Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 65: Hiệp Hội Vệ Quốc




Cả bọn lưu lại tiền sảnh khách sạn ăn uống một lúc thì vị đội trưởng đội an ninh, cùng mấy tên quân binh đi vào gọi rượu thịt lên. Tên thiếu niên giang hồ thoáng đó đã lẩn đi mất tăm.
Một tên quân binh thấy rượu mang ra vội đón lấy rót ra chén: “Mời đội trưởng!”
Vị đội trưởng đội an ninh thị trấn Diễn Ngọc tuổi ngoài tứ tuần, tướng mạo gầy gò xanh xao, râu ria lún phún, y chán chường cầm chén rượu uống một hớp cạn sạch.
Một tên quân binh trẻ tuổi khác nếm một hớp rượu, rồi đặt ngay xuống nói: “Chúng ta có nên báo lên trên không thưa đội trưởng?”
“Báo cũng vậy! Mà không báo cũng vậy!”, Vị đội trưởng đội an ninh thở dài một tiếng, phất tay ra hiệu cho hắn rót thêm rượu.
Tên quân binh trẻ vội vàng cầm vò rượu rót vào chén cho y, mặt mày buồn bã không kém: “Vậy chúng ta cứ để mặc kệ vậy sao?”
“Tôi còn biết làm sao nữa. Ở trụ sở hiện tại ngoài chúng ta ra ai còn thèm ngó ngàng gì đến công vụ nữa. Ngay đến thành chủ Nghệ Bắc còn bê tha tắc trách, thì chúng ta là cái thá gì! Chúng ta báo lên trên có ai mà để ý tới.”, Vị đội trưởng đội an ninh hậm hực, nói thêm: “ Việc trước mắt chúng ta lo liệu được đến đâu thì tự lo lấy. Phải diệt trừ cho hết đám tặc khấu này mới mong bình yên được.”
Vị phó hiệu trưởng vừa hay đi tới mang thêm hai bình rượu đặt lên bàn nói: “Các vị lo việc tới đâu rồi?”, Gã vừa nói vừa ngồi xuống một cái ghế trống bên cạnh vị đội trưởng đội an ninh.
“Bọn tặc khấu Hắc Cốt Sơn hiện tại nơi đâu cũng cài cắm mật thám tay sai, giết người cướp của, các ông nên cho người siết chặt người ra vào khách sạn chớ để người khả nghi trà trộn vào phá hoại.”, Tên quân binh trẻ nói.
“Hiện tại hiệu trưởng đã nhờ cạy hội học viên thành lập một đội phản ứng nhanh, gọi là ‘Hiệp Hội Vệ Quốc’. Họ đều là những học viên đạt chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp một trở lên, hội sẽ thay phiên bảo vệ võ quán cùng mấy thôn gần đây. Có việc gì khẩn trương cấp bách sẽ lập tức báo lên cho độ trưởng đội an ninh ngài xử lý.”, Vị phó hiệu trưởng mau miệng nói.
Vị đội trưởng đội an ninh gật gù: “Nghe rất hay!”
Tên quân binh trẻ cười cười nói: “Võ quán tự tổ chức được một đội như vậy thì giảm bớt công việc cho chúng tôi nhiều lắm. Cái này rất được thưa đội trưởng.”
Gã phó hiệu trưởng gật đầu: “Đúng vậy thưa ngài!”
Vị đội trưởng đội an ninh trầm ngâm một lúc mới nói: “Lúc này đúng ra nên có một đội phản ứng nhanh như vậy, nhưng các vị phải tôn trọng luật pháp triều đình, chớ kết bè kết phái gây hoang mang dân chúng.”
“Vâng!”, gã phó hiệu trưởng gật đầu.
“Các ông lập đội đến đầu rồi?”, Vị đội trưởng đội an ninh hỏi.
“Chúng tôi chỉ mới bắt đầu được vài ngày gần đây thôi! Chẳng qua kinh phí thiếu thốn mới chưa báo lên cho ngài hay rõ thôi.”, Gã phó hiệu trưởng đáp lời ngay.
Vị đội trưởng đội an ninh khẽ gật đầu: “Tốt lắm! Chúng tôi sẽ góp một số kinh phí cho đội hoạt động. Vài ngày tới tôi phải quay về trụ sở Diễn Ngọc xử lý công vụ cấp bách, không thể lưu lại lâu hơn được. Tôi sẽ cử một phó đội trưởng an ninh đến giám sát nơi này, ông cùng mọi người gắng sức giúp đỡ cho y.”
Vị phó hiệu trưởng vui mừng gật đầu một cái: “Cảm ơn ngài!”
“Ông không cần phải cảm ơn, trách nhiệm bảo vệ võ quán là trách nhiệm của chúng tôi.”, Vị đội trưởng đội an ninh xua tay, vừa lúc người phục vụ mang thức ăn tới. Y cho dẹp hết rượu qua một bên: “Chúng ta mau ăn chút lót dạ rồi tiếp tục công việc.”
Cả bọn dạ rang một tiếng.
Vị phó hiệu trưởng đứng dậy cáo từ, gã người mập phệ, đầu tóc lưa thưa, mặt mày cau có khó chịu, tuổi ngoài bốn mươi nhưng bộ dạng đã quá sáu mươi. Gã bỏ đi, đưa khăn tay lau mặt, thở hắt ra một tiếng dễ chịu.
Võ quán Hữu Quan được tám thị trấn trực thuộc Nghệ Bắc, cùng các gia tộc giàu có trong vùng rót kinh phí xây dựng trên địa giới Diễn Ngọc, tạo điều kiện bồi dưỡng, thu hút nhân tài cho triều đình. Võ quán không phụ thuộc chức trách quản lý của ai. Người đứng đầu do dân địa phương tám thị trấn bầu lên làm hiệu trưởng, chức trách so với một vị trấn chủ địa phương, chỉ có hơn chứ không kém. Chẳng qua võ quán không được tự ý thành lập đội an ninh riêng, thành thử an ninh đều phụ thuộc vào giới phận thị trấn Diễn Ngọc. Vừa rồi vị phó hiệu trưởng đề cập tới đội phản ứng nhanh, lập tức được đội trưởng đội an ninh chấp thuận không khỏi vui mừng trong lòng. Gã vừa xoay người bỏ đi lập tức chuồn thẳng, chỉ lo vị đội trưởng đội an ninh đổi ý.
Vị phó hiệu trưởng ra khỏi khách sạn, lập tức ngoặt qua bên trái khách sạn. Ở đó đã có một nhóm học viên đứng đợi. Học viên trưởng Ngô Vũ Nam bước lại hỏi: “Thưa thầy, việc thế nào rồi?”
Vị phó hiệu trưởng gật đâu: “Tốt rồi! Ông ta cho phép! Chúng ta cứ thế mà tiến hành!”
Ngô Vũ Nam cười khì khì, đám học viên đều hoan hô vui mừng. Vị Phó hiệu trưởng phất tay nói: “Chúng ta cứ âm thầm tiến hành, lúc đó ông ta có muốn đổi ý thì đã muộn rồi! Hiện tại có bao nhiêu người đồng ý gia nhập Hiệp Hội Vệ Quốc?”
“Khoảng hơn năm trăm người!”, Ngô Vũ Nam đáp liền.
“Ừ nhỉ.”, Vị phó hiệu trưởng trầm ngâm gật đầu một cái.
Cả bọn học viên thấy vậy thì hỏi: “Thầy không an tâm việc gì à?”
“Vấn đề hợp pháp hóa trước mắt xem như giải quyết xong, chỉ cần có kinh phí hoạt động thì tốt biết mấy.”, Vị phó hiệu trưởng lắc đầu thở dài.
Ngô Vũ Nam cùng mọi người gật đầu cho là phải. Vị phó hiệu trưởng lại nói: “Các cậu cho một số người giỏi ăn nói đến các thương gia, gia tộc thuyết phục một chuyến. Ai đồng ý đóng góp thì cho họ một chức phận trong đội, việc này nên gấp rút đi!”
“Vâng, nhưng về phần thầy hiệu trưởng thì sao ạ?”, Một học viên liền xen vào hỏi.
Vị phó hiệu trưởng tặc lưỡi: “Ông ta là người thích nhàn rỗi, chỉ muốn an phận giữ chức vụ, tham ăn biếng làm, cứ để đó tôi giải quyết cho. Thôi, các cậu việc ai người đó làm, mau thi hành đi!”
Cả bọn vâng dạ rời đi.
Ngô Vũ Nam cùng cả bọn quay về võ quán, thì gặp Nguyễn Thị Hồng cùng bọn Nguyễn Bành Thái, Lê Long, Lê Anh Thư, Lý Tiềm Xuân, Mạc Vũ dạo bước bên ngoài sân lớn khách sạn cho tiêu cơm thì bước tới chào một tiếng.
Nguyễn Thị Hồng hứ một tiếng không thèm trả lời, tránh sang nơi khác. Nguyễn Bành Thái cười nói: “Cô ấy dỗi rồi.”
Ngô Vũ Nam cười hì hì, hai râu mép theo đó rung lên trông rất ngộ: “Tính tình cô ấy chúng tôi còn lạ gì nữa.”
Đám học viên nghe vậy bật cười, một người vui vẻ nói: “Học viên nữ xuất sắc lâu năm của võ quán chúng tôi mà lị.”
Cả bọn ‘ồ’ lên cười lớn, Nguyễn Thị Hồng nghe loáng thoáng không khỏi nhảy dựng lên, chạy lại mắng: “Tên răng hô mi vừa nói gì đó?”
Học viên vừa nói, răng vẩu ra ngoài, nghe cô mắng đưa tay che miệng lại nói: “Tôi có nói gì cô đâu.”
Nguyễn Thị Hồng mặt mày đỏ lựng, trỏ tay Ngô Vũ Nam: “Tên mắt hí, râu dế mi vừa nói cái gì. Dám chê ta ngu dốt phải không!”
Ngô Vũ Nam chưng hửng xua tay: “Tôi có chê cô ngu dốt hồi nào, chẳng ai dám chê cố đâu.”
Nguyễn Thị Hồng giận quá dậm chân khóc òa lên: “Bọn lưu manh, bọn cà chớn. Tôi tệ hại thì có liên quan gì đến bọn các người.”
Nguyễn Bành Thái vỗ vai cô an ủi: “Họ đâu có ý ấy, cô đừng khóc nữa.”
Ngô Vũ Nam thấy cô khóc bước lại vỗ vai cô nói: “Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi sai rồi!”
Cả bọn học viên đều hướng cô xin lỗi một tiếng. Nguyễn Thị Hồng dậm chân xoay người bỏ đi luôn về khách sạn, Lý Tiềm Xuân, Lê Anh Thư chạy theo dỗ dành cô trông thật tội nghiệp.
Ngô Vũ Nam lắc đầu cười khổ hướng Nguyễn Bành Thái xin lỗi một tiếng, xoay người bỏ đi chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay lại hỏi: “Các vị hẳn là học viên mới?”
Nguyễn Bành Thái xua tay nói: “Tôi chỉ theo hộ tống đứa cháu đến nhập học học thôi.”, Nói rồi chỉ Lê Long, Mạc Vũ.
Ngô Vũ Nam hướng Lê Long, Mạc Vũ cười nói: “Chúc các cậu rèn luyện chăm chỉ sớm ngày thành tài. Tôi là học viên trưởng Ngô Vũ Nam…”, Nói rồi hướng đám học viên bên cạnh thêm: “… còn các vị này đều là học viên cũ của võ quán Hữu Quan.”
Cả bọn chào xã giao một lượt, Nguyễn Bành Thái nói: “Mong học viên trưởng giúp đỡ mấy đứa cháu giúp cho.”
“Anh cứ an tâm!”, Ngô Vũ Nam nói rồi khẽ nắm lấy vai Nguyễn Bành Thái nhỏ giọng nói: “Tôi có một việc muốn bàn với anh.”
Nguyễn Bành Thái thấy Ngô Vũ Nam đột ngột nghiêm trọng thì hỏi: “Việc gì?”
“Chúng tôi thành lập một đội phản ứng nhanh gọi là Hiệp Hội Vệ Quốc, chỉ tuyển mộ những người có thực lực đạt chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp một trở lên. Nhằm bảo vệ học viên cùng các thôn trấn lân cận, anh đồng ý tham gia chăng?”, Ngô Vũ Nam chờ mong hỏi.
Nguyễn Bành Thái làm lạ nói: “Tôi không phải học viên, tham gia đội để làm gì?”
Ngô Vũ Nam gãi gãi đầu cười khổ, thành thật nói: “Tôi chẳng giấu giếm gì anh, chúng tôi thành lập đội nhưng kinh phí không có. Trước mắt còn đang tìm hiểu trong đội ai có gia thế giàu có thì xin họ đóng góp một ít tạo kinh phí hoạt động. Tôi nhìn qua biết anh thực lực đã đạt đến Rèn Luyện Trường cấp hai viên mãn, tuy không phải là học viên những cũng có thể giúp đỡ đội không ít về mặt kêu gọi ủng hộ từ bên ngoài. Anh thấy thế nào?”
Nguyễn Bành Thái nghe gã nói không khỏi giật mình, bình thường người đạt chuẩn mực Rèn Luyện Trường, thân thể đột biến về nhục thể, thần lực không trực tiếp bột phát ra ngoài nhưng khí thế có chỗ khác người bình thường. Để nhận biết ngay đối phương đã đạt đến chuẩn mực Rèn Luyện Trường cấp mấy, chí ít người đó phải hơn đối phương cách biệt hai, ba cấp. Y nhìn kỹ Ngô Vũ Nam thế nào cũng không thấy gã hơn người bình thường, không ngờ đến thực lực Rèn Luyện Trường đã đạt đến cấp bốn, cấp năm. Trong bụng y không khỏi kinh hãi tự hỏi, với thực lực như vậy tại sao vẫn lưu tại võ quán làm một học viên trưởng tầm thường. Ngô Vũ Nam thấy Nguyễn Bành Thái ngẩn ra thì nhắc lại: “Anh thấy thế nào?”
“Ồ, đương nhiên tôi sẽ đồng ý!”, Nguyễn Bành Thái thần ra một lúc mới miễn cưỡng đồng ý.
Ngô Vũ Nam mừng rỡ nói: “Tốt quá, tốt quá! Mấy hôm tới tôi sẽ mời anh đến họp đội, luôn thể nghe qua điều lệnh chính thức của đội.”
“Được!”, Nguyễn Bành Thái gật gù.
Ngô Vũ Nam quay sang chào Lê Long, Mạc Vũ rồi cùng cả bọn học viên bỏ đi về phía võ quán Hữu Quan.
Nguyễn Bành Thái ngẩn ra nhìn theo, đến khi nghe Lê Long hỏi mới tỉnh ra: “Cậu Thái nói chuyện gì với anh ta vậy?”
“Anh ta mời cậu tham gì cái hội gì đó, chẳng biết được!”, Nguyễn Bành Thái lắc đầu sãi bước quay về khách sạn.
Mạc Vũ vỗ vai Lê Long cười nói: “Chúng ta dạo quanh một lượt hãy về. Bên kia tôi thấy mọi người tập trung đến đông lắm, chắc là tổ chức vui chơi cái gì đó.”, Mạc Vũ vừa nói vừa chỉ tay về phía cánh rừng cách nơi trông giữ dị thú không bao xa. Ở đó đúng là có khoảng mấy trăm người tụ tấp đánh trống, đánh chiêng rất sôi nổi.
Lê Long ở đây đã hơn nửa tháng nên biết rất rõ cười nói: “Họ tụ tập tham gia đấu dị thú chiến ấy mà.”
Mạc Vũ nghe vậy thì càng hứng thú, nắm lấy tay Lê Long kéo mau chạy đến đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.