*** Đến chập tối đoàn thương buôn cuối cùng về đến thị trấn Diễn Châu. Mạc Minh đánh cỗ xe đi đầu, ngồi bên cạnh là cô thiếu nữ Nguyễn Thị Hồng mặt mày nặng nề hờn dỗi. Mạc Minh cho cỗ xe dừng lại trước đám đông dân chúng xếp hàng vội vàng đi qua trạm an ninh. Ánh mắt nhu hòa nhìn cô khẽ vỗ vai nói: “Cháu đừng giận thằng bé đó, về đến nhà chú cho nó một trận nên thân giúp cháu.” Nguyễn Thị Hồng không nói không rằng chỉ hít dài một hơi. Mạc Minh thấy vậy lại hỏi: “Cháu buồn chán chuyện gì à?” Nguyễn Thị Hồng chán chường lắc đầu: “Cháu không muốn quay về võ quán nữa.” Mạc Minh thấy biểu hiện bất mãn của cô thì ừm giọng gật đầu: “Luyện thể không phải một sớm một chiều có thể thành tài được, cháu không được nhục chí.” “Nhưng đã bốn năm rồi cháu vẫn không được nhận Rèn Luyện Trường. Mọi người ở võ quán xem thường cháu, cháu chỉ muốn ở lại biệt phủ Mạc gia giúp cha phụ việc mà thôi.” Mạc Minh xoa đầu cô cười xòa nói: “Cháu nghĩ vài năm rèn luyện là có thể nhận được Rèn Luyện Trường sao! Trước kia chú phải chăm chỉ rèn luyện thân thể hơn chục năm mới lấy được nó. Tuy hiện tại nhục thân chú đang trải qua Rèn Luyện Trường cấp hai nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ thử sức qua phân nửa, còn không biết ngày nào tháng nào mới vượt qua được nó. Thực lực không đủ, ý chí không có, cháu có đoạt được Rèn Luyện Trường cũng khó lòng thành công được. Cha cháu mà nghe chuyện này sẽ phiền lòng lắm. Cháu là niềm tự hào của ông ấy, chớ để ông thất vọng nghe chưa. Thôi nào! Cháu ngoan ngoãn chăm chỉ rèn luyện, sắp tới thằng bé Mạc Vũ mãn tang ông nội, cha nó sẽ đăng ký cho nó đến võ trường rèn luyện. Cháu chính là chỗ dựa của nó đó. Cháu hiểu ý của chú chứ?” Nguyễn Thị Hồng nghe vậy gật đầu nhưng trên mặt không có nét vui nào. Mạc Minh muốn khuyên cô vài câu nữa thì thấy người phía trước đã di động đi qua trạm an ninh. Ông đưa roi đánh con dị thú đầu bò, mình lạc đà chậm chạp đi tới, vừa hay một tên quân binh chạy đến đưa tay ra hiệu cho cỗ xe dừng lại nói: “Khoan đã! Chúng tôi cần kiểm tra cỗ xe.” Mạc Minh lấy làm lạ nhảy xuống cỗ xe hỏi: “Mấy chú không biết hàng hóa này là của Mạc gia hay sao mà kiểm tra?” Tên quân binh mặt không chút biểu cảm gì, hẳn thường ngày đã trải qua không ít việc như thế này chỉ ‘hừ’ một tiếng quát lớn: “Không cần biết là ai, chỉ cần thấy xe lớn khả nghi lập tức kiểm tra. Người đâu! Mau lục soát!” Mạc Minh tức giận hòng vung roi quất đến tên quân binh thì lão quản gia Lê Văn Viễn không biết xuất hiện từ khi nào nắm lấy tay y giật lại, khẽ nói: “Chú Minh đừng nóng giận. Mấy vị quân binh này trông rất lạ, chắc không phải là người trong thị trấn, bằng không họ có ăn gan trời cũng không dám gây khó dễ. Gần đây xảy ra nạn tặc khấu quấy nhiễu, cướp bóc khắp mấy thị trấn quanh đây, họ cẩn thận như vậy không quá phận. Kệ họ đi! Chỉ mất chút thời gian mà thôi.” Mạc Minh tính khí nóng nảy nhưng là người thông tình đạt lý nghe khuyên giải lập tức thấy mình hồ đồ. Gây chuyện với quân binh mất nhiều hơn được. Gia thế họ Mạc ở thị trấn Diễn Châu được cho là mười gia thế kinh doanh đứng đầu nhưng người trong họ làm quan thì không có, chỉ dựa vào mối quan hệ bạn bè mà thôi. Mạc Minh quay sang cảm tạ Lê Văn Viễn, thì đám quân binh hơn chục người đã kéo tới khám xét các cỗ xe hàng. “Đúng là đám quân binh này không có ai ở Diễn Châu bằng không với quan hệ rộng của Mạc gia lý nào không ai nhận ra mình?” Mạc Minh quan sát đám quân binh một lượt thầm nghĩ như vậy. Chuyến hàng hóa lần này bảy phần là rượu và thực phẩm, còn lại là cây dược thảo điều chế dược phẩm vận chuyển thuê cho các quầy hàng buôn nhỏ. Đoàn xe hàng của nhà họ Lê cũng không sai biệt bao nhiêu, không chứa chấp hàng cấm thành thử không việc gì phải lo lắng. Nói vậy nhưng chuyện tra xét gần hai trăm cỗ xe không phải chuyện đùa. Khi đoàn xe vào thị trấn, hai người Mạc Minh, Lê Văn Viễn chia tay thì trời đã quá nửa đêm rồi. Biệt phủ gia tộc họ Mạc nằm phía tây thị trấn Diễn Châu, là nơi trung tâm phố hội, nhà hàng, quán xá, dân cư đông đúc. Về đêm càng tô vẻ thêm cảnh phồn hoa nhộn nhịp, đèn đuốc sáng rực rỡ, người người nấn ná trên đường chao đổi, ăn chơi, tán gẫu thâu đêm. An ninh thành thử có chỗ sai sót, các thành phần bất hảo tụ tập, chuyện gây gỗ đánh nhau xảy ra như cơm bữa. Một đám người tụ tập, có không ít tay hung đồ ương ngạnh xem trời bằng vung, vậy mà trông thấy cờ phượt đoàn xe thương buôn nhà họ Mạc đi qua đã vội tránh đường không dám phá bĩnh. Nhà họ Mạc bề ngoài là một thương nhân bình thường nhưng gia thế lâu đời, gia đinh hùng hậu, được huấn luyện nghiêm túc không thua kém gì quân binh địa phương thành thử không ai muốn va chạm đến họ. Mạc Minh mặt mày hầm hầm đánh xe, mắt còn không thèm để ý xung quanh đến khi nghe Nguyễn Thị Hồng nói lớn: “Về đến nhà rồi!” Y mới thở dài một tiếng mở mắt ra. Cửa cổng biệt phủ Mạc gia được dựng bằng đá trắng, cổng bạc, có hai cửa phụ đủ để một cỗ xe lớn thong thả đi qua. Trên cổng chính treo biển lớn màu đen đề chữ ‘Mạc Gia’ đỏ chót. Trước cổng còn có hai bức tượng đá cao ba mét, bên trái là người đàn ông lực lưỡng tay ôm bàn tính, còn bức tượng bên phải lại là người đàn ông nho nhã, ăn mặc lịch thiệp, khoanh tay trước ngực dáng vẻ khôi hài. Đó là hai bức tượng tổ tiên của gia thế họ Mạc ở thị trấn Diễn Châu xưa kia, họ là hai vị tổ khởi nghiệp buôn bán mang lại sung túc cho con cháu Mạc gia đến tận ngày nay. Lúc này trước cổng đã có hơn chục người đứng đợi, người đứng đầu dáng dấp đĩnh đạc, ăn mặc giản dị nhưng phong thái hơn xa Mạc Minh. Y chính là Mạc Lâm chủ nhân của căn biệt phủ này, cạnh y là người vợ cả và mấy người vợ lẽ túm tụm sai bảo đám người giúp việc sau lưng. Mạc Minh vừa đến trước cổng đã vội vàng rời khỏi cỗ xe chạy đến trước Mạc Lâm chào hỏi thân thiết. Mạc Lâm cười khanh khách ôm chầm lấy người em: “Chú về rồi thì tốt quá. Trên đường hẳn là không gặp chuyện gì ngoài ý muốn cả chứ?” Mạc Minh lắc đầu đáp: “Vâng, đi đường mọi người nhờ ơn phúc tổ tiên đều bình an! Ở nhà anh chị đều khỏe cả?” Y vừa nói vừa hướng nhìn người phụ nữ trung tuần đứng cạnh Mạc Lâm, ánh mắt bà ta lo lắng nhìn về phía đoàn xe đang dồn lại trước cổng. Y cười cười nói thêm: “Chị dâu an tâm, thằng bé Vũ khỏe lắm.” Người phụ nữ trung tuần đó là vợ cả của Mạc Lâm, mẹ ruột Mạc Vũ tên Tô Thị Nương. Bà nghe vậy hướng Mạc Minh gật đầu: “Ồ, vậy thì tốt quá…!” Bà còn muốn hỏi thêm đã thấy Nguyễn Thị Hồng chạy lại chào hỏi thì cười xòa ôm choàng lấy cô nói: “Con bé này chưa đầy năm không gặp ấy vậy mà cao lớn gớm. Ngoan lắm! Cha cháu mong cháu mãi đó. Đến gặp cha cháu báo tin mừng đi nào.” “Các bà cùng ông đều khỏe cả?” Nguyễn Thị Hồng cười khì khì chào hỏi mọi người một lượt rồi chạy vào biệt phủ, miệng sung sướng hét toáng lên: “Cha ơi, con về rồi đây! Con về rồi này!” Đám đàn bà nhìn thấy cô nhanh nhẹn, lễ phép lại xinh đẹp thì không khỏi tắm tắc khen. Mạc Lâm thấy vậy thì bật cười lớn, chợt nghe Mạc Minh lớn giọng gọi Mạc Vũ mấy tiếng. Y nhìn xuống đám người hộ tống đoàn xe lục tục kéo đến trước cửa lớn đang sắp thành mấy hàng, nhìn dò một lượt nữa lại nói: “Cái thằng bé hư hỏng này, còn không đến chào cha mẹ một tiếng đã trốn đi đằng nào rồi?” Mạc Lâm thấy biểu hiện của Mạc Minh thì rõ trên đường thằng con trai của mình gây ra không ít phiền toái rồi. Ngoài mặt thì ông tỏ ra kiên quyết cứng rắn, lạnh nhạt, còn nghiêm cấm đám phụ nữ trong nhà chớ nhắc tới Mạc Vũ. Tuổi Mạc Vũ còn nhỏ nhưng truyền thống trong nhà, mười tuổi phải biết thông thuộc các loại hàng hóa, đường xá đi lại, am hiểu luật lệ trong kinh doanh. Lần này y để Mạc Vũ đi cùng Mạc Minh lên thành phố Nghệ Bắc học tập là lẽ thường tình nhưng nửa năm qua tình hình không yên ổn, nạn giết người cướp của diễn ra khắp nơi, quan binh triều đình ra quân truy quét đều vô hại. Gần đây lại xảy ra mấy vụ cướp bóc dân chúng ven thị trấn, còn có hai đoàn tiêu cục bị đánh cướp cả hàng lẫn người thành ra y có chút lo lắng. Lần này vừa nghe tin người nhà về báo Mạc Minh bình an trở về thì vui mừng lắm, y hối thúc người thân quyến ra cổng đón, chỉ hận không ra ngoài thị trấn đón được. Mạc Lâm ngoài miệng không nhắc tới Mạc Vũ nhưng nghe Mạc Minh quát gọi Mạc Vũ cũng mong chờ thấy con trai bình yên là đủ. Đám đàn bà cùng nhao nhao lên nhìn về phía đám đông vẫn không thấy Mạc Vũ đâu thì lấy làm lạ hỏi: “Thằng cả đâu?” Mạc Minh gọi hai, ba lần thấy Mạc Vũ không lại thì sầm mặt quát một tay đánh xe đứng đầu hàng: “Chú xem thằng Mạc Vũ trốn đằng nào rồi?” Người này nghe vậy lập tức vâng dạ chạy đi tìm liền, Mạc Minh còn sai mấy tay rành rõ Mạc Vũ theo giúp. Cả bọn hò nhau đi tìm, không ngờ tới khi mở cửa cỗ xe riêng của cậu kéo hết chăn mền ra thấy cậu nằm ngủ ngon lành không biết trời đất là gì thì xúm nhau túm lấy cậu lôi khỏi xe. Mạc Vũ lấy làm giận tím mặt nhưng chợt thấy mặt Mạc Lâm hầm hầm thì sợ hãi ‘ồ’ lên một tiếng. Đám người nhà trỏ cậu cười ha hả trêu: “Đúng là ông tướng con vô tư. Mọi người vất vả tìm cậu, vậy mà cậu khéo ngủ đến không hay biết trời đất là gì.” Mạc Lâm thấy con trai không biết lo nghĩ gì đến cha mẹ, ngủ quên trời quên đất thì giận lắm. Ông đang lúc vui vẻ nhưng gặp phải tình huống này cũng không thấy thoải mái gì, vừa hay mấy người vợ của ông xúm lại xoa đầu, véo má trêu cậu bằng không đã cho cậu một bạt tai rồi.