Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 54: Đầu rơi máu chảy




Không cần Nguyên Du phải ra hiệu, đám quan khách đã lăm lăm vũ khí xông vào người Vân Gia gần nhất. Đám gia nhân của Vân Gia chưa kịp định hình câu chuyện liền bị những người kia xông vào chém giết, khách khứa ở đây đa phần là gia chủ một gia tộc hoặc ít nhất là cũng là công tử tiểu thư của một gia tộc nào đó. Vậy nên tu vi những người ở đây gần như đều là trên Khởi Hồn cảnh, còn mấy tên gia nhân chỉ là Tụ Hồn cảnh, một số thậm chí chỉ là người bình thường, làm sao có thể chống lại mấy vị chiến hồn giả mạnh mẽ kia? Tiếng la hét bất lực, tiếng khóc lóc van xin cùng tiếng nguyền rủa đầy căm hận vang lên đều đều, đối với Nguyên Du, đây giống như một buổi hòa thanh của những âm thanh tuyệt vọng nhất.
Đám quan khách ra tay vô cùng không khách khí, hễ là người Vân Gia bọn hắn đều ngay lập tức chém chết, thậm chí một số tên còn tấn công người khác bởi bọn hắn sợ mình giết không đủ, không làm cho Nguyên Du hài lòng, mạng của bọn hắn cũng sẽ vì thế bay đi. Khung cảnh lập tức trở nên nghiêm trọng hơn, nếu như lúc đầu bọn họ là đồng lòng giết người Vân Gia thì hiện tại lại nội chiến với nhau, tất cả là vì mạng sống của bọn hắn. Nguyên Du nhìn tràng cảnh hỗn loạn này, hắn nở một nụ cười giễu cợt, trong đây không ít người luôn sợ hãi Vân Gia nhưng đứng trong tình thế chỉ được chọn giữa Vân gia và cái chết, bọn hắn đều không chút do dự chọn lấy mạng sống, dù sợ hãi thế nào nhưng đứng trước cái chết thì mạng sống của bản thân vẫn là trên hết. Nếu như đây chỉ là một buổi thông hôn bình thường, biểu hiện của bọn hắn sẽ khiến Nguyên Du rất hài lòng, nhưng thật đáng tiếc, đêm hôm trước, người của Vân Gia đã tra tấn Vân Nhược Hân, thành ra bây giờ, phàm là người có quan hệ với Vân Gia đừng mong có thể sống qua tai kiếp này.
Tuy khách khứa rất đông nhưng Vân Gia cũng không phải nhỏ, ngay lập tức toàn bộ lực lượng của Vân Gia đều xuất động. Mấy vị trưởng lão cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhìn thấy lực lượng cốt cán của Vân Gia đã ra, mấy tên kia tạm gác lại đề phòng, chuẩn bị chống đỡ làn sóng này. Người của Vân gia tuy vừa đông vừa mạnh, nhưng mấy tên kia cũng không phải yếu, lập tức đáp trả lại, tiếng binh khí giao thoa với nhau ồn ào vang lên. Bọn hắn hoàn toàn áp dụng đấu pháp lấy thương đổi thương, không cần mạng sống, còn bên Vân Gia toàn bộ nhân viên trên dưới đều được thuê bằng linh thạch, vậy nên tình cảm đối với Vân Gia cũng không phải là rất lớn, thành ra trừ lúc mới hùng hổ xông ra, bọn hắn hoàn toàn không dám đánh liều mạng với đám loi choi kia. Linh thạch thì cũng quý đấy, nhưng quan trọng là phải còn mạng để xài.
Người Vân Gia chống trả vô cùng yếu ớt rồi nhanh chóng tan ra, bọn hắn không mưu mà hợp, lập tức mỗi người một ngã phóng đi với mong muốn trốn thoát khỏi trại đồ sát này. Nguyên Du nhìn lấy biểu hiện của đám nhát chết kia, nụ cười giễu cợt đậm hơn, muốn trước mắt ta trốn đi, mơ sao. Nguyên Du chậm rãi nâng lên một bàn tay, đưa về phía trước, ngón tay hơi cong, giống như đang cầm cái gì đó. Nhìn thấy dị động của Nguyên Du, hỗn chiến tạm thời dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, dĩ nhiên là ngoại trừ mấy tên đã sắp thoát kia. Nguyên Du cười một tiếng:
"Ai dám trốn, ta sẽ tặng cho hắn một vé về với ông bà." Dù trong tình cảnh này Nguyên Du vẫn có thể nói đùa được, hiện tại bọn hắn đang đấu tranh vì mạng sống của mình, chỉ cần một cái sơ sẩy thôi là gặp diêm vương liền, lời nói của hắn giống như vô nghĩa, bọn hắn trước sau gì chẳng chết, chỉ là chết khi cố gắng chạy trốn càng làm cái chết bọn hắn trở thành một trò cười của người khác mà thôi. Nguyên Du nói xong liền nắm bàn tay lại, không có gì xảy ra cả. Ngay khi tất cả đang ngơ ngác, chuẩn bị xông lên cố gắng giết chết hắn thì một thiếu phụ với khuôn mặt hoảng sợ, một tay che miệng vừa chỉ ngón tay về một hướng. Tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng đó, ngay lập tức tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang len cùng với lời khẩn cầu tới thần thánh, rằng đây chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém, đây không phải thật sự.
Gần bốn mươi người nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn, tất cả đều cùng một kết cục. Hàng trăm, hàng ngàn mũi trường mâu đâm chi chít vào cơ thể bọn hắn, cái dài thì khoảng 2m, cái ngắn thì cũng phải hơn 10cm. Nguyên Du nhìn thấy tràng cảnh này liền gật đầu hài lòng, Thôn Phệ lập tức được sử dụng, lần này hắn không đến gần mấy cái xác đó mà là thông qua Ảnh Mâu hấp thụ. Tuy có thể thực hiện được nhưng tốn nhiều năng lượng hơn bình thường, vậy nên cách này hắn không thường sử dụng mà hay đi tới gần yêu thú sau đó mới hấp thụ. Ngay lập tức một tràng cảnh kinh dị nữa hiện ra trong con mắt tuyệt vọng của bọn hắn, tất cả xác chết bằng một tốc độ mắt thường có thể quan sát teo tóp lại, gầy khô đến mức da bọc xương, thậm chí người ta còn thấy rõ khớp xương thông qua lớp da kia. Không tới mấy phút, bằng một tiếng ợ, Nguyên Du đánh thức bọn hắn khỏi sự ngơ ngác. Tất cả chậm rãi quay đầu nhìn Nguyên Du với con mắt sợ hãi, không biết là ai làm nhưng một tiếng la lớn vang lên sau đó là tiếng va chạm binh khí với nhau.
Tất cả đều đã quá sợ hãi, sợ hãi đến mức chỉ còn biết phục tùng mệnh lệnh của hắn để tìm một con đường sống. Hỗn chiến diễn ra càng thêm mãnh liệt, bây giờ tất cả đều đặt toàn bộ tinh thần và con tim vào cuộc chiến chỉ có một phe được phép sống này. Xác chết nằm la liệt khắp nơi, khung cảnh trở nên hoang tàn nhưng tiếng binh khí va chạm vẫn vang lên không dứt. Một số tên sau khi giết chết đối thủ của mình liền quay đầu chỉa mũi kiếm vào Vân Nhược Hân và nữ nhân vẫn một mực ngồi im bất động đằng kia nhưng tất cả đều bị Lâm Vũ Thần nhanh chóng giết sạch. Nguyên Du nhìn thấy cảnh đó liền cười nhẹ. Đếm số lượng người còn sống sót, chỉ còn chưa tới một trăm người, Nguyên Du liền nảy ra một ý tưởng giúp Lâm Vũ Thần đột phá nhanh chóng, hắn nói lớn:
"Được rồi các vị, đổi trò chơi khác, trong các người ai có thể giết chết tiểu tử đằng kia liền có thể về với vòng tay gia đình." Nguyên Du nói xong chỉ ngón tay cái ra sau đầu, hướng ngón tay chỉ chính là đang ngơ ngác Lâm Vũ Thần. Tất cả sau khi nghe Nguyên Du nói đồng thời nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đó chỉ là một tên tiểu tử chưa mọc lông mà thôi, thấy cảnh này tất cả đều như con thú tìm đường sống, không ngừng giẫm đạp lên nhau xông về phía Lâm Vũ Thần.
"Tiểu tử, đừng chết quá sớm nhá!" Nguyên Du quay đầu cười một cái thật tươi với Lâm Vũ Thần sau đó chậm rãi đi về phía kẻ đang phẫn nộ tột bậc nhìn hắn, tên gia chủ, kẻ gián tiếp gây ra chuyện này. Nguyên Du đi về phía hắn, miệng nở một nụ cười âm tàn, chậm rãi nói:
"Thế nào? Nhìn lấy gia tộc mình một tay xây dựng sau đó lại sụp đổ trước mắt mình, cảm giác thế nào?" Nguyên Du đi tới trước mặt hắn, một cước đạp xuống, trực tiếp đạp đầu hắn dưới gót chân của mình. Tên gia chủ này nếu Nguyên Du để cho hắn chết quá êm đẹp vậy thì thật quá mức có lỗi với Vân Nhược Hân rồi.
"THẰNG CHÓ KHỐN NẠN! MÀY SẼ HỐI HẬN NHỮNG THỨ MÀY LÀM TRONG HÔM NAY!" Tên gia chủ kia như một con thú hoang, gầm rú nói. Nguyên Du nghe thấy hắn nói, chỉ cười nhẹ, ngón tay móc móc lỗ tai, hờ hững nói:
"Hối hận? Tại sao ta phải hối hận, việc là ta làm, vậy thì ta có nhiệm vụ phải gánh chịu cái giá nó mang lại." Nguyên Du không tiếp tục nói nhảm, một cước đá hắn bay ngược vào tường, tên gia chủ tuy có tu vi Võ Hồn cảnh đỉnh phong nhưng Nguyên Du ngay cả Chiến Linh cảnh cũng có thể đấm cho vỡ người thì một tên Võ Hồn cảnh có xá chi.Sau khi bị đá dính vào tường, Vài cây Ảnh Mâu lập tức hiện ra, đinh chặt hắn lại, bốn cây cho tứ chi, để đảm bảo hắn sẽ quan sát hết mọi việc, Nguyên Du thậm chí còn cố tình gọi ra thêm bốn cây Ảnh Mâu cực kì mảnh nữa, hai cây cắm vào hai tay, tạm thời cố định vào tường, hai cây còn lại cắm từ sau gáy hắn cắm lên, cố định cổ hắn hắn với tường.
"Ngươi là kẻ gây ra mọi chuyện, vậy thì tự ngươi xem mọi thứ hủy diệt đi." Nguyên Du hờ hững nói. Vân Gia này hôm nay dù có ai ra mặt ngăn cản đi nữa thì kết cục cuối cùng của nó sẽ vẫn là hủy diệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.