Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 49: Kịch chiến




Người thanh niên bật cười khì khì không đáp mà hỏi: “Ngươi biết Trịnh Khương sao?”
“Ta biết thế nào được!”, Lò Tam Thăng nheo mày, ánh mắt không rời động tĩnh nào của người thanh niên.
Người thanh niên vẻ mặt chợt biến: “Vậy cũng tốt!”
“Vậy mi có phải là Trịnh Khương hay không? Úp úp mở mở thì hay ho gì!”, Lò Tam Thăng khẽ rùng mình, lùi lại mấy bước.
“Mi sớm biết thôi!”, Người thanh niên lời vừa dứt, ngón tay trỏ khẽ vung lên, một tia sét theo đó bắn mau về phía Lò Tam Thăng.
Lò Tam Thăng thấy biểu hiện bất thường của người thanh niên đã có ý đề phòng. Đối phương vừa động thủ, lập tức lắc tay, trước người liền xuất hiện một tấm khiên đỏ như máu, hình hài nửa quỷ, nửa yêu chống đở. Cùng lúc toàn thân hắn thần lực thổ hệ bùng lên một màng quang sắc vàng đục bảo vệ. Quanh người hắn từng cơn lốc xoáy không ngừng xuất hiện, tản mát ra xung quanh, cuốn theo đất đá bay mù trời. Ngọn đuốc được gió thốc tơi không tắt còn cháy bừng lên soi sáng ra xung quanh.
Người thanh niên vừa điểm ngón tay, thân hình đã nhoáng lên, áp sát tới trước người Lò Tam Thăng, chưởng thủ không ngừng vỗ tan lốc xoáy xung quanh hắn.
Lò Tam Thăng còn chưa kịp định thần, tấm khiên ngay lập tức cảm ứng được nguy hiểm rung lên, liền đó hơn chục thủ chưởng đã vỗ lên nghe ‘chát, chát’ rồi. Lò Tam Thăng thoái lui hơn mười bước, trên mặt đất, đá núi cứng rắn như thép là vậy mà tạo thành hai đường rãnh sâu hơn một thước. Lò Tam Thăng nhún người nhảy ra sau hơn chục bước, thân hình lảo đảo, chân chưa đứng vững, hộ khẩu nhộn nhạo tức nghẹn, liền thổ ra một ngụm huyết.
Lò Tam Thăng thấy thanh niên vừa thu chưởng, tay chắp sau lưng rung giọng nói: “Mi không phải là Trịnh Khương! Hắn thực lực cùng lắm chỉ đạt đến Rèn Luyện Trường cấp năm, bức ép ta không dễ. Mi là ai?”
“Ha ha…mi tàn ác bao nhiêu thì đầu óc sáng suốt bấy nhiêu. Ta rất thích hạng người hiểu biết nhanh như vậy.”, Ánh mắt thanh niên khẽ cau lại, sát ý hiện rõ.
Lò Tam Thăng thấy vậy lập tức vung roi xoay tít trước mặt, thần lực thổ hệ theo đó không ngừng huy động, cây roi đen nhánh như được nhúng trong vàng lỏng, xung quanh hắn chớp nhoáng đã phủ kín sắc vàng. Cùng lúc từ đó lao ra hơn trăm đường roi vàng rực rỡ, nhắm hướng thanh niên đánh tới.
Người thanh niên thủ chưởng đã nhanh, di chuyển tránh roi vọt tới lại càng nhanh, thân mình lách đông, lách tây chớp mắt đã hơn trăm lượt. Thủ chưởng cùng lúc tiến sát màn bảo vệ vàng óng phủ quanh người Lò Tam Thăng, từ hàng trăm nghìn đường roi tạo thành. Thủ chưởng thanh niên tưởng đã đánh xuyên qua màn bảo vệ vàng óng, chợt thu về, ngón tay trỏ điểm nhẹ, một tia sét theo đó đánh xuyên qua màn bảo vệ vàng óng.
Lò Tam Thăng thấy thủ chưởng người thanh niên sắp đánh xuyên qua màn bảo vệ vàng óng, trong bụng mừng thầm. Cây roi đen thô ráp của hắn nhìn không đẹp mắt nhưng chính là pháp khí đệ tam trung phẩm, sát thương cực mạnh. Người đạt đến Rèn Luyện Trường cấp năm, nhục thể hóa thần tướng, cứng rắn hơn người bình thường gấp trăm lần còn phải e ngại. Thấy người thanh niên xem thường mình, dùng tay không động thủ đã có ý ra đòn sát thủ này. Không ngờ tới người thanh niên lại biến chuyển linh động, đổi chưởng thành thủ thuật điểm tới.
Tia sét là thuật tích tụ thần lực, đạt đến cấp năm Rèn Luyện Trường mới có thể sử dụng, hao tổn thần lực bản thân rất lớn. Bản thân không chiếm được lợi thế trước địch thủ không mấy người sử dùng tới.
Lò Tam Thăng vận dụng tám phần thần lực lên cây roi, tấm khiên pháp khí phòng thủ hộ vệ trước ngực không có thần lực phát huy uy năng của nó chẳng khác gì phế phẩm, tia sét đi xuyên qua màn bảo vệ vàng óng đã dễ, xuyên qua tấm khiên càng không khó. Lò Tam Thăng chỉ kịp rú lên một tiếng, người văng ra sau, trước ngực cháy xém một chỗ lớn, tấm khiên vậy mà bị hủy thành trò bụi. May mắn tràng hạt xương người ghê tởm trước ngực hắn bảo vệ một phần, mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Lò Tam Thăng xoay người bỏ chạy về phía sau, trong lòng thầm mắng tám đời tổ tiên đám thuộc hạ. Lúc đó hắn mới để ý tới phía bên kia ngọn núi đèn đuốc sáng rực. Tiếng người kêu gào vọng lại không ngừng: “Ta bị phục kích rồi!”
Người thanh niên không đuổi theo Lò Tam Thăng mà quay sang bọn Lâm Toàn gật đầu nói: “Các chú giỏi lắm! Chuyện ở đây xong rồi, mau quay về nhà đi thôi!”
Bọn Lâm Toàn, Mạc Vũ, Huỳnh Cam, Tô Tử vừa rồi trông thấy người thanh niên đánh đuổi Lò Tam Thăng, không mất chút sức lực nào thì ngầm kinh sợ ngưỡng mộ. Lâm Toàn tính khí kiên định, cậu ta đã quyết việc gì thì làm cho đến nơi đến chốn không thấy khó mà lùi bước. Cậu hướng người thanh niên đi tới nói: “Chúng tôi muốn ra trận đánh đuổi tặc khấu Hắc Cốt Sơn, chưa đuổi giặc quyết không quay về.”
Mạc Vũ, Tô Tử, Huỳnh Cam cũng hướng người thanh niên nói: “Đúng vậy! Chúng tôi muốn báo thù cho Hà Đô, Ngô Nguyễn, Lưu Văn Khải.”
Người thanh niên đưa mắt nhìn ba cái xác nằm trên mặt đất khẽ thở dài một tiếng: “Được rồi! Các chú đã quyết ý thì theo tôi qua bên kia xem xem.”
Người thanh niên nói dứt lời liền bỏ đi, Mạc Vũ cùng các bạn tìm nơi chôn cất ba người Hà Đô, Ngô Nguyễn, Lưu Văn Khải xong, mới sải bước chạy theo sau người thanh niên. Chợt Lâm Toàn quay sang hai cậu bạn nhỏ tuổi trừng mắt, căm ghét nói: “Hai đứa bọn mi tham sống sợ chết, không đáng làm bạn với Lâm Toàn này. Mau cút về nhà đi! Từ nay đừng gặp mặt nhau nữa.”
Cả hai ôm mặt khóc, không dám nói lời nào, lủi thủi bỏ đi về.
Mạc Vũ cùng đám bạn chạy lên đỉnh núi, thấy người thanh niên trầm ngâm đứng nhìn xuống dưới, cả bọn tới gần nhìn thì thấy người đông nghịt, lửa đuốc cháy ngút trời.
Nửa lưng chừng vách núi đèn đuốc soi sáng rực rỡ như ban ngày.
Dưới chân núi, một toán tặc khấu Hắc Cốt Sơn hơn vạn người đứng đầu là lão Tăng Văn Quảng và Lương Đồng Ngoan. Còn giữa lưng chừng núi là hơn mấy ngàn quân binh cung thủ Xạ Viễn Quốc, đứng đầu là một người trung niên, tướng mạo cao lớn, râu mép cắt tỉa gọn gàng, đầu chít khăn thêu quốc kỳ hình đầu bò, lưng khoác trường bào trắng toát. Bên cạnh hắn là Nguyễn Thái Đảng đội trưởng đội trị an, và lão tổng trưởng Huyền Vũ Kình quản lý dân vụ. Cả ba người mắt nhìn xuống đám Tăng Văn Quảng chỉ trỏ chửi bới.
Mạc Vũ cùng đám bạn tới nơi nhìn xuống thấy hai bên đã động thủ qua một lượt, người chết đầy đất. Giữa một bãi đất trống trải, một thanh niên mặt trắng, tay cầm quạt. Người này Mạc Vũ không còn xa lạ gì nữa, hắn chính là Trương Ung Quý phó đội trưởng đội trị an. Hắn cùng với thiếu nữ phó thủ lĩnh mặt lạnh dưới trướng Lò Tam Thăng đánh nhau đến hồi quyết liệt.
Thiếu nữ tay cầm hai đoản kiếm cong hình lưỡi liềm, xanh lè như rắn lục. Hai đoản kiếm chập lại vậy mà thành một chữ thập xoay tít trước mặt, đánh gạt ám tiêu đánh tới dễ dàng. Cô lùi lại một bước phì cười: “Mang danh là một phó đội trưởng trị an người người ngưỡng một, mà thủ đoạn không khác gì phường vô lại. Đáng xấu hổ!”
Trương Ung Quý phất cây quạt che trước mặt, bàn tay túm lại giấu hơn chục mũi kim châm ép sát ra sau lưng, gật đầu đáp: “Vậy thì đã sao! Cô tướng mạo thanh cao, giọng nói như chim oanh, khối đàn ông nhìn qua dung nhan mà mê. Không lo tương lai chồng con, lại đi đầu quân dưới trướng tặc khấu làm việc xằng bậy, nhơ nhớp, biết ai xấu hổ hơn ai!”
“Thanh niên ẻo lã, bán nam bán nữ như mi cũng mê dung mạo ta chăng?”, Thiếu nữ cười trừ nói.
Trương Ung Quý tặc lưỡi, hắn bề ngoài tao nhã, trẻ trung bao nhiêu thì ruột gan độc địa, thâm hiểm bấy nhiêu. Nghe thiếu nữ nói chẳng để vào tai chỉ phì cười: “Cô có muốn thử bản lĩnh bán nam bán nữ của ta chăng?”
Thiếu nữ đã quen sống trong môi trường bất lương, giết người không gớm tay, nhưng nhất thời nhắc tới chuyện nam nữ cũng không khỏi đỏ mặt tía tai. Chỉ là trong đêm khuya, ánh đuốc mập mờ không thấy rõ ràng.
Đoản kiếm trên tay cô thình lình bắn mau về phía Trương Ung Quý, kéo theo phía sau là một đoàn khói bụi xanh lục.
Trương Ung Quý nhảy lùi lại mấy bước quạt phất mạnh, lập tức một luồng khí trắng tỏa ra đánh chặn luồng khói bụi xanh lục. Cùng lúc xoay quạt sang một bên đánh gạt đoản kiếm chệch qua một bên. Đoản kiếm văng ra, lập tức lại đổi hướng đánh về phía sau lưng hắn. Trương Ung Quý tiếp tục xoay người đánh gạt, liền đó thanh đoản kiếm còn lại từ tay cô gái lại phóng tới, hai mặt giáp kích. Cô gái, tay vung vẩy dùng thần lực huy động thần niệm tương thông với pháp khí đoản kiếm, vậy mà ép Trương Ung Quý phải dùng toàn lực chống đở.
Đứng trên tảng đá phẳng, rộng rãi giữa lưng chừng núi. Người trung niên cao lớn mặt vẫn trầm ngâm không nói. Nguyễn Thái Đảng nhìn Trương Ung Quý giao đấu có phần kém thế khẽ lắc đầu.
Người trung niên chợt hướng mắt nhìn lên đỉnh núi Phổ Sơn hít sâu một tiếng. Lão Huyền Vũ Kình thấy vậy làm lạ hỏi “Ngài sao vậy?”
“Chúng ta phục binh ở đây đợi thời cơ chín mùi sẽ ra tay động thủ, một đòn tất thắng, không ngờ lại bị kẻ khác gây rối, phá hỏng hết kế hoạch.”, Người trung niên lạnh giọng nói, hắn chính là vị trấn chủ Diễn Châu Trịnh Khương ẩn thân suốt mấy chục năm qua, để lại không ít tiếng đồn thị phi.
“Việc này thành chủ đã có chỉ thị mới, chúng ta không nhất thiết phải quan tâm đến. Cứ cầm chừng bọn chúng đến sáng mai rồi hãy tính!”, Lão Huyền Vũ Kình hít sâu một hơi nói. Lão không muốn nói ra miệng nhưng cầm cự được đến sáng thật không phải dễ dàng gì, khi đó quân địch đông hơn gấp mấy lần quân triều đình. Chỉ dựa vào thế hiểm của núi Phổ Sơn để cầm cự quả thật rất phiêu lưu.
“Thành chủ chắc chắn đang quan sát chúng ta hành sự. Các vị phải diễn cho thật sâu chớ để ngài nổi giận trách phạt.”, Trịnh Khương lầm bầm nói.
Ba người còn đang bàn bạc, bên dưới bãi đất trống lúc đó đã phân rõ thắng thua rồi. Trương Ung Quý bị thiếu nữ chặt đứt cánh tay, co giò bỏ chạy. Nguyễn Thái Đảng thấy vậy lao mau xuống tóm lấy hắn chạy về. Lập tức dùng thủ thuật tiếp cốt, nối xương gắn lại cánh tay cho hắn.
Nguyễn Thái Đảng nhét vào miệng Trương Ung Quý mấy viên Bách Thái Cao. Cao dược trị tổn thương thân thể, xương cốt bình thường vậy mà chớp mắt vết thương đã ngừng chảy máu. Chỉ là vết thương dính phải kịch độc cần phải điều trị mấy năm mới may ra khỏi được.
Trương Ung Quý mặt mày tái ngắt, thuốc vừa vào bụng đã thấy nóng như lửa thiêu, chịu không nổi đã ngất đi. Bốn tên quân binh chạy đến khiên hắn đi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.