn đứng. Đã biết rõ là mối lương duyên, và cả câu nói kia tại khung cảnh đó, tình cảm như nụ hoa nhưng không cách nào hé nở. Tựa như dòng nước đang yên bình chậm rãi trôi xuôi đột nhiên bị chặn đứng, chỉ có thể từng ngày một đầy ắp và tràn lan.
Chính bởi Tạ Liên còn quá trẻ, làm như vậy hơi quá sức chịu đựng của anh.
Giờ phút này A Ly đột nhiên cảm thấy, có một mối tâm tình như muốn phá đê mà ra.
A Ly cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của Tạ Liên.
Tạ Liên nhìn cô thật lâu, không hề có ý lảng tránh.
A Ly cứ đứng ở đó. Im lặng chờ đợi. Cô nghĩ, thật ra lúc này, cô đều có thể giao toàn quyền mặc anh quyết định.
Hoặc là, chỉ còn cách để anh toàn quyền quyết định —– bởi vì nguyên bản Tạ Liên không đáng bị dây vào.
Kiếp này, cô đã làm liên lụy cả đời Tạ Liên. Cô thất bại thì còn có thể thi lại, có thể một lần lại một lần trọng sinh đến đây. Còn cuộc sống của Tạ Liên, chính là một cuộc sống thật sự. Cho nên có một số việc nếu cô cố gắng được thì sẽ cố gắng, cũng có một số việc không thể thực hiện, thì chỉ có thể tác thành.
Đó là một kiểu đạo đức giả. Nhưng cô thật sự không còn cách làm nào tốt hơn nữa.
Thật lâu sau, Tạ Liên mới mở miệng nói: “Trong phòng không đốt đèn, nên huynh không biết muội cũng ở trong này”.
Đôi mắt này đã không còn ẩn chứa điều gì nữa, đã triệt để ổn định tâm trạng. Xuyên suốt âm thanh kia cũng không mang theo nửa phần khác thường, vẫn là kiểu nói thân thiết vui vẻ giữa bọn họ như những ngày trước, giọng điệu vừa tùy ý lại thân thương.
Đây mới chính là Tạ Liên.
A Ly nhẹ giọng đáp: “Muội tới từ sớm, khi đó còn chưa tối đen như bây giờ”.
Tạ Liên gật đầu, rồi tiếp tục giải thích: “Huynh đến tìm Vương Diễm để mượn sách —– Hôm kia hắn bảo huynh tự tới lấy”.
A Ly nói: “Vâng”.
Nhất thời hai người lại im lặng. Tạ Liên lấy quyển sách xuống, A Ly cũng bắt đầu bỏ tập chữ vào lại ngay ngắn. Cách nhau một giá sách, cả hai đều không ai di chuyển trước.
Thời gian này, cả hai người đều đang trong một giang phòng riêng lẻ, chắc chắn là không ổn.
Hơi thở cả hai đều nặng nề trong im lặng, rồi đồng thời mở miệng “Huynh/muội…..”
A Ly ngậm miệng lại, Tạ Liên đợi trong chốc lát, mới nói tiếp: “Bên ngoài tuyết rơi rồi —— mưa và tuyết cùng rơi. Ban đầu nhìn cứ ngỡ chỉ có tuyết, sau đó nhìn xuống tất cả lại toàn là nước”.
A Ly im lặng lắng nghe, quả nhiên âm thanh mưa và tuyết đang đánh vào cửa sổ, âm thanh đồm độp rầu rĩ.
Nhưng cô vẫn cứ nói: “Muội phải về rồi”.
Tạ Liên im lặng.
A Ly liền bước qua lối đi nhỏ bên cạnh anh mà đi.
Trong một khoảnh khắt, Tạ Liên rất muốn đưa tay giữ chặt tay cô. Khoảnh khắt đó vậy mà dài vô cùng tận, thậm chí ngay cả lớp bụi tí ti vương vít trên bả vai áo khi A Ly đi ngang qua đều có thể trông thấy rất rõ ràng. Nhưng khoảnh khắt đó cũng quá ngắn ngủi, trong giây phút chần chừ, A Ly đã đi ra bên ngoài.
Lần quay lưng đi này, sẽ không còn cơ hội trở về như lúc đầu được nữa.
Cuối cùng anh mới mở miệng: “Ngày mai chính là ngày mười lăm”. Anh dùng âm thanh để chặn đứng bước chân của cô, “Huynh đã từng nói sẽ đưa muội lên núi ngắm trăng. Muội đã không còn muốn huynh thực hiện lời hứa rồi sao?”.
Bước chân A Ly do đó mà dừng lại, cô quay người, cứ như vậy nhìn Tạ Liên, “chỉ cần huynh muốn muội đi, muội sẽ đi”.
Cô hiểu rõ nếu Tạ Liên thực sự mời gọi cô, điều đó có ý nghĩa gì.
Và Tạ Liên cũng hiểu được, A Ly trao cho anh một lời hứa hẹn, nó có ý nghĩa ra sao.
Cưới hỏi là vợ, trốn chạy là thiếp.
Chỉ cần anh mở miệng, ngay lập tức cô sẽ bỏ qua ngôi vị Thái Tử Phi cùng Vương gia đã sinh dưỡng và che chở mình, đến ngay cả danh phận chính thê của Tạ Liên cũng không màng đến.
Chính là đem cả tánh mạng, vinh nhục cả đời phó thác, lời hứa hẹn này còn đáng giá hơn so với lời đáp ứng “Muội chọn huynh” trước đó, đáng giá gấp tỉ lần.
Giờ phút này, trong đầu Tạ Liên không thể suy nghĩ gì nhiều thêm được nữa, chỉ nhớ tới một đoạn thời gian rất lâu về trước, trời đất chỉ có núi và sông. Anh nhớ rõ, lúc đó là một buổi trưa yên tĩnh nào đó sau bữa cơm trưa, cô cũng từng lặng im ngồi bên cạnh anh rồi cùng anh thả câu. Anh cũng nhớ đến một đêm trăng sáng trong tĩnh lặng nhưng lạnh lẽo nào đó, mây mù cuồn cuộn quanh sườn núi, sương sớm ngưng tụ trên từng ngọn cỏ xanh, cô luôn như thế, vẫn kề bên người anh, rồi ngẫu nhiên nhìn nhau cười, cảm giác thập phần viên mãn không hề sứt mẻ.
Bọn họ có thể sẽ tìm đến một nơi nào đó để ẩn cư, từ rày về sau sẽ không màng đến thế sự, cuộc sống thường nhật bình dị sẽ cứ thế mà trôi qua. Tôn ti danh phận đều sẽ không còn liên quan gì nữa.
Nhưng sau đó thì sao, Tạ Liên biết rõ, lời hứa này anh không thể trao cho cô.
Anh yêu thích sự nhàn nhã và thanh thản kia, nhưng trong lòng anh vẫn còn mang nặng chí hướng. Từ khi phụ thân qua đời lúc anh còn bé, anh đã mang trên vai trọng trách nhất mạch của Tạ gia, phải mang vinh quang cùng phú quý về rạng rỡ tổ tông. Tất nhiên anh cũng rất muốn tự mình làm nên một sự nghiệp vĩ đại.
Vì A Ly mà buông tay với trách nhiệm này, anh không chắc tương lai sau này sẽ không hối hận. Đợi đến lúc anh cảm thấy hối hận, anh có thể xuống núi, nhưng còn A Ly thì sao?
Thời điểm đó, thậm chí cô không còn nhận được sự che chở của người nhà. Bởi vì cô đã từ bỏ. Cô chỉ còn là một người tứ cố vô thân, lưng mang gánh nặng kỳ thị như đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Chỉ e, cô cũng sẽ hối hận.
Với thân phận trưởng nữ Vương gia, giữa hai người bọn họ sớm chiều gần gũi chắc sẽ nảy sinh tình yêu, ắt hẳn không thể thiếu.
Mặc dù điều này hơi tàn nhẫn và thực dụng, nhưng lại chính là hướng đi tốt nhất.
Quả nhiên trong dự đoán của A Ly, cuối cùng Tạ Liên cũng thản nhiên xoay người lại. Đôi mắt đen láy sáng ngời kia nhìn cô một cách nhu hòa, lần này không có gì ngăn trở được nó, từ đáy mắt tới đáy mắt. Không hề ẩn giấu.
Tạ Liên nói: “Ngay từ lúc quyết định viết thư cho muội, huynh không hề dự đoán được mình sẽ có kết cục như thế này. Thật xin lỗi, huynh không thể mang muội đi”.
Nước mắt đã tràn ngập bờ mi A Ly —– Tạ Liên quả thật chính là một trang quân tử chân chính. Chỉ là bọn họ vô duyên với nhau thôi. Anh chỉ đề cập tới lỗi ở chính anh đã bày tỏ tấm lòng với A Ly trước, mà không đề cập tới việc A Ly tặng anh hà bao đầu tiên, sau đó mới nảy sinh đủ loại sự tình.
Cô cố gắng ngăn dòng nước mắt, nhẹ giọng đáp: “Vào lúc trả lời, muội cũng không hề dự đoán được kết cục này. Đã đáp ứng huynh rồi mà lại thất tín, muội cũng …… không còn mặt mũi nào cả”.
Cô đang nói, chính là lời ước định dưới tàng cây hoa quế ngày ấy.
Hai người đều không còn nói thêm gì nữa.
A Ly phải làm lễ nạp thái, nên xoay người đẩy cửa bước đi.
A Ly đi được một lúc, Tạ Liên mới bước đến nơi mà cô đã đứng, nhặt cuốn thư pháp mà cô đã đánh rơi lên.
Từ trong cuốn thư pháp rơi ra một cây trâm hoa mai, phong cách cổ xưa đơn giản mà trang nhã, chính là cây trâm mà anh đã tặng cho cô khi ấy.
Chung quy vẫn là quay về với anh.
A Ly từ phòng trong đi ra. Gian ngoài mưa tuyết rơi đầy cửa sổ, vào mùa đông nó giường như bị che phủ hoàn toàn, lạnh lẽo vô cùng. Thư phòng này, vào thời tiết lạnh giá như thế này, các nha hoàn cũng không cần lau dọn kỹ lưỡng.
Tuy cánh cửa sổ đã bị đóng băng, nhưng bên trong phòng cũng không thực sự u ám, vẫn còn có thể nhìn thấy sắc trời sáng trắng bên ngoài. Mưa tuyết rơi thật dày, từng trận từng trận rơi xuống không ngừng nghỉ. Chạm đến mặt đất mới nặng nề vỡ òa ra từng mảnh nhỏ.
Cứ tích lũy dần tạo thành một tầng băng thật dày, ngay cả khóm trúc bên cửa sổ cũng đã bị nhấn chìm tới thắt lưng. Cành lá nối liền nhau thành một khối.
A Ly không chờ người tới đón, cứ thế mở chiếc rương nhỏ đặt ngay bên gác lấy ô ra, băng vào giữa trời tuyết mà đi.
Giờ khắc này, cuối cùng cô đã có thể yên tâm ngẩng đầu gánh lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.