Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 86: Kẻ trộm vô hình




Ăn xong bữa tối, đúng như hẹn Mạc Vũ cùng Đoàn Thế Xung đi thẳng đến đại sảnh lục giác. Ở giữa đại sảnh là một bục đá cao, nơi để các vị đứng đầu trong võ quán mỗi diệp có sự kiện nổi bật đều đứng ở đó công bố chính thức. Phía đông bục đá có một cánh cửa hình tròn đi xuống, lúc đó đã để mở sẵn.
Đoàn Thế Xung thấy cửa mở thì mừng lắm, đầu gật gù nói: “Ông ta đúng hẹn đó chứ.”
Mạc Vũ gật đầu ‘ừ’ một tiếng, ra hiệu cho gã dẫn đường. Cả hai theo nhau đi qua cánh cửa, thấy phía trước là con đường hầm dẫn đi xuống dưới tối mù mù, chỉ có vài viên đá đăng lân nhỏ bằng hạt tiêu gắn trên vách tường soi lối. Đi được một đoạn, mới hay đường hầm đi xuống theo vòng cung, vậy mà đi hơn mấy trăm bậc thang vẫn chưa đến nơi. Đoàn Thế Xung cười nói: “Lần đầu tiên tôi đi xuống nơi này vẫn không sao tin được vị kế toán trưởng võ quán Hữu Quan lại chịu trú ngụ ở đây.”
Đi được một lúc thì thấy phía trước ánh sáng gắt tỏa ra chói mắt, cuối đường hầm hóa ra là một căn phòng cực kỳ rộng lớn, đèn đăng lân rực rỡ như mặt trời buổi sáng. Một người đàn ông tướng mạo to lớn, tóc tai bù xù như tổ quạ, râu ria xồm xoàm che kín không thấy rõ mặt mày dọc ngang, xấu đẹp thế nào. Y tất tưởi dọn kho hàng, thấy Mạc Vũ và Đoàn Thế Xung đi vào thì phủi phủi tay nói: “Đến rồi à?”
Y chỉ tay về phía cái bàn tròn nhỏ bên kia căn phòng, bên cạnh đó còn kê một cái tủ nhỏ đựng sách vở, một cái giường xập xệ đủ cho một người nằm. Trên bàn bày la liệt các mảnh ghép y phục, cùng một bản thiết kế y giáp được vẽ tỉ mỉ. Mạc Vũ chỉ cần nhìn qua các bản vẽ đã đoán ra vị kế toán trưởng là người học nghề Phục Sư như Nguyễn Thị Hồng.
Vị kế toán trưởng đi lại dọn dẹp các mảnh ghép, cùng bản thiết kế qua một bên, mới mang ra một ấm nước nóng pha trà. Y nhìn Mạc Vũ chằm chằm một lúc mới hỏi: “Lệnh bài Tinh Thần Chiến đâu?”
Mạc Vũ luồn tay vào trong ngực áo, lấy ra một tấm lệnh bài hình tròn màu trắng đục tinh khiết đặt lên bàn. Vị kế toán trưởng cầm lên nhìn kỹ một lượt, hai mắt mở thao láo, miệng há hốc: “Tinh Thần Chiến do bạch kim lệnh tinh đúc ra! Cậu…cậu với thành chủ có quan hệ gì?”
Mạc Vũ nghe ông ta hỏi lấy làm ngạc nhiên lắm, Đoàn Thế Xung nghi hoặc nhìn qua cậu mong đợi câu trả lời. Gã theo lời Mạc Vũ dò la người đổi ảo cảnh Rèn Luyện Trường, nhưng thật giả bên trong không hay biết gì nhiều. Nghe ông ta hỏi Mạc Vũ, gã cũng kinh ngạc lắm.
Mạc Vũ thoáng thấy bộ râu xồm xoàm của vị kế toán trưởng theo cơ mặt rung lên, ánh mắt có phần ngạc nhiên, ít nhiều đã đoán ra được lai lịch của người thanh niên tặng mình tấm lệnh bài Tinh Thần Chiến này. Hóa ra y là thành chủ Nghệ Bắc. Cậu thầm trách mình ngu ngốc quá, điểm trọng yếu quan trọng như vậy mà không đoán ra được lai lịch của nó. Lệnh bài Tinh Thân Chiến quý vô cùng giá, người bình thường làm sao có thể tặng bừa bãi cho người khác được. Không chỉ riêng cậu mà ngay đến bọn Lâm Toàn, Huỳnh Cam, Tô Tử đều có.
Mạc Vũ thoáng chút ngỡ ngàng liền lấy lại vẻ thong thả cười nói: “Lệnh bài đó do đích thân thành chủ tặng tôi khi còn ở thị trấn Diễn Châu.”
Vị kế toán trưởng lập tức tin ngay. Đúng là trong thời gian xảy ra chiến sự với tặc khấu Hắc Cốt Sơn, thành chủ Nghệ Bắc Hồ Vũ Nghĩa có lưu lại thị trấn Diễn Châu. Y vui vẻ hướng Mạc Vũ nói: “Hóa ra cậu là người quen của thành chủ, tôi có mắt không tròng. Xin mời hai cậu!”, Y mời cả hai cứ tự nhiên uống trà.
Mạc Vũ uống một ngụm rồi đặt chén xuống hỏi: “Ông thấy sao?’
“Tốt lắm! Đây là lệnh bài Tinh Thần Chiến do đích danh bạch kim lệnh tinh đúc ra kia mà.”, Vị kế toán trưởng cười khì khì nói.
“Vậy ông quy đổi cho tôi thế nào?”, Mạc Vũ vào ngay chủ đề.
“Tôi không dám bớt xén gì cậu, lệnh bài Tinh Thần Chiến quy đổi theo giá trị định ra trên thị trường hiện tại là bốn ảo cảnh Rèn Luyện Trường.”, Vị kế toán trưởng nói ra miệng, ánh mắt không khỏi chờ mong Mạc Vũ gật đầu đồng ý.
Lệnh bài Tinh Thần Chiến có giá trị nhất định của nó nhưng rất hiếm có người đem ra làm vật trao đổi. Hiện tại y rất cần dùng Tinh Thần Chiến để nâng cấp ảo cảnh Rèn Luyện Trường lên cấp bốn. Có được tấm lệnh bài này, y gần như đã đạt được một nửa dự định đó rồi.
Mạc Vũ một khi đã có ý đem lệnh bài Tinh Thần Chiến ra trao đổi đã tìm hiểu qua rồi, nhưng không có nơi nào đề cập đến giá trị chính thức của nó thành thử rất khó để cho giá. Nhưng nghe vị kế toán trưởng nói Tinh Thần Chiến có thể quy đổi một lúc bốn ảo cảnh Rèn Luyện Trường thì vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cậu, trong lòng mừng thầm nhưng vẫn ra vẻ trầm ngâm tính toán.
Vị kế toán trưởng sốt ruột hỏi lại: “Cậu có bằng lòng trao đổi hay không?”
“Đúng ra tôi đã có ý mang nó đến võ trường thành phố Nghệ Bắc đổi lấy một suất học viên chính thức. Hiện tại tôi thấy võ quán Hữu Quan không phải nơi tệ hại gì mới thay đổi chủ ý. Tuy nói ảo cảnh Rèn Luyện Trường quý thật, nhưng một mình tôi chẳng cần phải dùng nhiều như thế. Huống chi về sau ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp một này muốn nâng cấp lên lại phải bỏ ra một khoảng chi phí đáng kể.”
Vị kế toán trưởng hiểu ý Mạc Vũ nói, gật đầu hỏi: “Tôi biết, vậy cậu muốn sao?”
“Hai ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp một, một ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp hai. Ông thấy thế nào!”, Mạc Vũ liền nói ra điều kiện.
Truyện Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện là bản nháp tay của tác giả Lê Thanh Lâm, còn trong thời gian hoàn thiện. Bạn đọc đóng góp ý kiến cho truyện xin vào Bạch Ngọc Sách để thảo luận. Mong các bạn bỏ chút thời gian nho nhỏ. Bình luận tích cực đồng nghĩa bạn đã giúp tác phẩm trở nên tuyệt vời hơn với phiên bản chính thức. Xin Cảm ơn!
Vị kế toán trưởng không khỏi cau mày, tuy nói hai ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp một có thể nâng cấp lên ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp hai, nhưng tốn kém không ít tài liệu công sức, đó là chưa kể công đoạn nâng cấp này phải phụ thuộc vào khả năng của Pháp Sư. Nghe Mạc Vũ ra điều kiện y không khỏi toát mồ hôi, chỉ là mặt mày, đầu tóc y được che kín thành thử không ai để ý tới mà thôi.
“Ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp hai hiện tại ở võ quán Hữu Quán chỉ có mười cái, số lượng được hiệu trưởng niêm phong cẩn thận, tôi mà tự ý đem ra trao đổi với cậu, cái ghế kế toán trưởng chắc chắn sẽ bị tước mất thôi. Miếng cơm manh áo cả, cậu có thể đổi điều kiện khác được không?”, Vị kế toán trưởng nói.
Mạc Vũ trầm ngâm một lúc liền gật đầu: “Vậy thì cứ theo giao kèo của ông vừa nói ra, bốn ảo cảnh Rèn Luyện Trường cấp một, đương nhiên ông phải bù thêm một khoản kim ngân xứng đáng cho tôi. Cậu bạn của tôi đương nhiên phải có phần.”, Mạc Vũ vừa nói vừa huýt vai Đoàn Thế Xung, gã khẽ mỉm cười gật đầu một cái.
Vị kế toán trưởng thấy ý đó không tệ, chỉ mất thêm một ít kim ngân có thể đổi lấy một lệnh bài Tinh Thần Chiến tinh khiết thì không tệ.
Vị kế toán trưởng đi vào một căn phòng nhỏ khi quay ra tay cầm bốn cái hộp nhỏ đưa cho Mạc Vũ nói: “Cậu xem qua đi!”, Y nói rồi miết ngón tay lên bảo rương đeo trước bụng lấy ra một xấp kim ngân, tách ra thành hai phần, một đưa cho Mạc Vũ, một đưa cho Đoàn Thế Xung.
Mạc Vũ xem qua xấp kim ngân, vừa tròn năm nghìn thì hài lòng lắm. Cậu mở hộp ngọc ra, bên trong đựng một quả cầu tròn như quả trứng màu vàng kim, trên mặt có điểm sáng trắng lấp lánh biểu tượng cấp của ảo cảnh Rèn Luyện Trường.
Vị kế toán trưởng thấy Mạc Vũ thu cả bốn hộp ngọc vào trong túi áo, mới mừng rỡ thu lấy lệnh bài Tinh Thần Chiến vào bảo rương cười nói: “Lần sau hai cậu cần trao đổi thêm thì cứ đến đây gặp tôi.”
Mạc Vũ, Đoàn Thế Xung gật đầu xã giao, rồi cáo từ y rời khỏi căn phòng kế toán trưởng đi lên đại sảnh lục giác.
Đoàn Thế Xung vui vẻ cảm ơn Mạc Vũ một tiếng liền hỏi: “Cậu quen biết thành chủ thật sao?”
Mạc Vũ mỉm cười không cho ý kiến.
Cả hai rời khỏi đại sảnh lục giác, quay về đại bản doanh Thú Sứ. Đoàn Thế Xung chia tay Mạc Vũ nói khẽ: “Lần sau có bất cứ việc lớn nhỏ gì, chỉ cần ‘ới’ tôi một tiếng nhé.”, Nói rồi vui vẻ huýt sáo ‘tuýt tuýt’ đi về phòng riêng của mình.
Lúc này trời đã tối không tiện đến gặp Lý Tiềm Xuân báo tin vui, Mạc Vũ đành trở về phòng đem độc trùng cuốn chiếu ra tán nhuyễn với độc dược thực vật cho ong ăn.
Dạo gần đây tổ ong đã to hơn một chút, nhưng số lượng ong vẫn chỉ có bảy con không tăng lên, có điều làm Mạc Vũ vui mừng chính là chúng có thể theo nhịp búng ngón tay của cậu mà thay đổi hành vi ngay tức thì. Cậu vừa đặt khay thức lên cửa, ngón tay búng ‘tách tách’ năm cái, bảy con ong lập tức thò đầu ra khỏi tổ, đầu lắc lư lười biếng vẻ ngái ngủ nhưng vẫn bay sà xuống khay thức ăn.
Số lượng độc trùng cậu bắt được lần đó đủ để pha trộn thức ăn cho bọn chúng cả năm vẫn dư giả. Việc duy trì sự sống cho bọn độc trùng cũng không tốn kém gì, chỉ cần cho một thanh củi ẩm mục cho vào túi đựng là được. Mạc Vũ quan sát bầy ong ăn thấy chán, miệng ngáp một tiếng, bước lên giường nằm ngủ một giấc dài đến tận sáng.
Cách căn phòng Mạc Vũ không xa, ngay tầng lầu hai trăm lẻ một, người trung niên to lớn mặt mày lạnh lùng, hai mắt mở trừng trừng nhìn đám sâu bọ lúc nhúc phải trên mấy nghìn con trong một cái sàn bằng đá đen đúa, hình tròn lớn hơn năm mét. Bọn sâu bọ bu kín xác con heo máu me vẫn còn tươi roi rói, tiếng gặm nhấm ‘sột soạt’ phát ra từ miệng của bọn chúng nghe tới lạnh cả sống lưng.
“Hừm, sao bọn tằm độc của mình ngày nào cũng có con chết thế này!”, Hắn vừa lầm bầm vừa cầm lên một cái xác sâu tằm teo tóp chỉ còn lại lớp da khô. “Lý nào có sai sót gì chăng?”.
Cách đó một tầng lầu khác, vị quản lý thư viện râu ria dựng ngược, đứng trong phòng riêng của mình giậm chân tức tối quát tháo: “Mẹ kiếp thức ăn của bầy nhện lại bị hút sạch cả rồi!”, Hắn tức tối nhìn một cái túi tết bằng tơ nhện to bằng quả bưởi đã teo tóp đi, bên trong không còn một chút dịch nào. Năm con nhện đỏ lựng, to hơn nắm tay, bụng teo tóp, hai mắt trợn trừng tức giận, đi lại ngược xui trên tấm màng nhện. Rõ ràng là chúng đang đói đến phát giận.
Lúc sáng vị quản lý thư viện đã đổ đầy thức ăn vào trong túi tơ nhưng chẳng biết cớ gì lại hết sạch đi mà bầy nhện vẫn đói lã. Thức ăn của chúng là thứ chất dịch dùng độc từ chính năm con nhện đỏ này, cấy vào trong cơ thể con bò trên năm mươi tuổi. Trải qua một tháng hơn cơ thể con bò mới tự phân hủy tiết ra chất dịch cực độc, thức ăn chính của nhện. Khó khăn lắm mới kiếm được nửa cân, vậy mà vừa cho vào túi thức ăn đã hết bén đi. Năm con nhện thì vẫn đói teo tóp làm sao hắn không giận cho được. Cả tháng nay vì chuyện này mà hắn bực dọc không thôi, chỉ lơ đãng một chút là y như rằng túi thức ăn trống rỗng:
“Ta mà bắt được đứa ôn dịch nào gây ra chuyện này thì phải chết chứ không sống được.”, Vị quản lý thư viện gầm lên một tiếng giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.