Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 16: Hành trình trừ ma




Thần tiên giả Đại sư huynh lần này vừa đến liền giữ chặt lấy cánh cửa.
Đáng ra chúng ta đã định quay về núi, tay nải đồ đạc cũng chuẩn bị xong hết rồi. Đại sư huynh ở trong nhà ta, khệnh khạng như thể Huyện thái gia. Nhóc trọc đầu cố bấm bụng qua xin chỉ thị của hắn. Đại gia hắn còn bắt chéo hai chân nói: " Gấp cái gì! Vẫn đang ở yên lành mà! Lâu lắm rồi ta chưa được nếm trải cuộc sống củi gạo tương giấm của người bình thường như vậy! ".
Cả khuôn mặt của nhóc trọc đầu nhăn nhó, tức lắm mà không dám nói ra, " Nhưng mà… sắp đến lễ tế Tam Thanh rồi, Đại sư huynh không trở về sao? ".
Hắn nói: " Lễ tế Tam Thanh có Nhị sư huynh của đệ đứng ra chủ trì rồi, y nhất định sẽ an bài mọi thứ thật ổn thỏa, ta vô cùng yên tâm! ".
Nhóc trọc đầu đến tìm ta, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng: " Làm sao đây? Làm sao đây? Nhị sư huynh nhất định sẽ giết đệ! ".
Ta an ủi nó: " Nhị sư huynh cho đệ xuống đây chủ yếu là muốn đệ chơi cho thoải mái. Ở lại thêm vài hôm cũng không sao đâu ".
Nó buồn bã nói: " Tỷ không hiểu đâu… Trời ạ, không phải đệ xuống đây để chơi! ".
Chẳng lẽ mấy ngày nay nó ăn, nó chơi còn ít à?
Không thể động vào Đại sư huynh, vậy thì trốn đi không được sao. Ta và nhóc trọc đầu bàn bạc quyết định dùng chiêu không từ mà biệt, đúng nửa đêm chúng ta mang tay nải, còn chưa bước ra được cửa viện tử, Đại sư huynh đã biếng nhác đứng vào cửa chờ từ lúc nào, nói: " Hai người như vậy là định đi đâu đây? ".
Hắn tùy ý nhấc tay lên, liền thiết lập được một vòng tròn kết giới màu vàng trong sân, nói: " Nếu như hai người bước được ra khỏi vòng tròn kết giới này, ta liền để cho hai người đi. "
Nhóc trọc đầu không sợ mà cố thử một lần, trán đã bị phỏng sưng một cục lớn.
Trong đầu ta thậm chí còn nảy ra ý nghĩ bóp chết Đại sư huynh hắn luôn.
Thoắt cái hắn đã ở lại viện tử tròn ba ngày, cả ngày ngoại trừ đòi ăn đòi uống như đại lão gia, còn lại lúc rảnh rỗi thì lại đến quấy rầy ta.
Hắn cứ cố chấp cho rằng ta là cái vị Tam sư muội đã chết kia của hắn, mặc cho ta và nhóc trọc đầu nói thế nào cũng không chịu tin, suốt ngày bám theo ta hỏi này hỏi nọ mà cũng chẳng hỏi được gì, vậy nên hắn gọi nhóc trọc đầu đến phòng, hỏi ta làm thế nào mà đi lên núi được. Lúc sau đi ra hắn cười đến phát ghét, nó: " Tam sư muội, cho dù muội quên tất cả rồi thì cũng không sao, chúng ta bắt đầu lại từ đầu cũng được. "
Da gà trên người ta lập tức nổi hết cả lên.
Ta ăn cơm, hắn liền cười tủm tỉm mà sán lại gần ta. Ăn xong tiêu cơm, hắn cũng có thể thình lình chui ra từ bất cứ đâu. Đã vậy lại còn thường động tay động chân, khiến một người vốn hiền lành dịu dàng như bản tiên cô phải tức tới mức khi nào cũng mang theo ba con dao bên mình để phòng thân, mặt mày sa sầm cứ như thể được đúc từ một khuôn với nhi tử ta vậy.
Cuối cùng ta đành bó tay, mệt mỏi hỏi hắn: " Huynh muốn ở lại đây, sao lại kéo hai chúng ta theo để làm gì? ".
Hắn ngả ngớn nói: " Đương nhiên là để bồi dưỡng cảm tình với Tam sư muội rồi. "
Ta nói: " Đại sư huynh ngàn vạn lần chớ nói vậy, ta với huynh có quen thân gì nhau đâu cơ chứ. "
Hắn nháy mắt: " Sư muội, trước đây muội luôn gọi ta là Hoành Thanh, sau này muội cũng gọi ta như vậy nhé? ".
Ta hỏi nhóc trọc đầu: " Trước đây quan hệ của Đại sư huynh đệ với Tam sư tỷ tốt lắm à? ".
Nhóc trọc đầu kinh thường nói: " Làm gì có, Ta sư tỷ trước giờ đều rất ghét Đại sư huynh. Tỷ ấy thích Nhị sư huynh kìa! ".
Trong lòng ta lập tức căng thẳng hẳn lên: " Nói như vậy, tình cảm của tỷ ấy với Nhị sư huynh rất tốt sao? ".
Nhóc trọc đầu gãi đầu: "Đúng thế… Đại sư huynh và Nhị sư huynh thường cãi nhau vì Tam sư tỷ. "
Không biết vì sao, nghe xong ta bỗng cảm thấy có chút buồn bực.
Ta hỏi: " Ta với Tam sư tỷ của đệ giống nhau lắm à? Sao Đại sư huynh cứ luôn cho rằng ta là tỷ ấy chứ? ".
Nhóc trọc đầu lắc đầu: " Không giống, Đại sư huynh từ trước đến giờ luôn kỳ quái như vậy, đệ cũng chẳng hiểu huynh ấy đang nghĩ gì nữa. "
Ta bèn đi hỏi Đại sư huynh: " Ta với Tam sư muội của huynh có điểm nào giống nhau đâu, sao huynh cứ một mực khẳng định ta là người ấy chứ? Không lẽ huynh nói thế đểu trêu đùa ta? ".
Hắc cười trông hết sức đắc ý, bộ dạng như kiểu đừng hòng gạt ta, nói như lẽ dĩ nhiên: " Còn phải nói sao, sư muội nhất định là đã dùng cách thức kỳ lạ nào đó để biến thành dáng vẻ như bây giờ. Sư muội à, vẻ ngoài trước kia của muội đẹp hơn giờ nhiều đấy. "
Hắn thở dài: " Nếu như không phải muội đã quên rồi, ta thật muốn hỏi muội, sao lúc đó lại không từ mà biệt. Ta cứ tưởng muội đã trở về thiên giới, phàm trần này không có muội thật buồn chán tẻ nhạt. Nếu không phải Thiên Đế có lệnh, chưa đến thời gian thì không được quay về thiên đình, khi đó ta đã bay ngay về thiên giới tìm muội rồi. "
Nói xong hắn còn nồng nàn tình ý mà nhìn ta, nhìn đến nỗi ta nổi hết da gà.
Xem ra, Tam sư muội của hắn vốn là tiên nữ trên thiên giới, cũng không phải chết rồi giống như nhóc trọc đầu nói mà rất có khả năng là thân xác tại phàm trần đã niết bàn[1], trở về thiên giới.
[1] Niết bàn là cảnh giới cao của người tu hành, con người sẽ dứt bỏ được mọi phiền muộn và ham muốn trần tục. Ở trong truyện nói thế là ngụ ý đã không còn thân xác tại phàm trần nữa.
Ta nhớ lại giấc mơ của mình, tòa viện tử mà ta đã nhìn thấy, ngôi mộ kiếm gỗ kỳ lạ, còn cả ngữ điệu lạ lùng của Đế quân khi y nhắc về sư muội với ta, ta mơ hồ có một cảm giác: Chẳng lẽ Đế quân cũng cho rằng ta là Tam sư muội của y, vậy nên mới đối xử tốt với ta như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng ta liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sauk hi xác nhận không phải ta giả vờ trước mặt hắn thần tiên giả Đại sư huynh vẫn không thể hiểu được tại sao ta lại bị mất hết pháp lực. Tuy hắn nhận nhầm người, nhưng dù sao đây cũng là sự thật khách quan của bản thân ta. Hiếm khi ta tìm được chủ đề thú vị thế này để nói chuyện với hắn, hỏi hắn có cách nào đó để giải quyết không? Mới đầu hắn còn nói năng liến thoắng, vừa nghe ta hỏi liền tức khắc ngậm chặt miệng, ta không chịu bỏ cuộc mà cố hỏi: " Huynh không hy vọng Tam sư muội của mình hồi phục pháp lực sao? ".
Hắn đáp: " Muội như vậy cũng rất tốt mà. Sư muội đừng sợ, có nguy nan gì thì cứ để Hoành Thanh này đứng ra gánh vác hết cho ", nói xong hắn còn hòa nhã mà lấy tay vỗ vỗ người ta.
Lúc sau nhóc trọc đầu mới nói với ta vẻ khinh thường: " Trước đây Đại sư huynh thường vì muốn động chạm Tam sư tỷ mà bị tỷ ấy đánh cho tơi bời hoa lá, giờ đây pháp lực của tỷ mất rồi, huynh ấy vui còn không hết, sao có thể để tỷ hồi phục pháp lực được chứ? ".
Tóm lại, theo đánh giá của ta về vị thần tiên rởm Đại sư huynh này, ta nhận thấy chưa bao giờ lời nói của nhóc trọc đầu lại đáng tin như vậy.
Có điều hễ là chuyện liên quan đến Đế quân, cái gì hắn cũng muốn so đo, thậm chí còn đến mức bới lông tìm vết.
Hắn không nể nang gì mà chế giễu Ngũ Hành Thiên Lôi của Đế quân chỉ là trò trẻ con, khiến ta tức run cả người.
Ta vờ như hứng thú hỏi: " Chẳng lẽ Ngũ Hành Thiên Lôi của Đại sư huynh còn mạnh hơn nữa sao? ".
Thần tiên rởm Đại sư huynh còn dương dương đắc ý: " Đó là chuyện đương nhiên. "
Ta lắc đầu tỏ ý không tin. Hắn bèn rập theo khuôn mẫu vẽ một quyết chút trên tay ta, còn dùng vẻ mặt khích lệ nói với ta: " Thử đi. " Ta cười tủm tỉm, giả vờ tạo dáng, thình lình lại làm bộ như không thể thu chiêu mà hướng tay về sau lưng hắn, hét to: " Đại sư huynh cẩn thận! ".
Đại sư huynh thần tiên rởm còn đang nở nụ cười phong lưu phóng khoáng, chỉ một khắc sau lại bị ta chưởng cho suýt nữa thì biến thành của khoai nướng.
Ta cứ tưởng Đại sư huynh thần tiên rởm ăn dầm nằm dề ở chỗ ta không đến một năm thì cũng phải vài tháng, không ngời vào ngày nọ đã xảy ra một chuyện ngoài dự liệu của ta.
Hôm đó ăn cơm xong, ta đang lơ mơ buồn ngủ dựa vào người nhóc trọc đầu, mặt mày ủ ê.
Đại sư huynh thần tiên rởm không biết lấy đâu ra một mâm hoa quả theo mùa, còn chu đáo rửa sạch, gọt vỏ sẵn.
Cả hai người, ta và nhóc trọc đầu đều ủ rũ, chỉ có mỗi Đại sư huynh cực kỳ hứng chí chép miệng khen quả lựu này nước nhiều, quả lê kia giòn mát. Ta vừa ngủ gật, vừa vì hắn cứ nhìn thúc ép mà với tay lấy đại một quả nhét vào miệng. Trong lúc mơ màng, hình như ta thấy hắn làm phép gì đó với nước sạch trong thau đồng, một khắc sau, ta suýt nữa thì phun thứ đang ở trong miệng ra luôn.
Đại sư huynh thần tiên rởm hướng về phía mặt nước cười nói: " Nhị sư đệ, biệt lai vô dạng! ".
Trên mặt nước hiện lên một hình bóng, sau đó vang lên tiếng nói lạnh lùng của Đế quân: " Đại sư huynh ".
Tiếng nói này cất lên còn công hiệu hơn cả thuốc tỉnh ngủ.
Con sâu ngủ trong ta liền chạy bay đi hết, ta mở tròn hai mắt ra nhìn.
Đại sư huynh thần tiên rởm gặm lê rôm rốp, lỗ mãng cợt nhả nói: " Không có gì đâu, ta chỉ muôn trò chuyện với Nhị sư đệ một chút thôi, ta đang cùng với Tam sư muội ăn hoa quả này! ".
" Tam sư muội ", " ăn hoa quả ", mấy chữ này chẳng phải là vu khống quá mức rồi sao?
Ta nghiến răng, nhóc trọc đầu bên cạnh thì tỏ ra lo sợ như thể mình sắp mất mạng tới nơi.
Ta thập thò đi qua nhìn vào thau nước, Đế quân hình như đang viết gì đó, nghe xong liền nhẹ nhàng đặt bút xuống, tiện tay cầm ly trà trên bàn lên nhấp một ngụm. Hồi lâu sau y mới lên tiếng: " Đại sư huynh tìm tới rất đúng lúc, ta thiếu chút nữ thì quên mất. Gần đây ta có nhận một đệ tử mà mãi vẫn chưa tìm được cơ hội giới thiệu với huynh ", y hơi quay đầu, nói: " Hàn Nhi, mau qua đây bái kiến Đại sư bá. "
Trên mặt nước hiện lên bóng dáng của nhi tử, ta kích động đến suýt nữa thì bổ nhào vào đó.
Trong chậu nước, nhi tử ta như thể người lớn hành lễ với Đại sư bá, sau đó dường như đã thấy ta nên nó lên tiếng hỏi: " Mẫu thân, bao giờ người mới về? ".
Quả lê trong tay Đại sư huynh rơi lộp bộp trên mặt đất.
Mặt nước lăn tăn, hình ảnh liền biến mất.
Đại sư huynh thần tiên rởm đột ngột nắm lấy tay ta, mặt mày đằng đằng sát khí cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, hắn hét lên: " Muội! Từ khi nào đã cùng với Nhị sư đệ? Lại con đã sinh cả con rồi? ".
" Huynh nói cái gì thế… ", ta ngỡ ngàng chẳng thể phản ứng kịp.
" Đáng ghét! ", hắn sa sầm mặt, vung tay gạt hết mâm hoa quả trên bàn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói: " Đi! Quay về! ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.