Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 35:




Thân thể bị đẩy vào trong chiếc giường nước, xúc cảm mát lạnh trơn mềm như lan tỏa toàn thân
Không khí trước mặt bị hơi thở của một người bao phủ.
Thân thể nam nữ trời sinh đã có sự khác biệt cực kỳ lớn, cho nên ta rõ ràng biết mình bị giam trong vòng tay y nhưng cũng không có cách nào thoát ra
Vừa sợ vừa tức
Ta cố gắng dùng sức đẩy y ra nhưng chẳng những không có chút hiệu quả, ngược lại còn dễ dàng bị nhấn xuống một bên. Tiếp đó, đôi môi mềm mại lướt qua cổ ta như chuồn chuồn đạp nước, xúc cảm rất nhẹ, còn mang theo chút tê dại, ngưa ngứa, nhưng lại khiến đầu óc ta trong chớp mắt không để suy nghĩ được gì.
Nơi mà ánh mắt ta có thể nhìn tới chính là chiếc cằm với đường nét rõ ràng của Đế quân, lên trên chút nữa là đôi môi mỏng tuyệt đẹp, sống mũi cao mà thẳng… Ta không dám tiếp tục nhìn lên trên nữa, chỉ cảm thấy có một ánh mắt khác thường đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình, nóng bỏng như thể lửa thiêu.
“Đưa đèn lồng của mình cho đối phương nghĩa là đồng ý để người đó cùng song tu[1] với mình, sư muội là người tu đạo, chắc hiểu được đạo lý ‘một khi đã hứa thì không được nuốt lời’ chứ?”
[1] Song tu: Một nam một nữ cùng nhau tu hành, có thể đạt được hiểu quả âm dương điều hòa, công lực tăng tiến.
Ta tức đến líu lưỡi, chuyện ngu xuẩn ngày hôm nay, tất cả là do bản thân ta tự đào hố rồi cắm đầu vào. Nhưng mà Đế quân dùng thủ đoạn này quả thật quá mức không quang minh chính đại. Ta vừa nghĩ tới chuyện y mượn cơ hội để ức hiếp mình, trong lòng ta không kiềm chế được mà cảm thấy chua xót, nước mắt cũng lã chã rơi.
Trong cơn phẫn nộ, ta đang suy nghĩ những từ ngữ cay nghiệt nhất để mắng chửi y một trận cho thỏa thích, thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp như mọi khi của y cất lên: “Nếu sư muội cứ khóc mãi thế này thì thật không ngừng lại đâu đấy nhé”
Sự việc nghe ra vẫn còn khả năng xoay chuyển, ta lập tức không giãy giụa nữa, trừng to hai mắt, cố gắng không để những giọt nước còn đọng ở khóe mắt chảy xuống thêm nữa.
Ta ấp úng mở miệng, lúng túng phát hiện ra giọng mình hơi nghèn nghẹt: “Vừa nãy là do sư muội hồ đồ, sư huynh phải chăng có điều gì căn dặn?”
Hai người vẫn duy trì tư thế ám muội như cũ, Đế quân vừa mở miệng, hơi thở nóng hực phun vào bên má của ta, tạo thành cơn nóng khác thường.
Y nói: “Đúng vậy. Ngày hôm nay có tiếp tục hay không, tất cả đều dựa vào một ý nghĩ của sư muội”.
Ta nào dám cố làm ra vẻ với y được nữa, thậm chí trên khuôn mặt còn mang chút ý muốn lấy lòng: “Sư huynh có chuyện gì thì cứ dăn dạy, chuyện gì sư muội cũng sẽ nghe theo, tuân thủ đúng bổn phận làm sư muội”.
Đế quân từ tốn đáp: “Vậy được. Thế thì muội hãy nghe theo lời ta nói lúc nãy. Chờ Đại sư huynh đến thì mau chóng rời khỏi âm phủ”.
Bây giờ Đế quân có bảo ta đi hái hoa trong sương hay vớt trăng dưới nước thì ta cũng đồng ý ngay lập tức, chứ đừng nói mấy chuyện cỏn con này.
Ta khẩn thiết mà gật đầu lia lịa: “ Được,được, Nhị sư huynh”.
Đế quân híp mắt, mang theo vẻ nghi ngờ mà săm soi ta.
“Những chuyện muội đã hứa trước nay, muội đều chẳng giữ lời”.
Ta suýt nữa thì khóc toáng lên, lắc đầu như trống bỏi nói: “Nào dám, nào dám”
Ta mở miệng định nói thêm câu gì nữa nhưng khắc sau đã bị một lực mạnh bịt kín miệng.
Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt nhanh chóng tiến vào, khuấy đảo trong miệng ta.
Kèm theo đó là nụ hôn càng sâu, tay vòng quanh eo dần siết chặt, bàn tay đặt phía sau đầu ta càng xuyên sâu vào mái tóc, còn ta chỉ giãy giụa một chút lúc đầu, sau đó liền vô lực phản kháng.
Ta nhìn thấy ánh sáng dần tan thành những đốm nhỏ li ti rồi tắt hẳn.
Mạn Châu Sa Soa vẫn đang nở rộ, xòe rộng những cánh hoa kiều diễm yêu mị của chúng, từng lớp một bao chặt lấy ta.
Đến khi bờ môi kia rời đi, ta vẫn không thể động đậy.
Ánh mắt Đế quân sáng rực, giọng nói trầm tháp, hơi thở có chút hỗn loạn.
“Đây chỉ là một sự cảnh cáo nho nhỏ thôi, nếu sau đêm nay mà để ta phát hiện ra muội còn ở lại âm phủ thì sư huynh hết sức vui lòng đi tìm muội mà tiếp tục chuyện song tu này đó. Muội phải nhớ kĩ đấy?”
Ta mơ màng gật đầu.
Thân thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Trong lúc ngẩn ngơ, bàn tay bỗng bị nắm lấy, tiếp đó ngón út chợt thấy man mát. Ta mở to mắt, thấy có một tia sáng màu vàng lóe lên ở ngón út ta rồi biến mất. Ta loáng thoáng cảm nhận được ngón út mình giống như bị sợi dây nào đó buộc vào, mà đầu bên kia sợi dây lại nối với… Ta kinh ngạc nhìn thấy hình như khóe mắt Đế quân cong cong, nhẹ nhàng nở nụ cười, y nắm lấy bàn tay ta giơ về phía trước, sau đó đứng cách ra một khoảng giơ tay trái mình lên, rồi cử động ngón út.
Vô hình trung có cái gì đó đã kéo ngón út của ta, khiến ta không thể khống chế được mà để nó cử động theo.
“Đây là dây linh tê, chỉ cần muội cử động, ta đều biết được”.
Ta hiếu kì cong ngón út lại, quả nhiên thấy ngón út của Đế quân cũng cong theo.
Ta đưa tay sờ xung quanh ngón út, nhưng chẳng sờ thấy thứ gì.
“Cái cái cái cái này, phải làm thế nào mới có thể xóa bỏ?”
Không biết vì sao ta lại thấy Đế quân có chút thất vọng, khẽ đáp: “Nếu như muội quên ta, dây linh tê sẽ tự động biến mất”
“Nếu như có một ngày ta cử động ngón út, nhưng đầu bên kia lại không hề truyền tín hiệu gì, khi đó ta sẽ biết rằng, sư muội đã quên ta mất rồi”.
Ta ngẩn ra nhìn y, chẳng biết có dây thần kinh nào lệch chỗ không mà trong ngực ta bỗng cảm thấy đau đớn.
“Trở về thôi”, Đế quân đột nhiên ôm chặt ta, vận sức rồi bay lên lỗ hở phía trên chiếc đèn lồng, hạ xuống đình nghỉ chân lúc trước.
Bên tai vang lên tiếng nói lạnh lùng của Đế quân: “Chuyện tối hôm nay, chỉ tạm thời không nhắc tới. Nhưng sư muội đừng quên, muội còn thiếu ta một đêm tươi đẹp”
Chờ đến khi ta hoàn hồn hẳn, bên cạnh đã không còn bóng dáng y nữa. Còn bản thân ta cũng không biết mình đã ôm chiếc đèn lồng ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ bao lâu rồi. Ta càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người Hoành Thanh và Cơ Canh đang đứng trước mặt mình. Cơ Canh mang vẻ mặt kỳ quái, đánh giá ta từ trên xuống dưới giống như xem thử ta có thiếu đi cái gì không. Còn Hoành Thanh thì nhíu chặt lông mày, thần sắc hồ nghi, tựa như khắc sau hắn sẽ xông lên dùng sức lay cho ta tỉnh lại.
“Đại sư huynh, huynh…huynh về rồi à?”
Hoành Thanh híp mắt: “Sư muội, sao muội lại ăn mặc như thế này? Tại sao mặt muội lại đỏ như thế?”
Ta “a” lên một tiếng, chậm chạp phát hiện ra mặt mình vẫn còn nóng ran, chột dạ lùi về phía sau một bước.
“Dòng chữ trên đèn lồng của muội là do ai viết?”
Ta lại như bị bắt quả tang khi đang làm việc mờ ám, vô thức giấu chiếc đèn lồng ra sau lưng, cười gượng nói: “Đại sư huynh, muội có việc này muốn thương lượng với huynh…”
Hoành Thanh xoay đầu về phía Cơ Canh, lạnh lùng hỏi: “Lúc nãy ai đã tới?”
Cơ Canh run lên: “Là…là…là Chi Liên Đế Quân”
Hoành Thanh túm lấy vạt áo của Cơ Canh: “Y đến đây làm gì?”
“Y…y…y…y đến bắt lấy cô cô rồi bay vào bên trong đèn lồng, con cũng không biết họ ở trong đó làm gì… Á!”, lời nói của Cơ Canh kết thúc bằng một tiếng hét thảm thiết, sau đó nó ôm đầu lui vào trong góc. Hoành Thanh đánh nó xong, liền quay qua ta, vẻ mặt tỏ ra vô cùng đau đớn: “Sư muội, lẽ nào sau lưng ta muội với Nhị sự đệ lại…”
Đúng là càng nói càng khó nghe, ta không thể không ngắt lời hắn: “Các người đừng có nói bậy, ta với Nhị sư huynh vô cùng trong sạch, chẳng xảy ra chuyện gì cả”.
Hoành Thanh mở ta hai mắt: “ Thật sao?”
Ta mặt không đỏ, tim không đập nhanh[2] mà gật đầu: “Đúng thế. Nhị sư huynh đến đây vì có chuyện thương lượng với ta. Ta đang định nói lại với huynh đây này”
[2] Mặt không đỏ, tim không đập nhanh: Ý ám chỉ nói dối không chớp mắt, nói dối mà không chột dạ.
Hoành Thanh liền xòe tay ra trước mặt ta: “Vậy được. Muội đưa chiếc đèn lồng sau lưng ra đây cho ta xem”
Ta biết nếu không đưa ra thì hắn nhất định không bỏ qua, đành phải đưa qua cho hắn. Nào ngờ vừa đến tay, hắn chẳng thèm xem mà “tõm” một cái, vứt thẳng chiếc đèn lồng xuống hồ nước.
Ta nhào đến lan can cầu, trơ mắt nhìn đèn lồng rơi xuống hồ, gió đêm thổi qua, chiếc đèn dần dần trôi mất, muốn vớt cũng không thể vớt lên được nữa, ta bất giác đau lòng.
Rốt cuộc Đế quân đã viết gì lên đó? Ta vẫn chưa kịp xem cơ mà!
Nghĩ đến đây, ta căm hận trừng mắt nhìn Hoành Thanh. Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng thì có một giọng lạnh lùng vang lên: “Âm phủ quy định, trong hội Du Đăng, tùy tiện hủy đi tín vật phải xử phạt thật nặng”.
Chúng ta đều giật mình, định thần nhìn lại, ở bên ngoài đình nghỉ chân có một nam tử được nhiều người vây quanh, thân mặc vương bào màu đen tuyền, đeo mặt nạ quỷ dữ tợn, rõ ràng là Ngọc Lam Già Vương! Ta cuống quýt quan sát xung quanh một lượt, phát hiện thấy Cơ Canh không biết tẩu thoát mất dạng từ lúc nào rồi.
Hoành Thanh dường như cũng sững sờ, định nói gì đó thì Ngọc Lam Già Vương đã ngăn không cho biện giải gì thêm mà hạ lệnh: “Tống hai người này ra khỏi âm phủ”.
Tiếng nói của hắn qua lớp mặt nạ như có thêm tiếng ồ ồ, nghe vô cùng kỳ lạ.
Vài tên quỷ sai nghe lệnh, hùng hổ tiến về phía chúng ta. Vị Ngọc Lam Già Vương này, vừa tới đã muốn đuổi người, thật quá sức ngang tàng. Đối với sự việc bất ngờ diễn ra này, ta cũng lơ mơ chẳng hiểu gì, Hoành Thanh thì chau mày, vừa phất tay một cái đã khiến mấy tên quỷ sai như bị gió cuốn mà bay ra chỗ khác. Hắn chầm chậm nói:”Khoan đã”
Cùng lúc đó, một giọng nói yêu kiều của nữ tử cũng vang lên: “Khoan khoan”
Những người vây xem phía xa hoảng hốt tản ra hai bên, một mỹ nhân ăn mặc hoa lệ từ từ bước về phía chúng ta. Khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng mang theo sự thanh cao, đó chính là Diêm Hậu Nữ Na mà ta cực kỳ căm ghét.
Nữ Na vừa mở miệng liền khiến ta vô cùng ngạc nhiện: “Điện hạ, vị này là người quen của thiếp, thần thiếp bạo gan mở miệng cầu xin, xin điện hạ mở lòng khoan dung mà tha cho họ”
Chuyện thần kỳ đã xảy ra, Ngọc Lam Già Vương lạnh như băng đó vừa nhìn thấy Nữ Na, giọng điệu lập tức dịu dàng hơn nhiều.
“Diêm Hậu đã mở lời như vậy, ta đương nhiên sẽ nghe theo”
Nữ Na lạnh nhạt liếc nhìn chúng ta, sau đó tình ý nồng nàn dựa vào người Ngọc Lam Già Vương mà rời khỏi.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, liền thấy một tên quỷ sai chạy đến, đưa cho chúng ta một tấm thiệp mời thếp vàng: “Diêm Hậu nương nương có lời mời hai vị hạ giá đến làm khách tại phủ Thiên Tử”, nói xong còn chỉ chỉ đằng xa, một đoàn phó dịch[3] cung kính chắp vái chào ta và Hoành Thanh, cũng đồng nghĩa với việc không cho phép chúng ta từ chối.
[3] Phó dịch: Tôi tớ, nô bộc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.