Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 12:




Bản tiên cô thông minh một đời, vậy mà khi đó lại chẳng hiểu rõ Đế quân sờ tay ta chẳng qua chỉ là để giúp ta tiêu sưng những chỗ bị muỗi đốt.
Bởi vậy nên ta vẫn duy trì rất lâu trạng thái " trước mắt ánh trăng sáng tỏ, trong lòng phất phới hoa đào. "
Đế quân thanh giọng, hỏi ta: " Vừa nãy muội đuổi theo là vì muốn nói chuyện gì với ta? "
Hả? Lúc nãy ta muốn nói gì ấy nhỉ?
Phản ứng của ta rất chậm chạp, suy nghĩ nát óc một hồi lâu đột nhiên trong đầu ta lóe lên tia sáng. Tuy nhiên ý nghĩ " được ăn cả, ngã về không " lúc ban đầu của ta, giờ này đã sớm rút lại rồi. Ta mở miệng lầm bầm, không biết vì sao lời còn chưa nói ra, mặt đã nóng bừng bừng thế này.
" Không biết Nhị sư huynh… tối nay… có rảnh không? " Nói xong mà tim ta cứ đập thình thịch như nổi trống.
Dường như Đế quân đang nhìn mặt bản tiên cô, nhưng mà ta thật sự không dám xem sắc mặt của y lúc bấy giờ.
Trong khoảnh khắc này, hình như ta cảm nhận được Đế quân cũng có chút động lòng.
Nhưng cũng chính thời khắc ấy, giọng nói như tiếng sấm của bà chằn Tư Đàn đáng chém ngàn đao đó lại vang lên, cho nên ta vĩnh viễn không nghe được Đế quân định trả lời ta như thế nào.
" Tối nay Nhị sư huynh không rảnh! Huynh ấy phải luyện kiếm với ta rồi! "
" Ôi, Lục sư tỷ. Nhìn sắc trời như vậy, không chừng tối nay sẽ có mưa đấy ", ta nhẫn nhịn nói với Tư Đàn.
Luyện kiếm! Luyện kiếm! Luyện cái đầu người á!
" Chuyện này không cần người quản! ", Tư Đàn cố sức len vào bên cạnh Đế quân, làm bộ dáng nữ ác bá hung hắng trừng mắt với ta, như đang nói " Nhị sư huynh là của ta ".
Ta cũng chẳng muốn quản, tốt nhất là trời mưa to, còn cả sấm sét nữa, xem ngươi có bị đánh chết không! Ta cũng chẳng thương tiếc bà chằn nhà ngươi, ta chỉ thương cho Đế quân thôi.
Ta nhìn Đế quân, khuôn mặt dửng dưng không hề có ý định mở miệng.
Ta vừa xấu hổ vừa có chút tủi thân, nhưng vẫn không cam tâm. Lúc này ta đã bị Tư Đàn làm cho kích động đến mức ánh mắt không còn đờ đẫn, giọng nói cũng không lắp bắp nữa.
Ta nhìn thẳng Đế quân, nói: " Nhị sư huynh, tối nay ta và A Hàn chờ huynh ở Liên Tâm đình tại Tịnh Liên trì ở ngoại sơn, hy vọng huynh có thể dành chút thì giờ để tới! Cũng không mất nhiều thời gian của huynh đâu! ". Nói xong, ta cũng không chờ nghe những lời chế giễu ắt hẳn sẽ có của Tư Đàn mà đã nhanh chóng bỏ đi.
Trở về, ta đem nhi tử ra chỉnh lại từ đầu lông mày cho đến cả móng tay móng chân, thay bộ y phục mới, biến nhi tử thành một người hoàn toàn mới, chỉ thiếu mỗi xức dầu thơm nữa thôi.
Tư Đàn chạy qua uy hiếp ta, nếu dám cáo trạng với Nhị sư huynh thì cứ chờ mà chịu khổ đi.
Bà chằn này cũng quá đề cao ta rồi, cái việc tới trước mặt một nam nhân nào đó để mạch tội một nữ nhân khác, ta thật sự không làm được.
Cho nên ta cười rất có khí chất: " Lục sư tỷ đừng lo lắng, ta sẽ không bao giờ đi mách tội ngươi đâu, có muốn mạch thì cũng chỉ mách với nhi tử của ta thôi ". Đợi khi nhi tử của ta trở nên xuất sắc rồi, xem nó có hành hạ chết ngươi không!
Tư Đàn nắm lấy tay A Hàn, cúi người khom lưng, dùng giọng ngọt ngào thân thiết nói. " Hàn Nhi, cô cô đối đãi con có tốt không? ", tay kia cầm một miếng bánh hoa quế tỏ ý dụ dỗ.
Ta đứng một bên nhìn mà thầm khinh thường. Chiêu này từ khi nhi tử ta được hơn một tuổi đã không còn tác dụng nữa rồi.
Ta nhìn chằm chằm, chỉ cần nhi tử mất đi một chút xíu uy vũ nào, không giữ vững lập trường, thì tối nay đừng hòng có cơm mà ăn! Nhưng nó quá không hổ danh là nhi tử do ta sinh ra và nuôi dưỡng, tay vừa phất một cái đã hất được bà cô quái dị kia, còn thản nhiên lấy cái tay bị bà cô quái dị nắm mà phủi phủi, lau lau, dáng vẻ đó thì khỏi phải nói, vô cùng chuẩn mực!
Tư Đàn tự làm mình mất mặt thế mà lại hằn học trừng mắt nhìn ta. Trước khi đi còn để lại một câu: " Nhìn lại bộ dạng của ngươi đi! Nhị sư huynh sẽ không đi đâu! ".
Nhóc trọc đầu đến hỏi ta, tại sao lại hẹn Nhị sư huynh đến Liên Tâm đình.
Sau đó nhóc trọc đầu lại bày mưu tính kế giúp ta chống lại Tư Đàn, nó bĩu môi: " Lục sư tỷ lúc nào cũng như vậy! Bình thường còn luôn tìm cớ này cơ nó để bám lấy Nhị sư huynh chứ đừng nói đến hôm nay! Hôm nay tỷ ấy nhất định sẽ sống chết bám lấy Nhị sư huynh, không cho huynh ấy đi dù chỉ một bước, tỷ tỷ, tỷ hãy tin ở đệ! ".
Đôi mắt nhỏ của nó chớp chớp, bày tỏ lòng trung thành mà nói với ta: " Tỷ tỷ có muốn đệ len giấu kiếm của tỷ ấy, nhân tiện bỏ vài cân ba đậu[1] vào cơm của tỷ ấy luôn không? ".
[1]: Cây ba đậu còn gọi là bã đậu, mắc vát, cóng khói, cáng khỏi, giang tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mần để, hoắt, phổn, cây đề, cây đết. Nó là một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, có xuất xứ từ Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, thằng nhóc này hèn hạ quá, gần đây nó suốt ngày bám lấy A Hàn như vậy, chỉ cầu mong nó đừng làm hư nhi tử của ta.
Tịnh Liên trì tuy ở ngoại sơn, nhưng bởi thế núi cho nên cũng xem như cách trung viện khá gần, chỉ có điều muốn qua đó thì phải đi thuyền.
Nghe nói ta muốn đón thuyền qua Liên Tâm đình, Ôn Ngọc Tuyển liền ân cần tới dặn dò: " Gần đây trên núi không được yên ổn, nếu cô nương qua đó thì nhất định không được đi vào sơn đạo bên ngoài đình. "
Ta hỏi tại sao, Ôn Ngọc Tuyển đáp: " Vị sư tổ khai sơn đã từng bày kết giới trên núi, những yêu ma tầm thường không thể vào được, sơn đạo ngoài đình đã vượt qua khỏi phạm vi kết giới rồi ".
Thảo nào hôm đó Đàm yêu chỉ dám quanh quẩn bên ngoài Thiên Môn. Ta thành tâm nói với Ôn Ngọc Tuyển: " Cám ơn sư huynh. "
Ta vốn muốn tự mình chèo thuyền qua, nhưng Ôn Ngọc Tuyển lại kiên quyết muốn giúp ta.
Thời gian bữa tối vừa mới qua, sắc trời vẫn chưa tối hắn, gió lạnh thổi vi vu.
Ta ôm A Hàn, A Hàn ôm theo cái huân, bên cạnh đặt một chiếc đèn lồng dùng để chiếu sáng vào ban đêm, tiếng nước chảy qua mái chèo khẽ khàng lướt bên tai.
Ôn Ngọc Tuyển đang chèo thuyền đột nhiên hỏi ta: " Cô nương… có phải rất thích Nhị sư huynh không? ".
Ta ngẩn người, có chút phản ứng không kịp, sau đó nhanh chóng tỏ vẻ trấn định, mở to mắt nói dối: " À, là thế này, ta rất cảm kích Nhị sư huynh. "
Ôn Ngọc Tuyển im lặng trong chốc lát, dường như đang suy nghĩ lựa chọn từ ngữ thích hợp rồi mới mở miệng, giọng điệu cực kỳ kín đáo: " Cô nương cũng biết rồi đấy, con người Nhị sư huynh rất khó gần. "
" … Huynh ấy trước nay đều như vậy. Mấy năm gần đây ta thỉnh thoảng cùng huynh ấy đi ra ngoài trảm yêu trừ ma, các sư tỷ sư muội có cảm tình với huynh ấy nhiều không đếm xuể nhưng Nhị sư huynh vẫn thờ ơ không để ý tới. "
" Cả hai vị sư muội núi Côn Luân cũng vậy, lần này ngàn dặm xa xôi đến đây, ít nhiều gì cũng đã phải thất vọng rồi. "
Lúc đầu ta vốn cũng có chút xót thương cho người cùng cảnh ngộ, nhưng hằng ngày nhìn thấy hai tỷ muội đó cùng Tư Đàn đấu khẩu đánh nhau, ta cuối cùng cũng bỏ đi được cái tâm trạng dư thừa ấy.
Ta vờ như không để ý hỏi: Không phải Nhị sư huynh đối với Lục sư tỷ cũng rất tốt đó sao?.
Ôn Ngọc Tuyển hơi ngừng lại, sau đó mới gật đầu nói: " Nhị sư huynh trước giờ đều đối xử rất tốt với các tỷ muội trong sư môn ".
Trước giờ?
Không biết, tại sao ta lại đột nhiên nghĩ đến Tam sư tỷ.
Nhờ vào phước của nhi tử, tuy ta có thể tự do ra vào viện tử của Đế quân, nhưng còn những nơi khác trong nội viện vẫn như cũ, hộ vệ nghiêm ngặt, không thể tự ý xông vào. Cho nên từ khi mơi giấc mộng đó đến giờ, cho dù ta có hiếu kỳ đến mấy cũng chỉ có thể nhìn về hướng đó mà thở dài, không thể tự mình qua kiểm chứng.
Đế quân tính tình vốn lạnh nhạt, Ôn Ngọc Tuyển lo lắng cũng không phải vô lý.
Trong lòng ta tuy đứng ngồi không yên, nhưng vẫn phải cố tỏ ra như không có chuyện gì, sau khi lên bờ, ta vờ như phóng khoáng thoải mái nói với Ôn Ngọc Tuyển: " Huynh yên tâm đi, ta chỉ cảm thấy áy náy vì hôm sinh thần của Nhị sư huynh không đến được, vậy nên muốn làm cho xong những việc ngày hôm đó mình chưa làm được thôi. Đây là tâm ý của ta, nếu Nhị sư huynh không đến cũng không sao ".
Ôn Ngọc Tuyển miễn cưỡng mỉm cười, sau khi buộc chiếc thuyền nhỏ lại, hắn khẽ dặn dò ta vài câu rồi đạp kiếm mà đi.
Buổi tối hôm nay, ta chờ từ khi mặt trời xuống núi cho đến khi ánh trăng lên cao. Tựa vào lan can của Liên Tâm đình, ta đếm những cánh sen trong hồ, từ một cạnh hai cánh cho đến vô số cánh. A Hàn nằm trong lòng ta ngủ thiếp đi rồi tỉnh, tỉnh rồi lại thiếp đi, nhưng Đế quân vẫn không đến.
Ta thật sự rất đau lòng.
Ngay cả Lôi Công, Vũ Bà[2] cũng chẳng giúp ta, rõ ràng nhìn trời cứ như sắp đổ mưa, vậy mà lúc sau lại chẳng có giọt nào rơi xuống.
[2]: Lôi Công: Thần sấm, Vũ Bà: Thần mưa.
Chắc là Đế quân đang luyện kiếm với nàng sư muội xinh đẹp của y rồi nhỉ?
Lười chèo thuyền quay về, trong lúc thất hồn lạc phách ta cũng quên mất lời dặn của Ôn Ngọc Tuyển, cõng nhi tử đi về phía sơn đạo, ta muốn đi dạo trong gió đêm để đầu óc mình minh mẫn lại.
Chờ đến lúc ta nhớ ra được chuyện này thì những bước chân đã đi cũng không thể thu lại được nữa.
Cách đó không xa, một tiểu cô nương người vận hồng y đang bay qua bay lại trên sơn đạo, kia chẳng phải là tiểu yêu Nữ La hay sao?
Vậy là trong đầu ta trước đó chỉ toàn là chuyện phong hoa tuyết nguyệt đến lúc này liền như bị dội ào một chậu nước lạnh, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.