Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 26: Sĩ khí gia đinh





***
Việc trọng đại xa gần đối với mọi người trong cuộc đều có cái lo riêng cuốn lấy. Mạc Vũ cũng có cái lo riêng của mình, vậy mà đã hai hôm liền Diễm Lan vẫn chưa tỉnh lại. Nguyễn Thị Hồng mời đến mấy vị dược sư giỏi trong thị trấn, ai đến bắt mạch xem qua bệnh tình của cô đều phán rõ cô làm việc quá độ, cơ thể suy nhược, chỉ ăn uống đầy đủ nghỉ ngơi mấy hôm là khỏe lại, kê thêm mấy đơn thuốc tẩm bổ. Đã qua hai hôm, rồi tình trạng của Diễm Lan vẫn không thấy khá lên, còn lâm vào tình trạng sốt cao.
Mạc Vũ ăn bữa trưa xong liền chạy đến phòng ở của Diễm Lan thì thấy một cô người giúp việc trẻ mang khay thức ăn đi ra, Mạc Vũ liền hỏi: “Chị Diễm Lan thế nào rồi?”
Cô giúp việc lắc đầu nói: “Vẫn còn sốt cao lắm. Cô Hồng đang bón thuốc cho chị ấy.”
Mạc Vũ gật đầu ra hiệu cho cô ta rời đi, rồi tự mở cửa đi vào. Trên bàn vẫn còn nguyên bát cháo nóng, trên giường Diễm Lan năm tựa vào người Nguyễn Thị Hồng.
Nguyễn Thị Hồng bón được mấy thìa thuốc vào miệng Diễm Lan, thấy Mạc Vũ đi vào thì gọi: “Cậu tới giúp tôi một tay được không, lấy cái khăn tới đây đi!”
Mạc Vũ không nề hà gì, cầm ngay lấy cái khăn ấm vắt sẵn trên khay mang tới: “Chị ấy thế nào rồi? Trông không tốt chút nào!”. Mạc Vũ thấy bộ mặt nhợt nhạt của Diễm Lan không khỏi đau lòng hít sâu một hơi. Nguyên nhân bên trong ngoài cậu ra thì không ai biết rõ nguyên do. Viên đá xấu xí kỳ quặc đó cậu đã tỉ mỉ xem qua mấy lượt sau đó, chỉ có chút di tượng nó mang lại khi cảm nhận thật kỹ mới thấy một tia khí lành lạnh đi qua xương cốt. Cái lạnh ấy ngoài thống khoái ra không mang đến tổn hại nào, Mạc Vũ có nghĩ mãi cũng không biết nguyên do ra làm sao. Nhưng nguyên nhân làm Diễm Lan đổ bệnh chắc chắn chỉ có viên đá đó gây ra mà thôi.
Nguyễn Thị Hồng dùng khăn lau mép Diễm Lan một lượt mới kê đầu cô xuống gối, quay lại bàn nhìn bát cháo lớn không khỏi thở dài. Cô vốn không ưa Diễm Lan nhưng Mạc Vũ nằng nặc nhờ vã, cô mới chịu khổ một phen như thế này. Nhưng hai hôm nay cô được dịp sai bảo Mạc Vũ đủ điều lấy làm thỏa mãn lắm. Không lợi dụng một phen trả thù cho cây đoản kiếm thì còn cơ hôi nào nữa. Thấy bộ dạng Mạc Vũ rầu rĩ cô càng làm tới, phất tay cậu đến gần nói: “Tôi mới bón thuốc cho chị ấy, đến cậu rồi đó!”, Cô chỉ bát cháo, Mạc Vũ ngẩn ra cười khổ:
“Tôi làm sao bón cho chị ấy khéo được, tôi gọi cô giúp việc bên mẹ đến bón cho chị ấy vậy nhé.”
“Không được! Chị ấy bị bệnh thế này rõ nguyên nhân do cậu. Ông chủ gặng hỏi tới việc này, tôi còn chưa trả lời đâu.” Nguyễn Thị Hồng chau mày nhìn vẻ mặt biến sắc của Mạc Vũ, càng thêm rõ lời mình nói đúng đến bảy, tám phần: “Rõ chị ấy đổ bệnh là cậu gây ra chăng?”
Mạc Vũ cười khổ lắc đầu, vội vàng bưng bát cháo bước đến giường Diễm Lan: “Tôi có biết gì đâu. Chị nâng giúp đầu chị ấy, tôi bón cho chị ấy ăn là được thôi mà! Đâu cần phải gặng hỏi mấy chuyện không đâu đó kia chứ.”
Nguyễn Thị Hồng bật cười, bĩu môi: “Người có tật giật mình. Cậu không nói ra đến khi chị Diễm Lan tỉnh lại tôi chắc chắn cũng biết thôi.”. Cô nói vậy nhưng cũng bước lại giường nâng đầu Diễm Lan dậy, để đầu cô ta tựa vào lưng mình.
Mạc Vũ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ngoài mặt cậu giả vờ hiền từ nhưng trong bụng thì thừa biết Nguyễn Thị Hồng muốn thừa dịp này bắt nạt mình. Khi chuyện này đi qua trả lại một vố cho đích đáng. Cậu vừa bón mấy thìa vào miệng Diễm Lan vừa nghĩ kế, thấy Nguyễn Thị Hồng quắc mắt lại nhìn thì cười nói: “Sao không cho chị ấy uống thuốc trước hãy bón cháo sau.”
“Thuốc bổ không hại gì đến dạ dày, uống trước uống sau đều tốt cả. Vừa rồi cậu nhìn tôi bất thường lắm. Lần này đừng hòng mà giở trò đấy nhé.”, Nguyễn Thị Hồng nghi ngờ hỏi.
Mạc Vũ giật thót mình nhưng vẫn cười nói: “Chị đến võ quán học không ít chỗ tốt nhỉ, ngồi xoay lưng lại phía tôi vậy mà vẫn có thể lưu ý đến cử động của tôi…”, Cậu vừa nói vừa đặc thìa xuống bát cháo hướng ngón cái về phía cô “…chị lợi hại lắm!”
“Hừ, lợi hại không bằng cậu đâu.”
Mạc Vũ thấy vẻ mặt cứng rắn của cô không khỏi làm lạ: “Mấy hôm trước chăm sóc mình còn tử tế thế, vậy mà lúc này chẳng khác gì bà dạ xoa. Tính tình chị ta từ khi rèn luyện ở võ quán thay đổi rõ rệt. Không phải vì cây đoản kiếm bị xước một ít đó sao? Nếu vậy thì đúng là nhỏ nhen quá!”, Nghĩ tới đây Mạc Vũ lại thầm lắc đầu: “Cây đoản kiếm đó là vật gia bảo của nhà họ Nguyễn, mình vô ý tứ làm xước thì bị ghét là phải lắm. Cũng không đúng! Mấy hôm trước còn nói chuyện rất tử tế với mình thoáng cái đã mặt nặng mày nhẹ. Hừ, chuyện ra sao thì ra nhưng bị một đá vào mặt hôm trước thì nợ đó đã trả rồi còn gì! Giận mình đến bây giờ thì thiệt cho mình quá mà.”
Mạc Vũ nghĩ vậy chứ có biết đâu cô còn giận cậu vì chuyện khác nữa kia!
Mạc Vũ bón cho Diễm Lan được nửa bát cháo thì nghe bên ngoài tiếng người nói oang oang. Mạc Vũ, Nguyễn Thị Hồng không khỏi giật mình, vốn hai người quen sống yên tĩnh ở dãy nhà phía nam, lần này đến dãy nhà phía bắc nghe ồn bất chợt thì giật mình. Nguyễn Thị Hồng làu bàu nói: “Có việc gì mà ồn ào thế nhỉ?”
Mạc Vũ đặt bát cháo xuống giường chạy ra mở cửa thì thấy mười mấy gia đinh túm tụm nói chuyện. Người vừa quát tháo oang oang là vị đầu lĩnh Tô Vũ Hộ, mặt y lúc này xanh mét, râu ria dựng ngược:
“Tất cả anh em chuẩn bị vũ khí. Bọn tặc khấu Hắc Cốt Sơn đã đánh tới phía nam thị trấn rồi.”
Một tên gia đinh thất kính: “Quan binh triều đình đâu cả, sao không ngăn chúng lại? Để bọn chúng đánh tới tận đây thì hỏng hết còn gì.”
“Bà mẹ nó, dân chúng chạy tán loạn ngoài đường. Chú Mạc Minh tập hợp một số đợi chúng ta ngoài cổng, mau đi! Giặc tới phải đánh một trận chết bỏ, các chú làm gì mà mặt mày như chó sắp đẻ thế hử?”, Y la hét oang oang nhưng mặt mày có thua kém gì ai. Đám gia đinh tản nhanh đi lấy vũ khí, kêu gọi số còn lại trong nhà mau gấp rút chuẩn bị sẵn sàng. Mạc Vũ nghe vậy không khỏi thất kinh, chạy tới cạnh Tô Vũ Hộ hỏi lớn: “Chú Hộ, bọn Hắc Cốt Sơn đánh tới rồi sao?”
“Ồ, cậu Vũ đấy à!”, Tô Vũ Hộ thấy Mạc Vũ thì hơi ngạc nhiên, nhưng y lại khẩn trương nói thêm: “Lúc này tình hình bên ngoài nguy hiểm lắm rồi. Cậu cùng các cô các bà đến tầng hầm ủ rượu trốn trước đi. Ông chủ đã đưa bà nội cậu đến đó rồi, dặn tôi gặp cậu thì nói thế. Chớ chậm chân! Cậu đi đi!”
“Cha cháu đâu rồi ạ?”, Mạc Vũ không khỏi bàng hoàng. Đang yên đang lành tự nhiên tặc khấu lại đánh tới. Từ hôm cậu bị đòn, chỉ ở một mình trong phòng đến bữa thì ăn uống một mình. Người nhà về quê cả, bà nội vốn không ưa ra ngoài, phòng ăn ngoài cha và mẹ ra thì chẳng có ai, không ai nhắc tới chuyện của mình, cậu còn cho là may mắn lắm. Hai hôm nay cậu chỉ quanh quẩn từ phòng mình đến phòng Diễm Lan, nói chuyện phiếm với Nguyễn Thị Hồng ra thì không đi đâu. Chuyện cả nhà bận bịu bên ngoài cậu không để ý tới, còn xem đó làm vui. Không ngờ tin đầu tiên cậu hay rõ sự tình bên ngoài là tặc khấu đánh tới phải trốn xuống hầm rượu. Vậy mà không ai báo cho cậu hay rõ việc này.
“Cha cậu ra ngoài kêu gọi các thương hội đoàn kết chống tặc khấu, tình hình loạn lắm rồi. Nghe nói phía nam thị trấn tặc khấu tàn phá cướp bóc, người dân chết vô số kể. Quân binh hiện tại cầm cự không cho chúng tiến sâu vào thị trấn. Thôi, tôi đi đây! Cậu ở nhà hãy bảo mọi người chớ ra ngoài.”, Tô Vũ Hộ thấy mọi người đã tụ lại thì sốt ruột nói. Chợt lại thấy Nguyễn Thị Hồng chạy đến, mặt mày cô chín mười phần đã nghe rõ Tô Vũ Hộ nói rồi.
“Cháu cũng muốn theo chú đánh tặc khấu!”
Tô Vũ Hộ lắc đầu xua tay: “Cháu ở lại đây cùng mọi người, chớ lôi thôi!”
Tô Vũ Hộ không nói hai lời phất tay về phía đám gia đinh hét lớn “Đi” cả bọn đồng thanh hưởng ứng hướng cửa biệt phủ tiến ra.
Nguyễn Thị Hồng thấy Tô Vũ Hộ không thèm đếm xỉa tới mình thì dậm chân hờn dỗi: “Xem thường nữ nhân quá vậy!”, Nói rồi quắc mắt nhìn Mạc Vũ: “Cậu chăm sóc cho chị Diễm Lan đi, tôi phải ra ngoài đó xem sao mới được.”, Cô nói dứt lời đã chạy theo sau đám người Tô Vũ Hộ.
Mạc Vũ chưa kịp ngăn lại đã thấy cô chạy ra xa thì dậm chân nói: “Chị đi rồi, tôi biết phải làm sao!”, Cậu vừa chạy theo được mấy bước chợt nhớ tới tình cảnh của Diễm Lan thì vội quay trở lại.
Mạc Vũ đẩy cửa chạy đến bên giường bệnh Diễm Lan, thấy cô mặt mày vẫn còn trắng nhợt, hô hấp gấp gáp thì đâm lo chạy ngược xuôi không biết phải làm sao. Cậu chạy ra ngoài, đi thẳng đến gian phòng của mẹ gọi tên người giúp việc, vậy mà không nghe ai trả lời. Mở cửa phòng đi vào thấy đồ đạc, rương hòm, trang sức thường ngày để ngăn nấp vức bừa bộn trên sàn nhà. Cậu chạy đến mấy gian phòng bên cạnh cũng không thấy ai, rõ ràng đã đi hết đến hầm ủ rượu rồi. Căn hầm ủ rượu nằm tận phía sau khu vườn phía tây, không xa nhưng đường khó đi, phải trèo qua một dốc núi rồi đi xuống cái vực nhỏ. Hầm rượu nằm sâu dưới vực đó.
Mạc Vũ không thấy ai đành quay lại phòng Diễm Lan, xem tình trạng cô một lượt nữa thấy không còn cách nào khác. Cậu đỡ cô ngồi dậy cõng sau lưng, không mấy khó khăn mà đi ra khỏi cửa phòng. Ban đầu cậu còn lo lắng mình không đủ sức, vậy mà Diễm Lan trên lưng lại nhẹ hẳn so với hôm trước thì càng xót xa.
“Chị mau chóng khỏi bệnh đi, tôi sẽ mua tặng chị một cây trâm bạc nạm ngọc đỏ. Chị chẳng bảo thích nó lắm sao? Còn nữa, chị thích ra ngoài xem hát, tôi nhất định xin mẹ đưa chị đi xem cho bằng thỏa thích. Cha tôi có ngăn cấm đánh đòn, tôi nhất quyết đưa chị đi xem. Ở phía bắc thị trấn mới xây một lôi đài đấu thú hay lắm. Chà, chị không thích thì cứ thoải mái mà xem hát thôi! Xem hát uống trà, xem hát uống trà nóng hổi, xem hát uống rượu trái cây lạnh…ôi…”, cõng Diễm Lan sau lưng miệng lầm bầm vậy mà chẳng mấy chốc đã đến chân dốc núi. Cậu hướng mắt nhìn từng bậc thang đá ghồ ghề ra xa tít, mặt đổ mồ hôi hột.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.