Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 139: Tấu Khúc




Vô Thần nhìn nữ nhân đó rồi tập trung vào người bên cạnh nàng. Cậu ta ăn mặc khá bảnh trai nhưng cái thứ cậu ta mang theo lại không được như vậy, trên lưng cậu ta là một thanh trọng kiếm dài ít nhất hai mét được tra vào một cái vỏ trông khá bình thường nhưng chính cái chuôi kiếm được điêu khắc thành hình con rồng kia lại chứng tỏ thứ bên trong vỏ không phải thứ bình thường. Thanh trọng kiếm to độ ba mươi tấc và giảm dần về phía mũi kiếm. Vô Thần cảm thấy thanh kiếm này không bình thường, Chân Nhãn lại tăng cường, thứ bên trong vỏ kiếm đó ngay lập tức hiện rõ trong mắt hắn.
Ngoài sự to tổ bố của mình, lưỡi kiếm của nó được mài rất sắc, Vô Thần đoán một người bình thường mà ăn trọn một cú thì chỉ có thể bị chém làm đôi, thậm chí dù là Võ Hồn Cảnh cũng không thoát khỏi cái chết. Thanh kiếm được làm bằng các loại vật liệu như rễ của Cây Thế Giới có tác dụng tự chữa trị, Thời Không Kim, một loại kim loại sinh ra sau ở giữa thời gian và không gian rộng lớn, hiếm có vô cùng thậm chí là trăm vạn năm cũng chưa chắc có được một mảnh nhỏ, nó có thể chém đứt được hết thảy mọi thứ bao gồm thời gian và không gian. Thậm chí Vô Thần còn nhìn thấy một chút Phệ Linh Thạch, Sơ Hỏa, mảnh vỡ Thiên Đạo, Vĩnh Quang Thạch,.... Ngoài ra trên thanh kiếm còn có các đường vân vô cùng đẹp mắt nhưng khi nhìn kĩ lại vô cùng váng đầu hoa mắt, thậm chí nếu nhìn kĩ thì các đường vân ấy lại được các đường vân nhỏ hơn tụ tập lại, đường vân đó chính là Văn.
Vô Thần tuyệt đối không tin có người có thể luyện ra được loại bảo vật này, nếu buộc phải cho một cái cấp độ thì nó hẳn sẽ là Thiên Biến Thất Dị, thậm chí còn hơn nữa. Thiên Biến chỉ xảy ra khi có một loại bảo vật, đan dược, binh khí, hoặc các loại công pháp mạnh mẽ xuất thế, khi ấy Thiên Địa sẽ có những phản ứng như động đất, thủy triều, bão lũ, sấm sét đầy trời,... Người ta sẽ dựa vào các loại dị biến đó để đánh giá những bảo vật ấy, nhưng để Thiên Địa tán thành thì phải vượt qua Thiên Kiếp, đây mới chính là thứ chính yếu để xác định bảo vật đó có thể tồn tại hay không, khi xuất thế Thiên Địa có bao nhiêu dị biến thì sẽ có từng ấy Thiên Kiếp, có thể sẽ là Ngũ Hành Kiếp, Thông Linh Kiếp, Tru Diệt Kiếp,.... Chỉ cần vượt qua thì thứ ấy sẽ được Thiên Địa tán thành, có thể tồn tại trên thế giới này, không những vậy còn được Thiên Địa bảo vệ.
Vô Thần nhìn kĩ thanh trọng kiếm kia, sau đó một cái tên ngay lập tức nhảy lên trong đầu hắn, Đoạn Thiên Kiếm. Tương truyền rằng thanh kiếm này từng chém giết một cái Thiên Đạo ở Thượng Đẳng Vị Diện, sau đó hấp thụ được một mảnh của Thiên Đạo vì thế nó mới được gọi là Đoạn Thiên Kiếm. Chân Nhãn lại được tăng cường, Vô Thần lần này có thể thấy rõ giữa nàng và thanh kiếm đó có một mối quan hệ mật thiết, giống như nó chính là một bộ phận trên cơ thể của nàng vậy.
Sau khi nhìn thấy mọi người đã tập trung đủ, thiếu niên kia khom người chắp tay nói với nữ nhân đó:
"Bẩm sư tôn, tất cả khách nhân đều đã vào...." Nàng ừm nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài đặt lên dây đàn chuẩn bị tấu một khúc, nhưng chưa kịp để nàng làm vậy thì một tên đã lên tiếng:
"Vong Tình cô nương, mời theo chúng tôi một lát..." Mặc Uyển tiến lên một bước, vô cùng khách khí nói. Nhưng đáp lại nàng chỉ có sự hững hờ của nữ nhan trên khán đài, nàng ta tựa như không nghe thấy. Nhưng nàng ta không nghe không có nghĩa là thiếu niên bên cạnh không nghe, cậu ta khó chịu nói:
"Muốn nói gì thì để sư tôn ta tấu xong một bản, khi đấy muốn nói gì thì nói." Mặc Uyển nghe vậy liền đỏ mặt lùi về đội hình, nghe theo lời thiếu niên kia. Nàng cũng từng có diễm phúc được nghe nữ nhân đó tấu một lần, kể từ lần đó nàng vẫn luôn nhớ mãi giai điệu ấy bây giờ được nghe lại một lần nữa mà nàng lại phá bĩnh, cái này khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
Không còn ai làm phiền, Vong Tình bắt đầu tấu một bản. Ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng di chuyển trên những dây đàn, những âm thanh dễ nghe bắt đầu xuất hiện tràn ngập khắp gian phòng. Mở đầu đoạn tấu là những giai điệu nhanh, nhẹ nhàng và đầy trẻ trung giống như nó đang vẽ trước mắt người nghe về một khung cảnh tuyệt vời về một cô gái ngây thơ đang dạo chơi trên đồng cỏ xanh. Nhưng âm thanh sau đó lại chợt tắt mà thay vào đó là những giai điệu trầm lắng, âm u, giống như có một bức tranh tràn ngập sự đau thương hiện lên trước mắt mỗi người, một sự đau buồn khó mà diễn tả thành lời.
Nhưng giai điệu ấy chỉ kéo dài một lúc rồi lại thay thế bằng những giai điệu vui tai trẻ trung của tuổi trẻ, nếu nghe kĩ thậm chí mọi người còn nhận ra giai điệu này rất khác với đoạn mở đầu, nó đã xuất hiện thêm những âm trầm, giống như nhân vật trong bài nhạc đã chấp nhận một người khác bước vào cuộc đời nàng. Vô Thần bất giác nhắm mắt cảm nhận kĩ tấu khúc này, trong đầu hắn nhớ lại khung cảnh lúc xưa, khung cảnh Nguyên Du nắm tay nữ nhân này dạo bước trên một cánh đồng lúa ngập tràn hương thơm hoa cỏ. Nếu nói Nguyệt là người trao cho Nguyên Du nụ cười, thì người này sẽ là người đã mở rộng trái tim của hắn, là người đã tặng cho Nguyên Du một phần quà, đó là sự hạnh phúc.
Giai điệu lúc này lại thay đổi, nó trở nên dồn dập hơn, giống như đang trải qua một trận chiến đầy gian truân. Ngón tay thon dài của Vong Tình nhanh chóng lướt qua những cung đàn, nàng lúc này như đang phát tiết một thứ gì đó. Cách nàng tấu đàn đã không còn sự dịu dàng cuốn hút người khác nữa mà giống như nàng đang cố gắng kìm chế một loại cảm xúc. Khung cảnh trong đầu Vô Thần thay đổi theo bản tấu khúc, nó đã thay đổi thành một căn nhà đang bốc hỏa, giữa căn nhà chính là một nữ nhân hai mắt chảy máu đang ôm lấy một tấm hình rồi sau đó căn nhà sập xuống.
Giai điệu dồn dập này cũng chỉ kéo dài một lúc không quá lâu rồi sau đó tắt ngấm, không còn bất cứ tiếng đàn nào phát ra, Vô Thần cũng tỉnh lại từ trong hồi ức. Từ sau mặt nạ hắn nở một nụ cười buồn bã, khi còn ở trái đất toàn bộ cảm xúc của hắn đều biến mất, chỉ khi đi tìm Nguyên Du hắn mới có lại chúng, vì thế mới có những thảm kịch năm ấy xảy ra. Tỉ như hắn chiếm lấy thân xác Nguyên Du rồi giết hết đồng đội của hắn, giết Nguyệt, giết nữ nhân kia, và hơn hết là giết đi người Nguyên Du kính trọng nhất, là sư phụ hắn. Sau khi làm xong hết mọi việc hắn lại tạo ra cho Nguyên Du một kí ức giả, đó là chính hắn mới là người làm hết thảy còn Vô Thần chỉ là người đứng xem, cũng vì thế nên Nguyên Du mới một mực từ dằn vặt lòng mình.
Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi tách ra khỏi đoàn người, bước lên sân khấu trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Vốn là ai cũng đang hưởng thụ tấu khúc nhưng khi nó đột ngột dừng lại thì ai cũng bất giác tỉnh dậy và khung cảnh một người mặc áo choàng đen bước lên sân khấu ngay lập tức trở thành tiêu điểm của họ. Vô Thần đứng trước nữ nhân kia, chưa kịp để hắn nói gì thì thiếu niên kia đã lên tiếng:
"Dừng lại, quay về chỗ bằng không coi chừng ta đánh ngươi." Vô Thần nghe vậy, nhẹ nhàng liếc cậu ta, sau đó mới nói:
"Quỳ xuống!" Giọng của hắn vô cùng nhẹ nhưng lại tràn đầy uy nghiêm khiến thiếu niên đó không chống cự nổi mà quỳ xuống. Hài lòng với cảnh này, Vô Thần nhìn về phía nữ nhân đó, hỏi:
"Có phiền không nếu ta tấu nửa khúc còn lại?" Vong Tình tuy hai mắt đã mù nhưng tai vẫn rất thính, nàng hoàn toàn nghe rõ thanh âm của Vô Thần cũng như hành động vừa rồi của hắn. Nàng quay mặt nhìn hắn, có chút hứng thú hỏi:
"Khách quan biết nửa đoạn còn lại sao?" Vô Thần cười, đáp:
"Biết hay không vẫn phải nhờ cô nương định đoạt rồi." Nghe nam nhân đó nói, Vong Tình cũng khẽ lắc đầu, xem ra lại có công tử muốn chơi trội rồi. Mặc dù là thế nhưng nàng vẫn tránh ra, để chỗ ngồi cho Vô Thần. Vô Thần thấy vậy không chút khách khí ngồi vào, bắt chước Vong Tình hai tay đặt lên cây đàn. Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng thông qua rung động trong không khí Vong Tình như có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ trước mắt, nàng cảm nhận thấy hành động của Vô Thần chỉ khẽ lắc đầu, muốn chém gió thì cũng nên có nghề một chút.
Vô Thần thấy Vong Tình khẽ lắc đầu cũng không biểu hiện gì, chỉ bắt đầu bài diễn của mình. Tuy hành động mới vào của hắn có chút vụng về khiến ai nấy đều cảm thấy buồn cười nhưng khi thấy dáng vẻ nghiêm túc kia ai cũng bất giác tập trung lắng nghe. Đoạn mở đầu cũng vậy, cũng là những giai điệu tươi mới không lẫn chút tạp trần nào. Mặc dù nghe rất hay nhưng nó lại không ăn nhập gì với đoạn của Vong Tình cả, hai đoạn giống như là hai bài khác nhau vậy, nghĩ như thế ai cũng bĩu môi. Nhưng Vô Thần lại không cảm thấy chút nào xấu hổ, tiếp tục bài diễn của mình. Giai điệu của hắn mỗi lúc một sâu sắc, mỗi lúc một hay lên giống như một cầm sư rành nghề. Vong Tình mới đầu còn không cảm thấy gì nhưng càng nghe nàng lại càng kinh ngạc, giai điệu này....sao lại quen như vậy?
Trong đầu nàng lại chậm rãi hiện lên một khung cảnh, một thiếu nữ xinh đẹp kéo tay một chàng trai dạo quanh một cánh đồng lúa lớn, nơi cả hai cùng nhau thệ ước. Nhưng càng theo nhịp nhạc nàng lại càng cảm thấy trái tim của mình lại càng khó chịu giống như có ai đó đang nắm lấy khiến nàng vô cùng khó chịu, giai điệu giống như nghe hiểu nỗi lòng của nàng, nó chậm rãi chìm xuống, càng ngày càng u ám, càng ngày càng nặng nề. Mọi người như bị tấu khúc đồng hóa, ai cũng bất giác cảm thấy nỗi lòng vô cùng nặng nề. Vô Thần lại tấu một lúc nhưng lần này nó hoàn toàn có một cái kết nhưng ai cũng cảm thấy không thõa mãn, giống như nó vẫn còn thiếu thiếu gì đó.
"Làm sao ngươi biết giai điệu này?" Giọng Vong Tình run run, giống như trong lòng nàng đang có sóng to gió lớn vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.