Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 30: Khí phách





***
Tên đầu lĩnh tặc khấu hung dữ quắc mắt nhìn đám thuộc hạ rống lên: “Bọn ngu ngốc các ngươi tin lời mị hoặc của tên tiểu nhân đó hay sao! Đại quân Hắc Cốt Sơn đã tiến vào đất Xạ Viễn Quốc, không mấy chốc sẽ đánh thẳng tới thành phố Nghệ Bắc. Tình hình trước mắt giặc ta rõ ràng, làm gì đến lượt hắn quản. Đám chuột nhắt này ngông nghênh được mấy khi, chúng ta quyết tử với chúng ở đây còn hơn quay về nhục nhã bị mọi người phỉ nhổ. Đại thủ lĩnh tức giận trách tội còn thảm khốc hơn nhiều. Hãy vung khí giới lên!”
Trương Ung Quý cười nói: “Khá khen cho một tên thất phu, các ngươi chết đến nơi rồi còn ngoan cố. Cung thủ chuẩn bị!” Hắn vừa nói vừa vung tay lên. Đám cung thủ theo đó giương cung sẵn sàng. Trương Ung Quý trầm mặt một lúc vẫn chưa hạ tay nói thêm: “Ta nói đến ba, bọn mi không buông bỏ khí giới đầu hàng, lập tức chết không toàn thây.”
Đám tặc khấu thấy đối phương quân đông, lại ra điều kiện, bản thân nghi ngại lời Trương Ung Quý nói, nhưng có không ít tên tham sống sợ chết nảy lòng buông bỏ khí giới. Một tên tặc khấu, người ngợm đầy vết thương kêu lớn, chạy khỏi hàng ngũ: “Tôi đầu hàng!”. Hắn chạy ra khỏi hàng tránh xa tên đầu lĩnh, ném vũ khí miệng mếu máo: “Tôi bị bắt lính cưỡng ép đến đây. Nhà có vợ con nhỏ mong đại nhân niệm tình mà tha cho tội chết!”
Trương Ung Quý cười nói: “Đương nhiên rồi.”
Tên tặc khấu nghe vậy mừng rỡ bỏ chạy về phía quân binh triều đình. Đám tặc khẩu còn lại thấy tên đồng bọn chạy sang hàng ngũ địch càng thêm hoang mang, hai ba tên khác lập tức ném khí giới kêu lớn: ‘Tôi cũng đầu hàng!”. Nói rồi chay mau về phía quân binh triều đình. Tên đầu lĩnh không nói lời nào rú lên một tiếng, rút tên trên người tên quân binh tiện tay ném luôn về phía tên tặc khấu đầu hàng chậm chân chạy phía sau. Hắn chỉ kịp rú lên một tiếng, mũi tên đã xuyên thấu ra trước ngực ngã lăn xuống đất. Đám tặc khấu thấy đầu lĩnh giận dữ thì nhao nhao cả lên.
Trong đám vậy mà có một tên nói lớn: “Đánh thì chết chắc! Đầu hàng còn có cơ may quay về nhà. Hắn đưa anh em chúng ta đến chỗ chết đã vậy còn lớn tiếng dọa nạt. Hắn cầm quân ngu dốt đáng chết, cớ sao bắt chúng ta phải chết theo cùng hắn chứ!”
Đám đông nghe tên kia nói vậy thì nhao nhao lên hưởng ứng, hơn chục tên lập tức ném bỏ khí giới bỏ chạy. Tên đầu lĩnh thấy thuộc hạ lớn tiếng oán thán mình thì gầm lên mắng: “Bọn mi giỏi lắm, giở quẻ trắng trợn! Ta vì bọn mi mà dấn thân đến đây, không ngờ gặp khó lại đổ tội hết cho ta.”
Hai thị trấn Diễn Mão, Diễn Ngưu phía nam mấy năm qua Hắc Cốt Sơn liên tục đánh phá cướp bóc, lúc này đìu hiu, hoang tàn không bóng người. Mấy toán tiền quân đánh tới thị trấn Diễn Châu thấy quân binh triều đình Xạ Viễn Quốc nhu nhược, càng tham đánh chóng tiến vào thị trấn trước tiên tha hồ cướp bóc. Tên đầu lĩnh này chậm chân tiến vào phía nam thị trấn, được đám thuộc hạ khuyên giải hắn nên quanh qua tập kích ra phía tây Diễn Châu hòng tiến vào trung tâm thị trấn trước tiên. Thị trấn Diễn Chân nổi tiếng giàu có, chỉ cần nhanh một bước trên dưới đều giàu to. Tên đầu lĩnh tán thành ý kiến đó, lập tức tách ra khỏi đám tiền quân hướng phía tây thẳng đánh, không ngờ tới gặp phải phục kích, bị vây giết chạy đến tận đây không còn đường rút lui. Tên đầu lĩnh bản tính hung tàn, miệng lưỡi cộc cằn nghe đám thuộc hạ buộc tội cũng chẳng thiết tha giải thích. Chẳng mấy chốc hơn trăm tên ném bỏ khí giới đầu hàng, quanh hắn chỉ còn lại ba tên thì quát nói: “Bọn mi còn theo ta làm gì, cút hết cho xong!”
Tên đầu lĩnh ban đầu còn điên tiết vung đao chém chết mấy tên nhưng chẳng ăn thua, ngán ngẩm thở dài một tiếng. Thấy mấy tên còn lại ủng hộ thủ vệ phía sau không khỏi gằn giọng đuổi đi: “Bọn mi đi đi.”
Một tên ôm mặt khóc: “Tôi tín nhiệm đầu lĩnh đến tận đây, bản thân đã mang tính mạng giao cho ngài, lý nào còn dám phản trắc. Chúng tôi quyết cùng ngài tử chiến đến chết mới thôi.”
Mấy tên khác kêu lớn: “Thà chết không chịu nhục!”
“Được lắm, các ngươi đã không chịu nhục thì cùng ta tử chiến một trận. Đi âm tào địa phủ có anh em tốt bầu bạn thật không uổng.”. Tên đầu lĩnh dứt lời lập tức vung đầu đao lên, cơ thể không ngừng cuồng trướng, hào quang quanh người hắn như ngưng đọng, không khí theo đó lạnh buốt. Đám tặc khấu thủ vệ bên cạnh thấy khí thế quyết tử của hắn không khỏi rống lên một tiếng, xung phong lao thẳng đến quân binh Xạ Viễn Quốc.
Đám quân binh giáo thương xem thường đánh cản, trùng trùng mũi thương cùng lúc đánh ra. Đám tặc khấu vốn đã không coi mạng sống ra gì, thét lớn vung khí giới đánh bừa tới. Một tên ngã xuống, tên thứ hai lại lao lên, toàn thân bầy nhầy nát bét vẫn trợn ngược mắt lên chém tới, một mạng đổi một mạng.
Tên đầu lĩnh rú lên một tiếng, mắt đỏ như than hồng lao đến quân binh Xạ Viễn Quốc: “Ta cùng theo các ngươi, kiếp sau cùng làm anh em ruột thịt.”
Khí thế của hắn hung dữ như thú hoang, mỗi đao đánh ra chấn bay hết mũi thương, chân quét, tay chụp, đánh cho đám quân binh xiêu vẹo hàng ngũ tán loạn.
Một tên cưỡi thú đứng phía sau Trương Ung Quý nói: “Thưa phó đội trưởng, ngài cho chúng tôi xông lên dẫm nát hắn đi.”
Trương Ung Quý lắc đầu: “Loại ác tặc này nên dùng thủ đoạn hạ lưu diệt đi cho xong. Tự thân ra đánh chẳng phải thiệt thòi sao. Bản thân hắn thực lực đã đạt đến Rèn Luyện Trường cấp ba viên mãn, ta chưa hẳn lá đối thủ, các ngươi xông lên chỉ họa cho bản thân. Ngươi cho cung thủ chuẩn bị.”
Trương Ung Quý trầm hẳn mặt khi tên đầu lĩnh xông vào giữa đám quân giáo thương chém giết hơn mấy người liền. Tiếng cung thủ lên dây, đám thương binh lập tức rút chạy ra phía sau. Tên đầu lĩnh ha ha cười to rượt theo, bên cạnh hắn không còn lấy một tên thủ hạ nào: “Ta giết hết bọn chuột nhắt bọn mi.”
Cùng lúc hơn trăm mũi tên rào rào xé gió lao đi. Tên đầu lĩnh không kinh, đầu đao còn vung lên đánh gạt mãnh liệt, hào quang quanh người nhộn nhạo đông kết, không khí xung quanh theo đó đóng băng tạo thành từng mảng lớn. Mũi tên lao đến gần lập tức đình chỉ, tiếng ‘rột rột’ vọng đến tai như va phải bụi cát, đều gạt rơi cả xuống đất.
Trương Ung Quý hừ lạnh một tiếng: “Xem mi cầm cự được bao lâu. Bắn tiếp cho ta!”
Đám cung thủ tiếp tục giương cung bắn tên. Tên đầu lĩnh toàn thân vây quanh trong hào quang trắng xóa, cơ thể theo đó cũng không thể tiến lên. Lượt tên thứ hai hắn còn dễ dàng phá giải, lượt thứ ba hào quang quanh người theo đó thu lại quá nửa. Cơ thể hắn tự nhiên nhẹ nhàng hơn lao lên trước, mũi đao quét nhanh về phía đám quân binh giáo mát thủ vệ phía trước. Mũi đao chưa tới nhưng khí lực hàn băng theo đó đã thổi văng mấy tên quân binh ra xa, toàn thân hóa đá theo chấn động lập tức vỡ vụng thành trăm mảnh, chết trong tức tưởi.
Tên đầu lĩnh khí thế theo đó lên cao, đám quân binh tản ra một khoảng lớn, liền đó lại tụ lại vây kín tên đầu lĩnh vào giữa, từng lớp từng lớp, xung quanh lại có cung thủ nhăm nhe hướng hắn bắn lén.
Tên đầu lĩnh đánh gạt mũi tên dễ dàng, tiến lên một bước, vòng vây lại lùi một bước, khoảng cách cứ vậy không đổi chút nào. Đánh không xong. Lùi không xong. Tên đầu lĩnh rú lên một tiếng, thần lực trên người lại tiếp tục bạo phát. Từng luồng khí lạnh theo cơ thể hắn kích phát, khí lạnh lan đến đâu không khí lập tức buốt giá, biến chuyển thấy rõ trước mắt. Đám quân binh vây quanh cách luồng khí lạnh mấy mét mà răng vẫn đánh vào nhau lách cách, khí thế tưởng như sắp loạn đến nơi.
Trương Ung Quý khinh khỉnh cười nói: “Hắn muốn đồng quy vu tận, thật xem trọng bản thân mình quá rồi.”
Trương Ung Quý vừa dứt lời, tay đã lấy ra cây quạt từ khi nào, chân thúc nhẹ vào bụng thú cưỡi: “Các người lụi lại cho ta!”
Đám quân binh vậy bọc tên đầu lĩnh, nghe vậy lập tức tản ra. Con thú cưỡi hung hăng lao lên trước, đồng thời từ cây quạt trên tay Trương Ung Quý phất mạnh, lập tức hơn chục mũi phi kim lóe lên biến mất. Tên đầu lĩnh lúc này đầu óc một mực liều mạng, còn xem sống chết ra gì, thấy đối phương đánh tới thì gầm lên một tiếng vung đầu đao lên.
Tên đầu lĩnh vừa hướng Trương Ung Quý xấn tới chợt thấy trước mắt lóe lên, hơn chục mũi kim ‘viu viu’ xuyên qua màng hào quang phủ vệ quanh người hắn. Mũi kim mong manh nhưng khí thế thật kinh người, tên đầu lĩnh tâm tính lúc này chẳng màng đến sống chết còn phải thất kinh, chẳng qua mũi kim chỉ xuyên qua màng hào quang lập tức hết lực rơi xuống. Tên đầu lĩnh ngừng lại chốc lát thấy vậy không để tâm đến nữa, đầu đao bổ xuống đầu con thú cưỡi đang hung hăng đâm tới hắn.
Trương Ung Quý thấy vậy thì cười lạnh: “Mi chết đi cho ta!”. Cây quạt trên tay hắn theo đó ném về phía tên đầu lĩnh. Diễn biến diễn ra trong chớp mắt, cây quạt ‘vù vù’ xoay tít như vô ảnh lướt đi, đánh đến đầu đao vừa lúc chém tới của tên đầu lĩnh.
Cây quạt tưởng mong manh vậy mà chạm đến đầu đao chỉ nghe ‘choang’ một tiếng chắc nịch. Cây quạt theo đó văng ngược lại, đồng thời bắn ra xung quanh loạt loạt mũi kim. Tên đầu lĩnh rú lên một tiếng đau đớn, nhìn xuống trước ngực, một đường hơn năm mũi kim xuyên thấu vào tim, hiện rõ từng đốm màu xanh lục lan nhanh ra khắp da thịt. Một kích vừa rồi, bản thân hào quang thủ hộ quanh người hắn thật không thể cản được nửa, lục độc thẩm thấu nhanh như chớp mắt làm cơ thể hắn đông cứng, ngay đến thần lực cũng không kịp vung ra đã bị hóa giải sạch sẽ. Trương Ung Quý tay vừa thu quạt, thú cưỡi lướt nhanh qua tên đầu lĩnh đã thấy đầu hắn rơi xuống đất.
Trương Ung Quý cười lạnh, vung tay ném về phía cái xác tên đầu lĩnh một quả cầu bằng nắm tay. Quả cầu hướng cái xác lướt tới, từ thi thể tên đầu lĩnh mơ hồ xuất hiện một bóng người dần dần tụ lại, ngay lập tức bị quả cầu hút lấy, cái bóng người chỉ kịp rung lên một cái đã biến mất vào trong quả cầu.
Đó là Tù Hồn Điện dùng để thu thập tinh hồn người luyện thể và dị thú, với người luyện thể mà nói cực kỳ hữu ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.