*** Bên trong hội trường khách sạn Hữu Quan, các học viên võ quán đứng chật kín xung quanh một cái bục cao được dựng tạm. Bên trên bục đặt mười một cái ghế chia ngôi thứ rõ ràng. Ghế chủ tọa để trống, dãy ghế năm cái bên phải, hàng đầu là Tào Văn Chủng, tiếp theo tay trung niên lùn ngủn tên Trầm Vu Hàm, ba người còn lại, một thiếu phụ mặt mày đăm chiêu tên Hà Thị Thắm, lão già râu tóc bạc trắng tên Trần Quý Phổ, người còn lại tên Dương Thái Bảo. Dãy ghế năm cái bên trái hàng đầu chính là Mạc Vũ, thiếu nữ miệng lưỡi nhanh nhảu tên Phan Thúy Bình ngồi bên cạnh cậu. Tiếp đến là một cô gái ngoài hai mươi mặt mày đen đúa tên Hoàng Thúy Thúy. Hai người còn lại, một là cô gái yểu điệu, duyên dáng xinh đẹp nhất tên Trần Ý Yên, ngồi cạnh cô gã mập phệ vui tính tên Trương Tam Đại. Cả bọn cùng Mạc Vũ qua lại nói chuyện một hồi trước đó, thành thử cậu đều nhớ rõ tên tuổi của họ. Lúc bấy giờ Mạc Vũ được hội viên nhất trí đề bạt làm tổng quản hội, chỉ đứng sau hội phó Tào Văn Chủng. Nghe thì to tác nhưng chỉ phụ trách quản lý hội viên và chuyên trách thêm việc gây quỹ cho hội mà thôi. Hiện tại mọi người còn đang thảo luận nên thống nhất tên gọi cho đội phản ứng nhanh Hiệp Hội Vệ Quốc, là ‘đội’ hay ‘hội’ sao cho hợp lý. Tay trung niên lùn ngủn, tên Trầm Vu Hàm giữ vai trò tổng quản hội trước kia, nay được trao nhiệm vụ huấn luyện đội phản ứng nhanh, y đứng lên nói: “Trước kia chúng ta chưa thành lập Hiệp Hội Vệ Quốc, tên gọi ‘đội’ là hợp lý lắm nhưng hiện tại tên gọi Hiệp Hội Vệ Quốc đã được thống nhất, nhân số đã hơn năm trăm người, gọi ‘đội’ chung chung thì không hợp lý nữa. Quy mô hiện tại gọi ‘hội’ là thích hợp nhất.” Đám đông học viên nhao nhao lên bàn tán: “Đội hay hội thì có khác nhau là bao, chỉ cần mọi người đồng lòng là được.” “Phải có tên gọi chung chứ, nếu không phân biệt được ‘đội’ hay ‘hội’ thì chúng ta có khác gì một đám tạp nham.” “Đúng thế!” Một học viên lớn giọng nói: “Sao không giữ nguyên tên gọi ‘đội’ phản ứng nhanh, vừa có cái khí chất rõ ràng của nó vừa đúng chuyên môn ban đầu của chúng ta.” “Nhưng không hợp thời nữa rồi!”, Một giọng nói khác quát lên. “Hợp thời cái gì chứ?” Người kia lại nói: “Chúng ta trước kia chỉ có vài người, thành lập ra đội phản ứng nhanh chính yếu là bảo vệ học viên võ quán, nhưng hiện tại mục đích chúng ta đề ra không còn là bảo vệ học viên chung chung nữa. Phải thay đổi!” “Đội phản ứng nhanh mới là bản sắc của chúng ta.”, Một người gào lên bác bỏ. Một hội viên trầm giọng nói: “Hiệp Hội Vệ Quốc thành lập chưa lâu, nhưng đó chính là những gì tinh túy nhất mà chúng ta tạo dựng được. Chúng ta cần phải thay đổi cách nhìn nhận.” Tào Văn Chủng rời khỏi ghế, vỗ tay ra hiệu cho mọi người dừng bàn luận nói lớn: “Tôi nghe anh Trầm Vu Hàm nói phải lắm. Tôi đề xuất thế này, mọi người thấy hợp lý thì xin giơ tay tán thành, còn không thì cho xin ý kiến khác.” Đám học viên đồng thanh nói: “Hội phó phát biểu đi.” Tào Văn Chủng gật đầu nói: “Chúng ta đã thống nhất tên gọi Hiệp Hội Vệ Quốc, chắc mọi người đã hiểu ý nghĩa thành lập nó rồi. Nhưng đội phản ứng nhanh thì chắc chắn không thể bỏ đi được, hiện tại chúng ta đã có đủ chi phí thành lập đội, công này đều nhờ cả ở cậu Mạc Vũ…”, Gã vừa nói vừa hướng về phía Mạc Vũ gật đầu một cái, mới nói thêm: “…anh Trầm Vu Hàm sẽ đảm trách vai trò tuyển mộ, huấn luyện đội phản ứng nhanh. Sau hội nghị tuyên thệ mọi người có thể trực tiếp đăng ký tham gia. Đội phản ứng nhanh do Hiệp Hội Vệ Quốc quản lý, đương nhiên tên gọi ‘hội’ là phải nhất. Mọi người đồng ý với tôi thì chúng ta thống nhất gọi là hội Hiệp Hội Vệ Quốc.” Đám đông nghe ra lấy làm thuận tai lắm, cùng nhau đồng thanh hô: “Phó hội nói phải lắm.” Tào Văn Chủng hướng mắt nhìn xung quanh thấy đại đa số đều tán thành ý kiến của mình thì hài lòng lắm: “Vậy chúng ta có cần giơ tay thống nhất ý kiến không?” Đám học viên cười ầm lên, giơ tay đồng loạt: “Thống nhất!” Tào Văn Chủng hướng thiếu nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh Mạc Vũ nói: “Vậy tôi xin tuyên bố các thành viên chính thức trong hội, cô Phan Thúy Bình lên tuyên bố đi.” Phan Thúy Bình rời khỏi ghế, đứng giữa bục hướng tay chào mọi người một lượt mới dõng dạc công bố: “Hiện tại các thành viên chính thức trong Hiệp Hội Vệ Quốc chúng ta đã được mọi người thống nhất đề bạt như sau. Đứng đầu là hội trưởng Ngô Vũ Nam, tiếp đến là hội phó Tào Văn Chủng. Mạc Vũ giữ chức vụ tổng quản kim quản lý hội viên, Trầm Vu Hàm giữ chức đội trưởng đội phản ứng nhanh. Tôi Phan Thúy Bình vẫn giữ nguyên vị trí kế toán trưởng. Dương Thái Bảo đứng đầu đội tuyên truyền. Hà Thị Thắm đội mật thám. Trần Ý Yên quản đội kinh doanh. Trần Quý Phổ quản đội điều chế dược phẩm. Hoàng Thúy Thúy tiếp quản đội cận vệ. Trương Tam Đại phụ trách ngoại giao.”, Phan Thúy Bình làu làu nói đến tên ai, người đó tự giác đứng dậy chào hỏi hội viên một lượt. Cô cười hì hì thêm: “Hiện tại Hiệp Hội Vệ Quốc mới thành lập, thành viên chính thức đều do mọi người bầu chọn, về lâu về dài sẽ theo công trạng mà thay đổi, các vị thấy thế có ổn thỏa không?” Đám đông đồng thanh tán thành. Phan Thúy Bình quay về ghế ngồi, Tào Văn Chủng mới tiếp: “Hiện tại chúng ta đã thống nhất tên gọi, cũng như biết qua các thành viên chính thức trong hội. Đúng ra lần này phải do hội trưởng Ngô Vũ Nam đứng ra chủ trì lễ tuyên thệ nhưng vì lý do bất khả kháng, tôi được hội trưởng chính thức ủy thác cho lần tuyên thệ ngày hôm nay...”, Gã nói tới đây vỗ tay lớn mấy tiếng, bên ngoài hội trường lão quản lý khách sạn Hữu Quan lùn tịt đi vào: “…xin mời ông quản lý khách sạn Lê Thái Thọ lên bục làm chứng cho lần tuyên thệ này.” Lão quản lý khách sạn Hữu Quan cười híp mắt, hướng đám hội viên xung quanh chào hỏi: “Tôi tới đây! Tôi tới đây!” Lão lên đến bục vuốt ngón tay lên bảo rương đeo ở đai lưng, lập tức giữa bục xuất hiện ngay một cái đỉnh hương lớn, bốc khói thơm nức mũi. Bên trên đỉnh hương là một cái đĩa bạc, cùng một đoản kiếm nhỏ bằng ngón tay. Tào Văn Chủng khẽ gật đầu, lão Lê Thái Thọ lấy trong tay áo ra một nhúm hương bỏ vào đỉnh sau đó mới lấy ra một tờ sớ dõng dạc nói: “Hội viên nghe lời tuyên thệ.” Tào Văn Chủng lập tức quỳ gối hướng lão nói lớn: “Chúng tôi xin nghe tuyên thệ.” Đám đông hội viên đứng dưới bục đồng loạt quỳ theo. Mạc Vũ lóng ngóng rời khỏi ghế quỳ xuống. Phan Thúy Bình mỉm cười hướng cậu nháy mắt, đưa hai tay lên miệng lêu lêu: “Còn không mau quỳ gối.” Mạc Vũ không khỏi đỏ bừng mặt mày với điệu bộ trêu chọc trẻ con của Phan Thúy Bình. Cậu vừa quỳ gối xuống đã nghe lão Lê Thái Thọ đọc một thôi một hồi: “…hiệp Hội Vệ Quốc chính thức thành lập, trước vì việc nghĩa mà làm sau vì việc lớn mà hướng tới, nước nhà cần quyết không từ nan. Nay năm trăm bảy mươi hai hội viên tề tựu đầy đủ tại đây, cùng chí hướng quyết cắt máu ăn thề, trung thành với hội, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Từ nay gắn sức đưa hội trường tồn với thời gian, xin thề!” Đám hội viên cùng nhau hô lớn: “Xin thề!” Lão Lê Thái Thọ đọc xong liền cất tờ sớ đi, bước đến đỉnh hương, cầm lấy đoản kiếm đặt trên đĩa hướng ngón trỏ cắt một đường, máu theo đó nhỏ giọt lên đĩa nghe ‘xèo xèo’ khói bốc lên nghi ngút. Lão đặt đoản kiếm xuống, Tào Văn Chủng bước lên, tiếp ngày sau đó đến lượt Trầm Vu Hàm, Phan Thúy Bình, Dương Thái Bảo, Hà Thị Thắm, Trần Ý Yên, Trần Quý Phổ, Hoàng Thúy Thúy, Trương Tam Đại cuối cùng mới đến Mạc Vũ. Mạc Vũ vừa cầm đoản kiếm lên đám đông hội viên bên dưới đồng loạt vỗ tay tán dương. Cậu hướng mọi người chào một lượt mớt chích mũi đoản kiếm lên ngón trỏ, nhỏ máu lên đĩa. Tào Văn Chủng bước đến vỗ vai cậu một cái nói: “Giỏi lắm! Chúng ta từ này là người một nhà.” Phan Thúy Bình cười hì hì đưa ngón tay út quéo lấy ngón út của Mạc Vũ: “Phải là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Cậu Vũ là người tôi nhắm tới rồi, không ai được giành giật đâu nhé!”. Mạc Vũ mặt mày đỏ bừng bừng, không sao giật ngón tay ra được. Tào Văn Chủng tặc lưỡi nói: “Cô đừng làm người ta đánh giá nhân phẩm của mình chứ.” Trần Ý Yên cười khì khì xen vào nói: “Cô Bình nhanh tay gớm, bằng không thì cậu Vũ khó thoát khỏi tay tôi.” Cả bọn đứng trên đài bật cười khách khách. Trương Tam Đại lắc đầu nói: “Cậu Vũ thật là tốt phước quá mà!” Mạc Vũ tính khí phong lưu, nhưng gặp phải hai cô gái nói chuyện thoải mái đâm ra rối, miệng lưỡi ngày thường không thua kém ai vậy mà tắt lịm đi. Bấy giờ các hội viên đã lần lượt bước lên đài cắt máu tuyên thệ. Xong lễ tuyên thệ mọi thành viên trong hội chính thức được nhận một thẻ bài Hiệp Hội Vệ Quốc. Mạc Vũ nhậm chức tổng quản, đương nhiên phải chính tay cấp lệnh bài cũng như tuyên bố trợ cấp cho các hội viên theo chức vụ trên thẻ bài. Xong đâu đó mọi người mới kéo đến đại sảnh khách sạn mở tiệc chiêu đãi. Mạc Vũ cùng các thành viên chính thức sau bữa tiệc lưu lại một căn phong nhỏ của lão quản lý khách sạn Lê Thái Thọ bàn bạc thêm. Tào Văn Chủng trầm ngâm uống một hớp rượu mới nói: “Hiện tại hội trưởng Ngô Vũ Nam trong thời gian hồi phục, nhưng dung mạo bị hủy thì khó mà trở lại như trước được. Sau vài tháng tới cậu ấy sẽ quay lại hội. Mọi người vẫn theo kế hoạch đã bàn định trước kia mà tiến hành.”, Gã nói rồi hướng Mạc Vũ nói thêm: “Hiện tại chỉ có Mạc Vũ là thành viên mới, bản thân chưa đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường, phụ trách chức vụ tổng quản tuy phù hợp nhưng công việc rất nhiều. Cậu Vũ chưa quen việc thành thử Phan Thúy Bình sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ, đôn đốc. Hoàng Thúy Thúy cử một số người giỏi nhất trong đội cận vệ phụ trách bảo hộ khi cần thiết. Việc là như vậy, không biết mọi người thấy thế nào?” Trầm Vu Hàm gật đầu nói: “Hiện tại tôi tiếp quản đội phản ứng nhanh thay cho Tào Văn Chủng, chắc mọi người đã biết rõ nguyên do một số người rời khỏi đội rồi đó! Tôi xin đề nghị hội phải chi thêm kim ngân cho đội, không biết ý kiến mọi người thế nào?” Cả bọn hướng Phan Thúy Bình, cô liền ‘ừm’ giọng nói: “Quỹ hội hiện tại đã có hơn tám mươi vạn kim ngân đều được cậu Mạc Vũ đóng góp, theo hội phó chỉ định sẽ chi cho đội phản ứng nhanh ba mươi vạn tự sắm sửa trang thiết bị, phụ cấp riêng biệt cho đội.” Trầm Vu Hàm gật đầu đồng tình: “Con số đó đủ để cho đội hoạt một thời gian.”, Y hướng Mạc Vũ vái một cái: “Đa tạ cậu Vũ!” Mạc Vũ vái đáp nói: “Không có gì! Không có gì”.