Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 49:




"Chi Liên đế quân, xin hãy tự trọng! ", trong Thiên Cơ kinh, tiên nữ lạnh lùng lên tiếng.
Đất trời nghiêng ngả, tiếng ầm ầm vang lên dữ dội, cự mãng do Lệ Ma hóa thành bị Xà thần ép vào trong góc, nét mặt kinh hoàng, thân thể vặn vẹo như xiên bánh quai chèo, luôn miệng xin tha. Tiên nữ nhẹ nhàng lướt tới, Lệ Ma bống vươn đuôi rắn ra cọ nhẹ vào mũi hài tiên nữ, liên thanh nói: "Thượng tiên tha mạng! ".
Tiên nữ vẫy tay, luồng tinh khí mà Lệ Ma đã hấp thu của nàng trước Tam Sinh thạch liền tan biến trong không trung.
"Ta không tính toán chuyện ngươi mạo phạm trước đây. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là bị phong ấn vào Cơ Canh kiếm cùng với Xà thần, hai là bản thượng tiên đang thiếu một con linh thú để cưỡi, sau này ngươi hãy đi theo ta".
Lão Xà thần đang cưỡi mây đạp gió ở phía trên mở hờ đôi mắt, há miệng thè cái lưỡi dài màu gan heo ra, giống như một lão lưu manh cười khà khà. Lệ Ma thầm liệc một cái, thân mãng xà run lên bần bật, hiển nhiên là sợ đến hồn phi phách tán, run rẩy nói: "Đừng, con xin nguyện từ nay về sau đi theo thượng tiên".
Đôi môi tiên nữ khẽ động, Xà thần lập tức bay vút lên rồi lại bị phong ấn vào trong Cơ Canh Kiếm, sau đó tiên nữ thản nhiên nói với Lệ Ma đang nằm rạp dưới chân: "Ngươi do lệ khí trong thiên địa hóa thành, không có hình dạng thật sự. Bây giờ nếu ngươi đã hóa thành mãng xà thì sau này cũng hãy cứ giữ nguyên hình dạng như vậy đi". Nói xong tiên nữ bắn ra một điểm sáng vàng kim lên đầu rắn Lệ Ma. Lúc này, chuyện thần kỳ đã xảy ra, trên đỉnh đầu của Lệ Ma bỗng tách ra, mọc lên một bông hoa, bông hoa càng nở rộ ra thì lệ khí trong mắt Lệ Ma cũng hoàn toàn biến mất, nó trở nên ôn hòa, ngoan ngoãn vô cùng.
Tiên nữ bước lên mình rắn, một đám mây khác bay đến, trên đó chính là Đế quân vẻ mặt không cam tâm. Tiên nữ thấy y cản đường, chân mày khẽ nhíu, sau đó lại tỏ ra thản nhiên nói: "Mối giao tình đạm nhạt ở nhân giới chẳng qua chỉ là một kiếp số nhỏ nhoi trên con đường làm tiên, ta khuyên Đế quân hãy rũ bỏ hết những chuyện trước đây, đừng quá xem là thật".
"Như vậy", Chi Liên đế quân cúi đầu nói: "Còn Hàn Nhi thì sao? ".
Tiên nữ hừ lạnh: "Con ta sinh thì ta nuôi, có liên quan gì đến huynh đâu? ". Nói xong nàng khẽ phất tay áo, trong phút chốc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Ta ngẩn người nhìn tiên nữ bay ra bên ngoài tầng thứ ba thiên giới. Thế nhưng mới di được nửa đường thì từ trên trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo sấm sét giáng trúng người tiên nữ. Tiểu hồ ly trong lòng đang run lên cầm cập, khuôn mặt nàng lập tức biến sắc.
Thiên kiếp của hai mẫu tử đã đến rồi sao?
Để trốn chạy sự truy kích của thiên lôi, tiên nữa đã vô tình chạy đến Đại Hồng nhai ở ranh giới tầng thứ nhất thiên giới. Nói ra thì cũng thật trùng hợp, đúng lúc này một viên trân châu lăn ra từ trong hà bao mà tiểu hồ ly luôn mang trên người. Đó chính là viên minh châu mà hai con cá chép vàng ta cứu ở phiên chợ đã tặng. Tiên nữ vừa nhìn thấy viên minh châu, trên khuôn mặt lạnh băng đã thoáng hiện lên thần sắc mừng rỡ, nàng lập tức không ngừng nghỉ đọc thuật chú, một đạo ánh sáng vàng kim tỏa ra, phong ấn tiểu hồ ly vào bên trong viên minh châu.
Viên minh châu sáng trong óng ánh giờ đây đã hóa thành một quả trứng lớn như ngọc thạch.
Nàng thấy như vậy vẫn chưa đủ, thế nên lại tạo thêm một lớp kết giới màu vàng kim ngưng tụ, bảo vệ xung quanh quả trứng, rồi ôm chặt vào trong lòng.
Ầm ầm… Thiên Lôi đến…
Những chuyện tiếp theo ta đã biết cả rồi.
Khi ta tỉnh lại, đầu óc mơ mơ hồ hồ chỉ nhớ được mang máng một chút ký ức như thế này: Ta là một con người, cực khổ tu luyện, rồi phi thăng trở thành một tiểu tiên tại tầng thứ nhất thiên giới. Còn đối với những chuyện gặp phải trong Thiên Cơ kính, ta lại chẳng có chút ấn tượng nào.
Xung quanh tiên khí dày đặc, tiên cảnh Côn Luân thấp thoáng những dãy núi như thật như ảo, ta vẫn đang ở trước Thiên Cơ kinh tại Côn Luân thiên cung, căn bản chẳng cho chuyện ta bị đày xuống trần gian, tất cả những gì đã trải qua, chẳng qua chỉ là mộng ảo do Thiên Cơ kinh dệt lại khoảng thời gian trong quá khứ.
Vị lão quân có cặp mày rủ dẫn ta đến đây lướt tới, vân vê đôi mày trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt* hỏi ta: "Những chuyện trong quá khứ, tiên cô đã hiểu cả rồi chứ? ".
* Tiên phong đạo cốt: Phong thái phi phàm có cốt cách của thần tiên.
Ta cung kính đáp: "Giống như đã hiểu rồi, lại cũng giống như càng thêm hoang mang".
Lão quân ân cần hỏi: "Tại sao lại như vậy? ".
Bản tiên cô phiền não nói: "Ta là nàng ấy? Hay không phải là nàng ấy? Dường như ta là nàng ấy, mà dường như lại không phải vậy".
"Những hình tượng hão huyền mà Thiên Cơ kính tái hiện ra không phải là những ký ức mà tiên cô thật sự muốn nhớ lại, thế nên cho dù có đến tận nơi, tiên cô cũng cảm thấy như thật như giả, cảm giác như đang xem câu chuyện của một người khác". Cuối cùng lão quân kết lại bằng một câu rất thâm ý: " Tiên cô là nàng ấy, mà cũng không phải là nàng ấy, chờ đến khi tiên cô nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, lúc đó tiên cô mới thực sự chính là nàng ấy".
Ta ngẩn người: "Như vậy đến bao giờ ta mới hồi phục được ký ức? ".
Lão quân thở dài: "Tất cả đều do cơ duyên, không thể cưỡng cầu".
Lão quân nói rất có lý, thế nên ta quyết định vứt hết những chuyện phiền não ra khỏi đầu, không thèm nghĩ nữa.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là trở về tìm nhi tử ta, rồi đi tìm phụ thân của nó, chỉ cần nghĩ đến cảnh "sau nhiều năm thất lạc, một nhà ba người nhận nhau, ôm nhau thắm thiết", bản tiên cô liền xúc động vô cùng. Phiền não duy nhất chính là bản tiên cô trước đây hình như rất lợi hại, chưa nói đến chuyện bất hạnh bị Thiên Lôi đánh cho mất hết ký ức, mà pháp lực còn yếu đi nhiều, thê thảm đến nỗi lưu lạc đến tầng thứ nhất thiên giới làm một thần tiên địa vị thấp kém, không có tư cách đi tới những nơi cấp bậc cao. Mà ngân lượng trên thiên giới chẳng dễ kiếm chút nào, bản tiên cô cực khổ biết bao nhiêu năm, số ngân lượng để dành được e là còn chẳng đủ mua một tấm lệnh bài lên tầng thứ hai thiên giới, chứ đừng nói đến tầng thứ ba.
Nghĩ đến đây, ta mới mặt dày cười nói: "Thật không ngờ ta lại có một quá khứ như vậy, quả thật vô cùng bất ngờ. Lần này Thiên Đế bệ hạ cho ta hồi tưởng lại những chuyện trước đây, có phải định hồi phục lại phẩm cấp của tiểu tiên luôn không? ", như vậy cũng tốt, thuận tiện cho bản tiên cô đi tìm phụ thân của nhi tử ta hơn.
Hồi tưởng lại tất cả hành động của Đế quân vào những lúc gặp nhau ban đêm trong nửa năm đó, bản tiên cô cũng mơ hồ cảm nhận được một, hai phần tình ý của y. Ba trăm năm, nói dài cũng không phải dài lắm, điều đáng quý là tấm lòng của Đế quân vẫn không thay đổi, nói thẳng ra là tình cảm vẫn sâu nặng như trước đây. Còn bản tiên cô thì thầm thương trộm nhớ Đế quân đã lâu rồi, vốn ta cứ cho rằng đây chỉ là mối tình đơn phương vô vọng, thế mà hóa ra: "Đế quân có tình, tiên cô có ý", quá hoàn hảo rồi còn gì. Làm sao có thể không khiến bản tiên cô mừng thầm trong bụng, bừng bừng khí thế được chứ?
Ra khỏi Côn Luân thiên cung, ngẩng đầu nhìn Nhật tinh quân đang thi hành nhiệm vụ, ánh nắng mặt trời chói mắt.
Bản tiên cô lấy tay che phía trên mắt, nhìn ra xa mà thở dài buồn bã.
Tiếng cười gượng của lão quân vẫn còn vang vọng bên tai ta: "Tiên cô có thể đến Thiên Cơ kinh chính là nhờ Chi Liên đế quân tới trước ngự điện của Thiên Đế cầu xin ba ngày. Bởi vì những việc trong đó còn có liên quan đến chuyện riêng tư của các tiên gia, đây cũng là một trong những nguyên do tiên cô được đưa đến Côn Luân thiên cung. Sau khi tiên cô trở về, đừng nói chuyện này cho bất kỳ tiên liêu nào. Còn về việc có thể hồi phục phẩm cấp hay không, Thiên Đế tự có ý chỉ".
Từ lúc ta đến Côn Luân thiên cung đã qua hơn một tháng. Trong đầu ta thoáng hiện ra một ý nghĩ, đọc thầm một đoạn khẩu quyết triệu gọi, ngón tay khẽ động, bỗng vang lên tiếng leng keng, một con mãng xà toàn thân vảy đen, trên đầu có một đóa hoa nhỏ tựa như thoát khỏi xiềng xích mà xông ra, vui mừng hớn hở lượn quanh vài vòng, cũng khổ cho nó ba trăm năm nay luôn bị phong ấn trong tay ta cùng với ngọc linh lung, e là đã cô đơn đến phát cuồng rồi.
"Cô cô, cuối cùng người cũng nhớ đến con rồi", tên này thật biết thức thời, giờ đây hai mắt rắn rơm rớm lệ uất ức nói với ta.
Ta ra dáng chủ nhân mà vỗ về an ủi nói: "Ba trăm năm nay thật khổ sở cho ngươi rồi. Ngươi… nếu ta nhớ không nhầm thì ta vẫn chưa kịp đặt tên cho ngươi, đúng không? ".
Đuôi rắn vẫy vẫy, sự ngoan ngoãn của hắn khiến bản tiên cô rất hài lòng, cho nên quyết định đặt cho hắn một cái tên hay một chút. Ta quan sát nó từ trên xuống dưới, trong lòng thầm tán thưởng mà gật đầu:
"Trên đầu ngươi có một đóa hoa, trông cũng khá đáng yêu, sau này ta cứ gọi ngươi là Nhất Chi Mai nhé? "
Nhờ có Nhất Chi Mai, bản tiên cô mới có thể trở về động phủ sớm hơn để chứng kiến một chuyện… Không phải ai khác mà chính là tên sư huynh vô lại đã phi thăng trước ta mấy trăm năm kia đang ngược đãi nhi tử ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.