Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 72: Bảng trắng





***
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có ánh đèn dầu lòe loẹt, ánh sáng xanh bất chợt lóe lên từ mặt sợi dây chuyền trên ngực Mạc Vũ càng thêm quỷ dị ma quái. Một giọng nói chầm chậm vọng lên:
“Hừ, ta làm sao thoát ra khỏi cái quỷ vật đáng sợ này được cơ chứ! Phải thúc giục hắn mau chóng đạt tới thực lực Thần Hoàng mới may ra. Thật đen đủi!”
Người trong mặt sợi dây chuyền hậm hực mắng nhiếc một hồi mới quát lớn: “Ranh con, mau dậy thôi!”
Mạc Vũ khẽ động, miệng rên ư ử. Người trong mặt sợi dây chuyền quát liền mấy tiếng, không thấy cậu tỉnh dậy thì ‘hừ’ lạnh. Một chớp sáng lóe lên, Mạc Vũ giật mình nhảy chồm dậy thét một tiếng kinh hãi: “A a a..! Chao ôi!”, Cậu lột vội áo thấy trên ngực cháy xém một vệt thì khiếp sợ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Người trong mặt sợi dây chuyền cười khạch khạch: “Mi đã chịu tỉnh lại rồi à!”
“Ông làm gì tôi thế hả?”, Mạc Vũ thấy trước ngực vẫn còn bỏng rát thì giận dữ hỏi.
“Người muốn rèn luyện đạt đến thực lực tối thượng, không được ngủ nghỉ, phải ngày đêm tận sức mới có được! Mi ngủ như heo thì đến bao giờ mới ra người ngợm được.”, Người trong mặt dây chuyền trầm giọng nói.
Mạc Vũ sửa lại áo ngủ, ngồi phục xuống giường, người ngợm mệt rã rời buồn bực nói: “Ít ra ông nên gọi tôi dậy, sao đốt cháy người tôi thế.”
“Câm mồm mi lại cho ta! Vài tháng ta cố lắm chỉ xuất hiện giúp mi được vài canh giờ, không có nhiều thời gian đâu. Mi còn nhớ cái Huyết Ma Cổ Đỉnh đó không?”
Mạc Vũ liền cầm lấy cái đỉnh nhỏ được thắc dây kỹ lưỡng nằm cạnh thắt lưng trên giường, đưa lên trước mặt nói: “Đương nhiên là nhớ rồi!”, Cho dù Mạc Vũ không muốn nhớ cũng không sao quên đống kim ngân tiêu tốn cho nó được.
“Pháp bảo này rất có lợi cho mi trong giai đoạn nhập thể ảo cảnh Rèn Luyện Trường, nhưng hiện tại cũng rất hữu ích, chỉ cần mi dùng tinh huyết bồi dưỡng đầy đủ nó sẽ cho ra Kim Tiên Cổ Cao. Người bình thường mỗi lần phục dụng sức mạnh trong thời gian ngắn không thua kém gì người Rèn Luyện Trường cấp một viên mãn.”, Người trong mặt sợi dây chuyền lười biếng nói.
Mạc Vũ ngáp một hơi dài nói: “Tôi nhớ rồi!”
“Mi không xem lời ta nói vào đâu à! Mi lập tức đi thu thập tinh huyết cho Huyết Ma Cổ Đỉnh, nhanh chóng tăng tiến thực lực cho ta!”, Người trong mặt sợi dây chuyền thấy Mạc Vũ dửng dưng thì giận dữ quát.
“Ông không thấy trời bên ngoài hãy còn tối hay sao. Ngày mai tôi lập tức theo lời ông đi thu thập tinh huyết cho Huyết Ma Cổ Đỉnh.”, Mạc Vũ khó chịu nói.
Người trong mặt sợi dây chuyền ‘hừm’ giọng, lời nói trở lại dung hòa: “Ta thúc bách chỉ muốn tốt cho mi mà thôi, đừng có trách ta!”
Mạc Vũ tặc lưỡi: “Chẳng phải tốt cho ông nữa sao! Tôi nhất định sẽ cứu ông ra ngoài. Ông không việc gì phải lo lắng.”
“Hừ, ta lo lắng cái gì chứ! Mi hãy lo liệu cho cái thân mình thì tốt hơn. Ta ra được hay không ra được đều vậy cả thôi. Ta dặn người thế này, mi cứ vậy mà làm…”
Mạc Vũ nghe người trong sợi dây chuyền nói về cách sử dụng Huyết Ma Cổ Đỉnh, đến lúc ánh sáng xanh của mặt sợi dây chuyền lóe lên mới thở dài một tiếng nằm dài ra giường.
Ánh sáng nhạt nhòa ngoài trời đã soi qua song cửa sổ, tiếng ong vo ve bay đi tìm ăn. Mạc Vũ có muốn chợp mắt thêm một lúc nữa cũng không được. Cậu đi lại cửa sổ xem qua tổ ong, thấy không có gì khác lạ mới thay quần áo, mang khăn ra ngoài hành lang rửa mặt.
Căn phòng đại tiểu tiện nằm giữa hành lang rất thuận tiện cho học viên đi vệ sinh, Mạc Vũ đi ngoài xong lập tức đi ngay về phòng.
Nửa giờ sau tiếng chuông buổi sáng vọng lên, Mạc Vũ đóng cửa cẩn thận đâu đó mới yên tâm rời đi. Đi ngang căn phòng người trung niên đêm qua, không nghe có động tĩnh gì cậu mới bỏ đi xuống đại sảnh dùng bữa sáng.
Buổi sáng không khác gì tối hôm qua, chỉ là bữa ăn chỉ còn một nửa nhưng có thêm rượu nho và bánh sữa. Các học viên mới lặng lẽ ăn xong rồi đi tới đại sảnh lục giác, theo lời giảng viên thông báo trước đó để nhận đồng phục võ quán.
Mạc Vũ đứng khuất sau một trụ đá chờ đám đông tụ tập thành từng nhóm mới để ý thấy Lê Long, Lê Anh Thư cùng người phụ nữ vẫn đội cái nón che nửa mặt Vương Thị Loan đứng phía bên kia đại sảnh. Cậu rời khỏi trụ đá chạy tới chỗ ba người thì nghe tiếng Lý Tiềm Xuân vui vẻ nói vọng lại: “Tôi tìm cậu mãi.”
Mạc Vũ sống cùng với Lý Tiềm Xuân đã quen, chỉ mới qua một đêm mà tưởng như dài dằng dặc, vừa nghe thấy tiếng cô nói đã mừng ra mặt hỏi: “Chị ăn uống thế nào? Chỗ ở có tốt không?”
Lý Tiềm Xuân khẽ gật đâu: “Tốt lắm! Còn cậu thế nào?”
Mạc Vũ gật đầu: “Tốt lắm!”
Lý Tiềm Xuân thấy cậu gật đầu mới an tâm gật đầu một cái: “Chúng ta đến chỗ cậu Long đi thôi!”
Lê Long vừa gặp Mạc Vũ đã hỏi qua tình hình ăn ở thế nào. Cả bọn nói chuyện một lúc thì thấy vị phó hiệu trưởng đi ra, bước lên một cái bục đá cao ở giữa đại sảnh lục giác, vỗ vỗ tay nói lớn: “Hôm nay là ngày đầu tiên của học viên mới, chắc sẽ có nhiều chỗ chưa thích nghi được. Các học viên cố gắng vài ngày sẽ thấy ổn cả thôi. Nào…”, Vị phó hiệu trưởng vừa nói vừa trỏ tay đám học viên cũ kéo cỗ xe mang y phục đến: “…các vị giảng viên theo thẻ học viên mà phát y phục! Hai bộ mỗi người!”
Năm giảng viên theo thứ tự đứng ở mỗi cỗ xe tay cầm cuốn sổ danh bạ, đọc tên các học viên đến nhận y phục. Vị phó hiệu trưởng lại nói thêm: “Đại sảnh lục giác này là nơi ban bố mọi hoạt động của võ quán chúng ta. Khi các học viên nhận y phục lập tức đọc qua nội quy gắn trên tường giúp tôi. Ai vi phạm thì cứ theo đó mà kỷ luật.”, Vị phó hiệu trưởng nói tới đây thì rời khỏi bục đá, đi về phía cánh cửa bên trái đại sảnh lục giác biến mất.
Mạc Vũ trong lúc đợi xướng tên mình lên nhận y phục, cùng mọi người xem qua các nội quy trên sáu bức tường. Bên một bức tường có tấm bảng xanh viết tất cả nội quy nghiêm cấm trong võ quán, một vách tường khác có tấm bảng đỏ thì nội quy kỷ luật nặng hơn, tất cả các tội đều liên quan đến cố ý gây ra án mạng trong võ quán. Mạc Vũ đang xem đến tấm bảng đen thì thấy Lê Long trỏ một tấm bảng trắng đề các nhiệm vụ của võ quán.
“Thì ra ở đây lại có trò này!”, Lê Long cười nói.
Lê Anh Thư đứng bên cạnh bĩu môi nói: “Chỉ là mấy việc vặt vãnh, có khác nào làm công cho võ quán đâu.”, Cô nói rồi bỏ đi tới tấm bảng màu đỏ.
Mạc Vũ xem xong tấm bảng trắng, ngầm gật đầu cho là phải. Trên bảng đều đề các việc nhặt củi, thu hoạch dược liệu, ngũ cốc, săn thịt, phục dịch ở khách sạn, làm công ở khu chăm sóc dị thú…mỗi công việc đều nhận một số điểm công tương ứng. Bên cạnh tấm bảng trắng là một dãy dài các vật có thể dùng điểm công để đổi, đứng đầu bảng đương nhiên là bảo rương và Rèn Luyện Trường cấp một, quy đổi gần cả chục vạn điểm công.
Theo quy đổi điểm công, mỗi cân thịt chỉ có một điểm, một ngày phục dịch ở khách sạn chỉ có mười điểm…thì đúng là hai vật này gần như bằng cả một gia tài khổng lồ, không biết đến bao giờ mới có được, xem xong thôi đã toát mồ hôi hột.
Mạc Vũ đêm qua nghe người trong sợi dây chuyền phán rõ, bằng bất cứ giá nào cũng mau chóng tiến vào chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp một, bằng không thì ông ta chẳng hơi sức đâu mà chỉ bảo cho cậu. Mạc Vũ hiện tại trong tay chỉ có mấy chục kim ngân phòng thân, điểm công xem qua thôi đã nổ máu mắt, không biết phải bỏ ra bao nhiêu năm mới có được.
Lý Tiềm Xuân thấy Mạc Vũ ngán ngẩm lắc đầu thì hỏi: “Cậu sao vậy?”
“Đây có khác nào bóc lột sức lao động người khác. Để đạt được Rèn Luyện Trường cấp một thôi mà đã gian nan như vậy thì đúng là…”, Mạc Vũ chưa nói hết câu thấy vẻ mặt Lý Tiềm Xuân có chỗ bất thường thì ngừng lại.
Lý Tiềm Xuân hít dài một tiếng nói: “Tôi thất vọng lắm! Cậu chưa thử mà đã có lòng dạ như vậy thì sau này sẽ ra sao.”
Mạc Vũ vội xua tay nói: “Chị đừng hiểu nhầm ý tôi.”
“Cậu về sau đừng nói những câu nhụt chí như vậy.”, Lý Tiềm Xuân trầm giọng nói.
Mạc Vũ gật đầu ‘ừ’ một tiếng, thấy Lý Tiềm Xuân mỉm cười mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc bên kia vang lên tiếng điểm danh, Mạc Vũ vội vàng đi lại trình thẻ học viên, nhận lấy hai bộ y phục võ quán. Cả bọn nhận xong y phục thì trời đã gần trưa, trong lúc đợi bữa trưa cả bọn mới đi ra quảng trường dạo bộ.
“Hình như học viên cũ vừa sáng sớm đã ra ngoài rèn luyện cả rồi thì phải?”, Lê Anh Thư thấy quang cảnh quảng trường vắng vẻ thì làm lạ hỏi.
Lê Long gật đầu: “Đúng thế! Ăn sáng xong thì chẳng thấy ai quay về phòng của mình nữa, ở đây cũng không có mấy người. Cô Thư ngày càng tiến bộ rồi đó!”
Lê Anh Thư nghe Lê Long tán dương thì cười khì khì.
Vừa lúc một nhóm học viên tiến lại, Mạc Vũ thấy có Ngô Vũ Nam đi cùng thì bước lại chào hỏi một tiếng.
“Các cậu thấy thế nào?”, Ngô Vũ Nam nhìn cả bọn rồi hỏi.
“Tạm ổn ạ!”, Lê Long đáp.
“Vậy thì tốt lắm! Các cậu cố gắng nhé!”, Ngô Vũ Nam nói rồi xoay người bỏ đi.
Mạc Vũ thấy gã vội vã bỏ đi thì nói với theo: “Học viên mới chúng tôi đến bao giờ thì chính thức được rèn luyện ạ?”
Ngô Vũ Nam nghe Mạc Vũ hỏi thì ngẩn ra, lấy làm lạ nói: “Hóa ra các cậu còn chưa biết gì! Học viên đến võ quán đều tự động rèn luyện lấy không thông qua chỉ bảo nào cả. Chỉ khi nào có người vi phạm nội quy võ quán, giảng viên mới ra mặt can thiệp thôi. Các cậu không đọc nhiệm vụ ở bảng trắng trong đại sảnh lục giác hay sao, đó chính là cách rèn luyện chính thức của học viên.”
Cả bọn nghe đến đó không khỏi thần người. Ai cũng biết rèn luyện thân thể là trọng điểm để nhập thể ảo cảnh Rèn Luyện Trường sau này. Nhưng không có người ước thúc hay giảng giải chi tiết thì chẳng dễ dàng chút nào. Ngô Vũ Nam thấy cả bọn đưa mắt nhìn nhau thì bật cười: “Rèn luyện bản thân đều do tự giác mà có, môi trường võ quán chỉ là cơ sở để mọi người cạnh tranh, phấn đấu tiến lên. Các cậu có thắc mắc gì đều có thể hỏi qua các giảng viên hoặc đến các thư viện tham khảo thêm các nghiệp mình chọn. Ở mỗi đại bản doanh đều có đầy đủ, không thiếu cái gì.”, Ngô Vũ Nam nói rồi bỏ đi thẳng.
Cả bọn lúc này mới hiểu rõ lời Ngô Vũ Nam nói, thầm trách Nguyễn Thị Hồng vô tâm không nói chi tiết đến việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.