Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 36: Quay về




Tên tặc khấu râu quai nón loáng thoáng nghe Mai Đình Tú nhắc tới Tiều gia ở Lưỡng Quy Quốc thì gật gù xoay sang nói: “Tiều gia cái gì chứ, bọn ôn vật đó bị quân chủ chúng ta diệt từ trên xuống dưới không còn một móng. Từ nay không còn Tiều gia nữa ha ha…thật đáng đời cái bọn lếu láo.”
Mai Đình Tú giả vờ cười nói: “Đúng lắm, đúng lắm! Bọn Tiều gia hống hách đó chết cả thì tốt rồi. Không biết ông anh có rõ ràng việc bên trong hay không? Bọn tôi trong quân chỉ chạy việc vặt. Chuyện hệ trọng thì chẳng hay biết tí gì.”
Tên tặc khấu râu quái nón cười hì hì, nốc một ngụm rượu. Tên tặc khấu già nua bẩn thỉu đưa vại rượu rót thêm vào chén hắn, cùng bật cười khạch khạch, xem chừng muốn ngã quay ra đất.
“Tiều gia một lòng phò trợ vương tử Từ Giang, nhất quyết chống đối quân chủ không chịu đầu nhập Hắc Cốt Sơn. Ngài đã ra ân cho chúng nhưng cả gan khước từ, thì Tiều gia nhất quyết phải bị diệt cho bằng sạch sẽ.”
Tiều gia nhiều đời cư ngụ ở thành phố Tô Khất, tự nhiên khó tránh khỏi tai vạ đó. Mai Đình Tú ‘à’ lên một tiếng cho là phải thế lắm. Mạc Vũ thì không hay rõ mấy việc này, thành thử vừa uống rượu vừa đảo mắt nhìn quanh một lượt. Đám tặc khấu này đúng là gan bằng trời, có thể vô ưu vô lo ăn uống say mèm giữa chiến tuyến như vậy, đúng là có ý xem thường người Xạ Viễn Quốc quá lắm.
Mạc Vũ ngoái đầu nhìn phía xa thấy một toán sáu tên cưỡi thú chạy lại, tên đi đầu cưỡi một con heo đen, phủ kín một lớp áo giáp, răng nanh chỉa ra rất dữ tợn. Mạc Vũ là tay yêu thích dị trùng, quái thú, thấy con thú cưỡi dị hợm đó lấy làm ưng bụng lắm. Thú cưỡi không dựa vào hình thể đẹp xấu, mà dựa vào kỹ năng tác chiến cùng chủ nhân trên lưng. Để thuần dưỡng một thú cưỡi chiến đấu đạt tiêu chuẩn tốn rất nhiều công sức, ngay đến Mạc gia cũng chỉ có mười con thú cưỡi chiến đấu mà thôi. Các gia tộc sống bằng nghề buôn bán dựa vào vận chuyển xa như Mạc gia, Lê gia vẫn ưa chuộng thú cưỡi thuần về tốc độ, sức mạnh trâu, bò, ngựa làm vật kéo. Quốc thú của Xạ Viễn Quốc là bò, thành thử các gia tộc trong nước vẫn phải dựa nhiều vào nguồn thú cưỡi này. Dù gì thú cưỡi đại trà vẫn có giá thành trao đổi rẻ hơn. Triều đình vẫn khuyến khích các gia tộc lai tạo, huấn luyện thú cưỡi đặc chủng khác nhưng chỉ có những gia tộc khá giả mới bỏ nhiều chi phí vào việc lai tạo, nuôi dưỡng bật này mà thôi. Di thú lai tạo hoàn thiện thường mang phẩm chất giống loài đặc thù bổ trợ cho nhau, chúng càng sinh ra nhiều đặc tính thì càng hiếm có, càng hung tợn, đẹp mắt càng giá trị. Con heo đen thân mình to lớn mà Mạc Vũ trông thấy chẳng qua chỉ là một di thú lai tạo không hoàn thiện. Vật chủ nhìn thì giống heo nhưng lông, đuôi lại biến dạng không ra hình hài gì nữa.
Cả bọn cưỡi thú diễu qua một lượt, mắt còn chẳng thèm để ý đến kỷ luật trong quân ra sao. Đám tặc khấu số người say nằm ngủ thì không nói tới, đám tỉnh táo hầu như không thèm để mắt tới đám người này một chút nào. Mạc Vũ lấy làm lạ lắm, người cưỡi thú đó chí ít phải là một tay đầu lĩnh, điệu bộ hắn đi qua còn có phong thái hơn xa vị phó thủ lĩnh Vũ Thống nhiều lắm, vậy mà hắn chẳng mảy may để ý đến kỷ luật thuộc hạ thì có chút khác thường. Mạc Vũ trong lòng nao nao lo lắng thì nghe Mai Đình Tú khẽ nói: “Chúng ta đi thôi!”
Mai Đình Tú vừa dứt lời tay đã chụp lấy ngọn thương lao đi, Mạc Vũ cắp ngọn thương bám sát phía sau. Dáng người cậu thong dong trong bộ áo rộng thùng thình, không khác nữ giới bao nhiêu. Mai Đình Tú xoay lại nhìn thấy bộ dạng cậu như vậy thì tặc lưỡi, tay chỉ hướng phía trước: “Chúng ta đi mau, phía trước hình như không có người.”
Mạc Vũ thấy ánh mắt dê xồm của hắn nhìn mình có chút chột dạ, miệng lầm bầm mắng mấy câu: “Ta không vì chút hiếu kỳ bí mật của mi, thì đừng hòng ta đi tới đây!”
Con đường phía trước tối om om, yên tĩnh đến đáng sợ. Mai Đình Tú đi được một lúc thấy không thoải mái thì dừng lại nói nhỏ: “Chú Mai này, thấy phía trước không? Chẳng có ai cả! Xem chừng không ổn chút nào.”
Mạc Vũ thấy hắn chậm giọng nói, gật đầu: “Đúng đó, nơi này có chút không ổn thật.”
“Chúng ta đợi ở đây một lúc nữa xem sao, tôi thấy không an tâm cho lắm.”, Mai Đình Tú ngồi xuống, căng mắt ra nhìn trước sau một lượt.
Mạc Vũ làm theo hắn, nhìn kỹ sau lưng. Cả hai ngồi một lúc thấy không có động tĩnh gì, chỉ lâu lâu có tiếng nói chuyện của đám tặc khấu say rượu xa xa vọng lại. Con đường tối đen nhưng Mai Đình Tú vốn quen biết nơi này, chỉ là trên đường nhà cửa đổ nát, làm hắn thấy xa lạ chút xíu mà thôi. Mạc Vũ đã quen với mùi chua nồng nặc của bộ áo trên người, cậu ngồi bó người vào góc tối thì chợt nghe Mai Đình Tú nói: “Bên cạnh lúc này có Khả Tam thì tốt biết bao nhiêu.”
Mạc Vũ chợt nghe đến cái tên này thì khẽ giật mình. Vốn từ lúc gặp hắn trên thuyền đến giờ chưa từng nghe hắn nhắc tới tên này, chợt hắn nhắc tới làm sao không giật mình cho được. Mạc Vũ thấy hắn lắc đầu thở dài thì vờ vĩnh hỏi: “Thì sao?”
“Khả Tam rất giỏi di chuyển trong tối, có thể phán đoán chính xác động tĩnh xung quanh. Hừ, chỉ là tính cách hắn ngạo mạng, không xem tôi ra gì...”, Hắn vừa nói vừa hướng nhìn về phía bóng tối ẩn trong góc: “…chú tới cạnh đây, trời tối đừng cách quá xa.”
Mạc Vũ nhích đến gần hắn thì nghe hắn nói thêm: “Không biết tên khốn ấy trốn đi đâu kể từ hôm đó đến giờ, Mai gia đã cho hắn không biết bao nhiêu chỗ tốt vậy mà đến lúc gặp khó lại…hừm, không khác gì cái tên chó chết Trần Duy Mô.”
Mạc Vũ nhớ lại hôm Khả Tam ra tay đánh mình lấy làm giận lắm, chẳng qua không rõ nguyên cớ thật sự hắn chết vì sao. Chỉ là mấy hôm chăm sóc bệnh cho Diễm Lan cậu mơ hồ có nghĩ đến dị biến từ viên đá xấu xí trên người mình gây ra, hẳn có liên quan mật thiết gì đó. Cậu mò mẫm tìm hiểu mãi không ra chỗ khác lạ nào mới không nghĩ tới nữa thôi. Lần này nghe Mai Đình Tú nhắc tới lại mong lung xâu chuỗi đến.
“Chúng ta đi thôi!”, Mai Đình Tú chợt nói, không đợi Mạc Vũ đáp lời hắn đã đứng bật dậy sai bước đi.
Mạc Vũ bị hắn phá mạch suy diễn cũng không lấy làm bực, chuyện trước mắt này mới quang trọng. Không biết vật quý báu gì hắn lại một mực muốn quay về lấy cho bằng được, mà không chờ đợi đến ngày quân tặc khấu hắc Cốt Sơn rút đi. Chuyện này không cẩn trọng khéo lại nguy đến tính mạng, cậu tự nhiên là rất cẩn thận.
Cả hai vừa rời khỏi chỗ nấp tiến lên, từ phía sau một bóng người cũng lập tức rời chỗ nấp đuổi theo.
Mai Đình Tú cùng Mạc Vũ đi một mạch đến trước một gian nhà nhỏ, không có cổng rào, một góc tường đã bị đạp đổ, sân trước ngổn ngang chậu bát vỡ. Đây chẳng qua là một căn nhà bình thường, không có gì đặc biệt dành cho một gia đình lao động bình thường. Mạc Vũ thấy Mai Đình Tú cẩn trọng bước vào trong nhà. Hắn lục trong người ra một que dầu mỡ động vật, đánh lửa đốt lên. Căn phòng sáng rõ, Mạc Vũ không thấy gì đặc biệt, phòng khách bị tặc khấu phá tan hoang, bàn ghế lăn lốc trên sàn. Mai Đình Tú không để ý tới vội bước chân mau đến một cửa mở duy nhất dẫn tới căn phòng nhỏ khác. Ở đó cũng không tốt gì, nửa mái ngói còn bị đổ xụp xuống. Hắn nép sát tường đi qua hết căn phòng nhỏ đó tới căn bếp, Mạc Vũ theo sát phía sau.
“Chú Mai cầm giúp tôi nào!”, Mai Đình Tú đưa que lửa cho Mạc Vũ rồi bước đến bếp lò nhìn kỹ một lượt, thấy không bị phá hỏng mới cười khẽ gật đầu: “Tốt lắm!”. Hắn tìm bên cạnh ra một cây búa chặt củi cùn, liền lúc bổ xuống bếp lò phá tan một mảng lớn. Hắn hì hụt bổ luôn mấy cái nữa, cho đến khi cái lò cao nửa người san phẳng mới cúi xuống cào đất đá ra.
Mạc Vũ lấy làm hiếu kỳ bước đến gần soi que lửa tới, thấy rõ bên dưới mặt phẳng là một cái nắp hầm thì ồ lên một tiếng: “Ở đây có hầm sao?”
“Đúng thế, đây là đường hầm tôi thiết kế dành trong lúc nguy cấp. Bên kia hầm này là Mai gia.”. Hắn dễ dàng cậy nấp hầm lên ném qua một bên, đưa tay ra hiệu cho Mạc Vũ đưa que lửa lại. Hắn cầm que lửa lập tức chui mau xuống hầm. Mạc Vũ cũng nhanh chóng làm theo.
Cả hai đi mất hút trong đường hầm thì một bóng đen hiện ra khẽ cười: “Cái tên ngu đần này vậy mà có đòn hậu thủ lợi hại bật này, đến ta cũng không nghĩ ra được.”, Bóng đen vừa nói vừa lách người chui xuống đường hầm.
Mạc Vũ, Mai Đình Tú không hay biết gì chuyện phía sau, ung dung bước ra phía kia đường hầm. Mai Đình Tú cẩn thận dập tắc que lửa mới bước ra ngoài thì lập tức giật thót mình, rụt đầu lại. Vừa hay có tiếng người từ trong một căn nhà phía trước vọng lại.
“Đào từng tất đất, từng sàn nhà lên cho ta! Bọn nhà giàu khéo giấu giếm tài sản của chúng ở những nơi không ngờ tới. Chà, bọn mi đi đâu đó?”
Một tên nào đó lớn tiếng nói: “Bẩm đầu lĩnh, chúng tôi đào cả bàn thờ tổ lên rồi, chẳng có thứ gì cả!”
“Đào tiếp cho ta! Bọn mi lười biếng thì đứng hòng có xu nào.”, Tên đầu lĩnh quát tháo ầm ĩ phía bên kia, Mai Đình Tú không khỏi hừ lạnh một tiếng mắng mỏ:
“Bọn khốn kiếp, rồi sẽ biết tay ta!”
Mạc Vũ tuy trong lòng không thích thú gì tiếng xấu gia tộc họ Mai này gây ra, nhưng hành động phá hoại bàn thở tổ người ta thật không đúng chút nào. Mạc Vũ nghe rõ cũng dậm chân bực bội hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Bọn khốn này chắc chắn đào xới hết cả mọi thứ lên rồi, không biết nơi đó thế nào.”, Mai Đình Tú vừa bực vừa khẩn trương thấy rõ: “Đợi thêm một lúc thế nào đã.”
Cả hai đành ngồi nấp kín trong cửa hầm. Sau một lúc nói chuyện, cậu mới biết đường hầm này nằm dưới một hầm cầu nguy trạng, không ai chú ý tới. Ngày thường nơi này hắn dùng để thả chó săn chạy nhảy, chọi gà thành thử không ai biết nơi này có đường hầm cả.
Cả hai đợi mãi đến quá nửa đêm mà đám tặc khấu Hắc Cốt Sơn vẫn chưa chịu rời đi. Chúng rời căn nhà phía trước tiến đến mấy gian nhà phía sau đập phá. Mai Đình Tú sốt ruột sợ trời sáng tới mà vẫn chưa rời khỏi đây thì cực kỳ nguy hiểm, hắn liền vỗ ngực một cái nói: “Chúng ta đi thôi, chú nhớ kỹ theo sau không được lên tiếng nghe chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.