Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 53:




Chỉ trong chốc lát, Nhất Chi Mai và Hoành Thanh đã giao chiến trên không trung được mấy hiệp. Chi Liên đế quân chỉ lạnh lùng đứng nhìn, hoàn toàn không có ý định xen vào. Trái lại, sau khi liếc nhìn vài lần, y chuyển mắt sang phía linh hoa.
Ta cuống đến nỗi mồ hôi ra ướt cả bàn tay, liền hướng đến thuật cấm chế mà ta đã hạ trên người của Nhất Chi Mai. Thông qua thuất cấm chế, ta có thể làm một số việc đơn giản. Lúc này, không kịp suy nghĩ nhiều, ta sử dụng mật pháp truyền âm, khẽ nói một câu từ miệng của Nhất Chi Mai: "Hoành Thanh, đừng đánh nữa! ". Hiển nhiên câu nói này của ta khiến Hoành Thanh không có tâm lý chuẩn bị, động tác lập tức ngưng lại. Nhất Chi Mai đang đánh hăng say, nhất thời không kịp hãm lại, "bốp" một tiếng, giáng hẳn cái bạt tai lên mặt Hoành Thanh. Hoành Thanh nổi trận lôi đình, mắng: "Tên tặc tử to gan! ", sau đó lại tiếp tục một trận công kích nảy lửa.
Giờ thì hay rồi… Bản tiên cô thở dài ngao ngán, mở to mắt nhìn Đế quân vươn tay hướng về phía linh hoa…
Lần hành động này đã kết thúc trong thất bại, Nhất Chi Mai và Hoành Thanh gây ồn ào liền bị vị tiên nữ trấn thủ ở cửa ải núi đao mời ra ngoài. Một khắc sau, hành tung của bản tiên cô bị bại lộ, cũng bị mời ra ngoài luôn. Chẳng mấy chốc ta đã bị dẫn đến bên ngoài cung điện có mái ngói màu vàng xếp chồng lên nhau. Cách một cánh cửa gỗ trầm hương được khắc hoa văn, ta nghe thấy tiếng nói giận dữ của Hoành Thanh: "Tên này dám to gan giả mạo hình dáng của bản đế quân đi làm việc xấu, há lại có chuyện như vậy, nhất định không được bỏ qua"!.
Một thanh âm lễ độ, không kiêu ngạo cũng không quỵ lụy vang lên, dường như đang có ý bồi tội: "Đế quân xin hãy yên tâm, Tương Nghi nhất định sẽ thay mặt Đế Cơ trừng trị nghiêm khắc".
Lúc này, cánh cửa đại điện mở hé ra, một vị tiên nữ lách người qua, nhỏ giọng nói: "Các muội, chuyện Chi Liên đế quân bên kia thế nào rồi? ".
Một trong những vị tiên nữ áp giải ta đáp lời: "Tỷ muội trông coi ở cửa ải đã tuân theo dặn dò của Tương Nghi tỷ tỷ, cho Chi Liên đế quân thêm ba cơ hội để hái linh hoa. Đế quân nói, về việc trừng trị tên tặc tử phá rối sẽ giao toàn quyền cho Linh Tựu cung xử láy. Có điều, nguyên do tên tặc tử đó làm việc này hoàn toàn không đơn giản, lòng dạ khó lường, phải tra hỏi cho thật rõ ràng mới được".
Vị tiên nữ vừa hỏi thăm thở phào một hơi, đôi mắt chuyển sang nhìn ta, hồ nghi hỏi: "Vị này là? ".
Tiên nữ phụ trách áp giải ta đáp: "Tỷ tỷ, tiên nữ này lén lén lút lút nấp ở một khe đá trên núi đao. Lần thứ ba Chi Liên đế quân hái linh hoa, rõ ràng đã sắp thành công, đột nhiên có một hòn đá ở đâu bay đến làm cho linh hoa biến mất, chúng ta hoài nghi do tiên nữ này gây ra. Ả ta rất có khả năng là đồng bọn của tên tặc tử to gan làm loạn ở bên trong điện, ta đang muốn bẩm báo lên Tương Nghi tỷ tỷ".
Tiên nữ kia cười lạnh: "To gan thật! Đã kinh động đến Tương Nghi tỷ tỷ, không lột da ngươi mới là lạ".
Sau này bản tiên cô mới biết, Tương Nghi tỷ tỷ trong lời nói của bọn họ chính là một trong bát đại thị nữ thân cận của Nữ Ngự đế cơ. Chi có bát đại thị nữ mới được quyền tự do ra vào nội điện Linh Tựu cung và tiếp cận Đế Cơ. Tại tầng thứ ba thiên giới, bát đại thị nữ sớm đã được coi trọng hơn rất nhiều so với những thị nữ bình thường. Cho dù là những vị tiên quân có địa vị, có bổng lộc cao trên tầng thứ ba thiên giới, khi gặp bát đại thị nữ họ cũng phải cư xử khiêm nhường lễ độ. Thảo nào khi nói chuyện với Hoành Thanh đế quân, giọng điệu của vị tiên nữ ấy lại đúng mực như vậy.
Nhớ lại cách đây không lâu, bản tiên cô chẳng qua chỉ có một va chạm nho nhỏ với Chi Liên đế quân đã bị dọa đày xuống trần gian, bây giờ liền một lúc đắc tội ba vị thượng tiên cao quý trên tầng thứ ba thiên giới, không biết kết cuộc còn thê thảm tới mức nào nữa. Bản tiên cô tính sơ sơ, may mà tội cũng không đến nỗi phải lên Tru Tiên đài, vậy nên ta mới cảm thấy yên tâm hơn chút ít.
Ta còn đang phiền não, cửa đại điện bỗng mở rộng, một người mặc y phục đỏ rực nghênh ngang bước ra. Các tiên nữ đứng cạnh ta nhanh nhẹn hành lễ: Kiến quá Hoành Thanh đế quân. Hoành Thanh đáp lại một tiếng, gọi một đám mây đến, đang định cưỡi mây bay đi, nhưng sau khi khóe mắt vô tình lướt qua chỗ ta thì thân người hắn liền khựng lại: "Muội muội muội… Sao muội lại ở đây? ".
Bản tiên cô nhanh chóng ló đầu ra, cười khan một tiếng cực kỳ bối rối.
Các tiên nữ ngơ ngạc nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vị tiên nữ trông có vẻ chững chạc hơn đứng ra cẩn thận hỏi: "Hoành Thanh đế quân, có vấn đề gì sao? ". Hoành Thanh liếc ngang: "Đương nhiên là có vấn đề, các ngươi bắt thị nữ của ta đến đây làm gì? ". Các tiên nữ đều sững người, còn ta tất nhiên là mừng vui khôn xiết.
Hoành Thanh hắn… quả thật quá sức nghĩa khí rồi!
Bản tiên cô truyền mật âm cho Nhất Chi Mai, sau đó ta liền không chút nghĩa phách nhảy lên đám mây của Hoành thanh, theo hắn bay đi. Đám tiên nữ phía dưới còn đang giương mắt nhìn, bản tiên cô cũng không dám mở miệng nói gì. Hoành Thanh quan sát ta từ trên xuống dưới đến mấy lượt, vẻ mặt rất kỳ quái. Một lúc sau, Nhất Chi Mai đã thoát khỏi thân xác của tiểu vương tử ma giới mà bay vút tới, không hề khách sáo chiếm lấy một nửa đám mấy. Ta sợ Nhất Chi Mai gợi ra thù cũ hận mới với Hoành Thanh liền lấy lòng nói: "Lần này thật may có Đế quân trợ giúp".
Hoành Thanh liếc Nhất Chi Mai một cái, sắc mặt âm trầm nói: "Ta tìm muội đã ba trăm năm, mãi mới nghe ngóng được chút tin tức, vậy mà tìm đến nơi lại không gặp được. Còn muội, sao lại đến đây làm gì? ".
Thứ đẹp nhất của tộc Phượng Hoàng chính là đôi mắt. Lúc này mắt phượng sáng rực của Hoành thanh nhìn chằm chằm vào ta, đột nhiên khiến ta nhớ đến đoạn đối thoại mới đây của hắn và Chi Liên đế quân. Rõ ràng biết rằng những lời thâm tình nồng nàn đó mười phần thì có đến tám, chín phần là cố ý nói ra đế khiêu khích Chi Liên đế quân. Nhưng bản tiên cô quen mơ tưởng hão huyền rồi nên đáy lòng luôn có chút cảm giác gượng gạo. Vậy nên trong lời nói của ta có mang theo chút áy náy, cười hì hì đáp: "Cảm ơn huynh đã không quên ta, lúc đó ta bị sét đánh trở nên hồ đồ, gầy đây mới biết giữa ta và Đế quân còn có một chút giao tình, thật sự xin lỗi huynh! ".
Hoành Thanh nhíu mày: "Tại sao lại muốn phá hỏng chuyện Chi Liên đế quân hái linh hoa? ".
Trái tim nhỏ bé của ta đập thình thịch, yếu đuối nói: "Đế quân đừng vạch trần ta được không? ". Hoành thanh nói: "Còn phải xem muội trả lời câu hỏi của ta thế nào đã". Ta cung kính đáp: "Nhất Chi Mai lúc trước đã đắc tội nhiều với huynh, xinh huynh đừng trách". Hoành Thanh dở khóc dở cười: "Nhất Chi Mai? ".
Ta nịnh nọt gật đầu. Lúc này, phía sau lưng hơi có động tĩnh. Mấy ngày hôm nay nhi tử luôn nằm trong giỏ trúc ta đeo trên lưng, chắc là ở trong đó lâu nên cô đơn quá rồi, nó dùng một chân mở nắp giỏ ra rồi nhảy vào lòng ta. Ánh mắt Hoành Thanh tức khắc chuyển qua nhìn nhi tử ta, lúc sau mới nói: "Qua thêm trăm năm nữa, chắc nhóc con này có thể hóa thành hình người rồi nhỉ? ". Ta vui mừng đáp: Nếu được vậy thì còn gì bằng. Khóe môi Hoành Thanh hơi nhếch lên nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Chỉ trong chớp mắt chúng ta đã đi đến cửa ai núi đao. Các tiên nữ trấn thủ ơ đây nhìn thấy liền bước lên nghênh đón, một người trong đó nói: "Đế quân hay đi theo ta". Ta bèn đứng nguyên chỗ cũ, từ xa nhìn thấy ống tay áo Hoành Thanh khẽ phất, lập tức trên tay xuất hiện một vật giống như cái đĩa. Hắn ném một cái, vật đó liền hóa thành chiếc đĩa bay nhanh như chớp tới đóa linh hoa trên núi đao, chỉ nghe thấy "phụp", chiếc đĩa bay đã xúc luôn cả linh hoa và phần đất bên dưới lên.
Tiên nữ bên cạnh bắt đầu nói xấu sau lưng: "Đừng nhìn thấy Hoành Thanh đế quân bình thường luôn ngạo mạn, làm việc không theo quy củ mà nhầm, thật ra trên tình trường chỉ là một kẻ ngốc không hơn không kém, chỉ cần hắn thích cô nương nào, nhất định sẽ liều mạng theo đuổi người đó".
Các vị tiên nữ đứng nghe đều kinh ngạc, bản tiên cô vốn hay nhiều chuyện, lập tức cũng dựng thẳng lỗ tai.
"Lần nổi danh nhất chính là hắn tình cờ gặp được một vị cô nương trên đường, ngay cả đến danh tính, lai lịch cũng không thèm hỏi cho rõ ràng liền nhổ một cọng lông đuôi của mình, nhất nhất ép người ta phải nhật lấy. Cô nương đó không nhận, hắn liền một lúc nhổ hết lông đuôi, trở thành Phượng vương cụt đuôi đầu tiên của Phượng Hoàng tộc, thật quả đúng là chuyện cười bậc nhất trong suốt hơn ngàn năm nay trên tầng thứ ba thiên giới".
Ta dùng sức ho lên một tiếng, tiếng cười cười nhạo lập tức ngưng lại. Hoành Thanh tạo ra một kết giới, di chuyển đóa linh hoa vừa hái được vào bên trong kết giới. Sau đó, hắn dương dương đắc ý bay đến. Ta lại ho một tiếng, không kiềm chế được liếc nhìn sau lưng Hoành Thanh, tiếp tục ho tiếng nữa.
Hoành Thanh lườm ta: " Hình như muội có điều gì muốn nói? ".
Ta thu lại tâm tình đùa cợt, nghiêm túc nói: "Hoành Thanh đế quân thật ra rất tốt, lần này nhất định sẽ giành được tình cảm của Đế Cơ".
Hoành Thanh nở nụ cười: "Sao? Muội lại tán thành chuyện giữa ta và Đế Cơ à? ".
Ta ra sức gật đầu. Còn Hoành Thanh thì lại nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt khó hiểu một lúc lâu, đột nhiên giơ tay búng vào trán ta: "Ngốc nghếch! ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.