Bá Chiến Đại Nghiệp Truyện

Chương 20: Trấn Chủ Trịnh Khương





***
Phía đông thị trấn Diễn Châu vốn là chốn cư ngụ của các quan viên triều đình, nhà cửa thưa thớt, phần lớn đều là các điền viên, ao hồ, người dân bình thường ít khi lui tới. Vậy mà hôm nay trời đã quá nửa đêm vẫn có ngươi đi đi lại lại, còn có phần tấp nập khẩn trương hơn ngày thường.
Một toán quân binh hơn mười người bách bộ trên phố, hướng tòa nhà lớn đèn vẫn còn sáng trưng như ban ngày phía trước đi tới. Trước cổng tòa nhà một toán quân binh giáp trụ, vũ khi trang bị chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm nghiêm mật canh giữ. Phía trên cổng tòa nhà là các tiễn tháp cung thủ trấn giữ liên tục đảo mắt quan sát động tĩnh người dân đứng chen lấn xa xa phía dưới. Toán quân binh đến cửa cổng thì hô lớn “Tiểu đội tám tuần xong cần báo cáo.”
Cánh cửa thép nặng nề từ từ được kéo lên, toán quân binh không chần chừ đi qua. Cánh cửa theo đó từ từ rơi xuống khép kín, bên ngoài đám dân chúng tụ tập lập tức xôn xao. Một tay trung niên ăn vận lịch thiệp đầu chít khăn đỏ, tướng mạo dể coi quay sang người bên cạnh nói.
“Tình hình xem ra chúng ta phải lưu lại đây đến sáng mất thôi.”
Người trung niên bên cạnh hắn mặc y phục đen, tướng mạo không thua thiệt hắn bao phần, đầu chít khăn đen thêu chữ Lý màu trắng gật đầu đáp: “Biết vậy chứ làm sao được! Ở đây lại không có quán rượu nào nhâm nhi một chút cho đỡ buồn ngủ. Bên Lý gia chúng tôi hiện tại rất bộn bề, ở nhà rối tinh rối mù có muốn chợp mắt cũng không được. Cái đám tặc khấu này đúng là chó chết thật.”
Tên trung niên chít khăn đỏ khoanh tay, mắt nheo nheo nhìn về phía tường tòa nhà gật đầu: “Thái gia nhà chúng tôi có hơn gì đâu. Mấy cửa dược liệu đều nằm phía nam thị trấn, vốn liếng thì khỏi phải nói, chỉ cần không khéo rõ ràng tin tức đến khi đám tặc khấu đánh tới thì chạy đường nào. Mà đóng cửa dời kho dược liệu, dược phẩm đi, đâu phải chuyện chơi.”
Người chít khăn đen nhà họ Lý ‘ừ’ một tiếng đồng tình, vẻ mặt lúc này rất khó coi: “Trấn chủ Trịnh Khương mấy tháng qua không rời trụ sở, hiện tại cũng chưa ban hành gì cả. Không biết ông ta đang làm trò gì nữa!”
Người chít khăn đỏ nhà họ Thái thúc nhẹ người kia suỵt một tiếng: “Anh chớ nói lung tung để người ta nghe được thì không hay đâu.”
Người kia nghe vậy đảo mắt nhìn quanh gật đầu.
Tiếng đồn trấn chủ Trịnh Khương nhiều năm trước mắc bạo bệnh, thần trí không bình thường. Việc này chỉ nghe người ta đồn đại là chủ yếu chứ không ai hay biết rõ thực hư.
Chỉ biết một hôm nọ y vi hành đến phía tây thị trấn uống rượu ở đó, một tay hảo hán thực lực không tệ trông thấy vị trấn chủ này ra ý xem thường khinh bỉ, hai bên có xảy ra xích mích. Hôm sau người ta mới biết tên đại hán này bị giết chết tại nhà ngay đến thân thể, tinh hồn cũng không còn. Người thân trong nhà từ lớn đến bé đều bị tru diệt toàn bộ. Vụ việc này không ai nghi ngờ gì đến vị trấn chủ này cũng không mấy người tin vị trấn chủ này ra tay thật. Về sau mỗi lần vị trấn chủ họ Trịnh vi hành ra ngoài thì hôm sau tất xảy ra đại họa, chính vì thế người dân mới kết nối chi tiết các vụ giết người ấy với nhau để chỉ ra ai là hung thủ. Viện đặc sứ thành phố Nghệ Bắc đã cử người đến điều tra việc này nhưng không có kết quả gì, thành ra Trịnh Khương vẫn đương chức trấn chủ Diễn Châu đến hiện tại. Về sau còn có mấy vụ xảy ra án mạng khác nữa, người dân trong thị trấn tự nói ra câu cửa miệng ‘trấn chủ rời trụ sở hôm sau đại họa giáng xuống’. Kể từ đó trấn chủ hiếm rời trụ sở vi hành, nghe nói ông mắc phải hiểm bệnh gì đó, nhưng nói gì thì nói tình hình Hắc Cốt Sơn đang hoành hành đến cửa. Người có quyền lực đứng đầu một thị trấn không xuất hiện, ban bố gì thì thật có chỗ không đúng. Hiện tại đứng trước trụ sở phần lớn đều là người nhà của các gia thế lớn nhỏ trong thị trấn, họ trông ngóng xem động tĩnh người lãnh đạo ra sao hòng kịp thời mà ứng phó. Ngoài hai người họ Lý, Thái thầm thì bàn luận với nhau còn có không ít người trong các gia thế khác phàn nàn quan viên đứng đầu thị trấn ra mặt.
Cách hai người họ Lý, Thái đang bàn luận không xa, dưới một thân cây to có mấy người đang vây quanh bàn luận gì đó thì thấy một trung niên mặc y phục trắng cưỡi con dê to khỏe chạy tới gần. Một người trong bọn ‘ồ’ lên nói: “Anh Dũng Quân đến rồi kìa!”
Thì ra người trung niên đó là Dũng Quân vị đầu lĩnh đám gia đinh Lê gia, hắn rời khỏi Mạc gia thì chạy thẳng tới trụ sở Diễn Châu mà không quay về Lê gia. Dũng Quân nhảy khỏi lưng thú cưỡi, người vừa rồi gọi tên hắn vội chạy lại giữ lấy dây cương dắt con dê đến gốc cây cột lại. Hắn bước đến lão già trong nhóm lo lắng hỏi: “Lão quản gia thấy tình hình thế nào rồi?”
Lão già được hỏi chính là vị quản gia Lê gia Lê Văn Viễn. Mắt lão vẫn chăm chăm nhìn về phía cửa tòa nhà, nghe hỏi mới quay lại nói: “Chưa có động tĩnh gì cả.”
Dũng Quân thở dài đưa mắt nhìn về phía cửa tòa nhà đó: “Tình hình này thật không tốt chút nào. Thị trấn cứ bưng bít mọi việc thì thật không ra thể thống gì.”
Lê Văn Viễn không nói gì chỉ gật đầu tán thành ý kiến đó, một lúc lại hỏi: “Mạc gia có chủ ý gì chưa?”
“Họ tính ngày mai sẽ cho đóng cửa các cửa hàng. Còn rút vốn khỏi ngân hàng ‘Đại Lợi’ nữa.”
Lê Văn Viễn giật mình: “Rút vốn? Họ muốn rời khỏi Diễn Châu ư!”
“Chỉ là tạm thời ứng phó thôi. Ngày mai Mạc Lâm sẽ đến biệt phủ Lê gia chúng ta bàn chuyện với ông chủ mới chính thức biết được rõ. Nói gì thì nói hai nhà còn có vài mối làm ăn quan trọng khác. Mạc gia có động chúng ta cũng không thể ngồi yên được.”, Dũng Quân thở dài nói.
“Chúng ta đợi ở đây hẳn không phải là ý hay. Một người ở lại nghe ngóng tình hình được rồi, còn tất cả quay về thôi!”, Lão Lê Văn Viễn chán nản nói.
Dũng Quân xua tay nói: “Các vị mệt mỏi thì quay về trước đi, tôi lưu lại đây nghe tin tức. Bên kia còn có vài anh em tôi quen biết. Đến đó hỏi xem, biết đâu có tin mới thì sao.”
Lão Lê Văn Viễn thấy hắn mới tới, nói vậy hợp lẽ lắm, gật đầu: “Được rồi, chú lưu lại đây nghe ngóng tình hình, tôi cùng mọi người quay về nghỉ ngơi trước đây.”, Lão đi đến con dê hỏi: “Tôi cưỡi con dê này của chú được không?”
Dũng Quân cười khà khà nói: “Được thôi, nó mới được thuần hóa lão phải cẩn thận khéo lại té đấy.”
Bọn kia nghe vậy lấy làm buồn cười, lão Lê Văn Viễn phất tay: “Chú đừng xem thường lão già này như thế chứ.”
Dũng Quân đợi lão cùng ba gia đinh Lê gia rời đi mới đi hòa vào đám đông biến mất.
Cùng lúc đó trong một đường hầm hẹp lờ mờ ánh đèn lồng, đi sâu xuống lòng đất. Cuối đường hầm là một căn phòng nhỏ, tối lờ mờ có ba bóng người. Một người trung niên tướng mạo phi phàm, thân thể cường tráng, mặc y phục phong phanh để lộ nửa ngực, mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng trên tảng đá hoa cương xanh lục, có các ký họa bát quái đồ, tám điểm xung quanh tảng đá không ngừng lóe lên những quang sắc ảm đạm. Quang sắc càng ảm đạm thân thể người trung niên càng run rẩy, mồ hôi trên cơ thể chảy thành dòng.
Hai người còn lại kia đều mặc y phục quan gia, đứng cách xa bát quái đồ mắt không rời biểu cảm trên gương mặt người trung niên. Một người không ai khác chính là vị đội trưởng đội trị an Nguyễn Thái Đảng. Người còn lại là một lão già đầu tóc bạc trắng, bộ dạng có chỗ lo âu buồn bực.
Nguyễn Thái Đảng trầm ngâm đứng nhìn một lúc cảm thấy không thoải mái thì hướng lão già hỏi: “Tổng trưởng đại nhân, tình hình này kéo dài bao lâu nữa? Xem chừng trấn chủ đại nhân duy trì không nổi nữa rồi.”
Lão già được gọi là tổng trưởng nghe hỏi không đáp liền, ánh mắt vẫn không rời tám điểm quang sắc trên bát quái đồ, lão thấy Nguyễn Thái Đảng có chút nôn nóng định hỏi tiếp mới vươn tay ngăn lại nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Nguyễn Thái Đảng gật đầu bước theo lão già đi ra khỏi căn phòng, đi một đoạn khá xa theo đường hầm đi lên trên. Cả hai vừa ra khỏi đường hầm thì một tên quân binh vội vàng cúi đầu hành lễ, mở cửa thông đến một căn phòng lộng lấy phía trước.
Cả hai bước ra căn hầm mới thở phào một tiếng sảng khoái thấy rõ trên gương mặt. Căn phòng này chính là nơi làm việc của tổng trưởng, người kim quản lý tình hình dân sự trong thị trấn, quyền lực so với vị trấn chủ không hề thua kém gì. Lão cùng Nguyễn Thái Đáng bước đến một dãy ghế bày sẵn bên kia phòng, trên bàn đã bày sẵn một mâm rượu thịt còn nóng. Một tên quân binh đứng cạnh bàn thấy hai người ngồi vào ghế liền cầm bình rượu rót ra hai chén, rồi mới theo hiệu phất tay của lão tổng trưởng rời đi. Nguyễn Thái Đảng thấy vậy liền hỏi: “Tổng trưởng đại nhân có gì dạy bảo ạ?”
“Hiện tại trấn chủ trong thời gian bức phá Rèn Luyện Trường cấp năm. Việc bên ngoài có cấp bách mấy cũng chớ làm đại nhân phân tâm. Ta hiện tại phải hỗ trợ đại nhân bồi thúc pháp trận, tăng tiến độ rèn luyện, chểnh mảng để hỏng chuyện thì chúng ta thiệt không nhỏ đâu.”, Lão tổng trưởng nghiêm trọng nói.
Cả hai thừa hiểu tình trạng hiện tại rất cấp bách nhưng quan phục của họ cũng quan trọng không kém. Đại hội bầu cử trấn chủ hai trăm năm diễn ra một lần đã cận kề, thực lực trấn chủ không cải thiện thì cái ghế trấn chủ Diễn Châu không chừng sẽ khó giữ được. Quan chế trong trụ sở sẽ đảo lộn khi một trấn chủ mới lên thay thế, hai người họ đương nhiên là lo lắng cho cái áo quan của mình rồi.
Nguyễn Thái Đảng nhấp một ngụm rượu, chép môi khoan khoái, cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng không khách khí gì cả. Cả đêm y không được ăn uống tử tế, chỉ muốn rời trụ sở quay về biệt phủ của mình nghỉ ngơi cho thỏa thích, ngặt nổi bên ngoài hiện tại dân chúng vây kín làm phiền. Lúc này đi ra sẽ có một đống câu hỏi bủa lấy thì càng thêm bực bội, mà lưu lại trụ sở thì không thể không đến đây quan sát quá trình rèn luyện thực lực nhạt nhẽo của Trịnh Khương.
Cả hai ăn vơi nửa bàn thức ăn mới sai người dọn đi. Nguyễn Thái Đảng đi đến cửa sổ nhìn ra thấy đám quân binh canh giữ trên bức tường vây ngoài trụ sở một mực nghiêm túc, mới gật đầu quay sang nói với lão tổng trưởng: “Tổng trưởng đại nhân tin chắc rằng Hắc Cốt Sơn không đánh đến thị trấn ta chứ?”
Lão tổng trưởng cười chừ: “Ngài nghi ngờ lời nói của tôi à!”
“Không phải. Tin tức này là thật, tại sao chúng ta không thông báo rõ ràng cho dân chúng trong thị trấn hay rõ, để họ rối lên như vậy thật khiến người ta nhức cả đầu.”, Nguyễn Thái Đảng lần bước qua các giá đồ trang trí quanh căn phòng, mắt tỉ mỉ đánh giá các vật phẩm một.
“Ngài làm việc thì không ai chê trách gì nhưng suy nghĩ có chút đơn giản. Thông tin càng mập mờ, thì đám dân đen đó mới dễ khống chế được. Chúng ta thực thực mà thông báo, họ nghe không ổn lập tức rời bỏ thị trấn thì lấy ai chống giặc, còn yên bình thái quá sẽ làm họ sao nhãng việc chung. Với lại thông tin chủ quan là nhắm tới đám mật thám Hắc Cốt Sơn trong thị trấn, ngài nghĩ bên ngoài kia có bao nhiêu tên mật thám?”, Lão tổng trưởng cười cười vuốt bộ râu trắng xóa.
Nguyễn Thái Đảng không nhìn về phía lão nhưng miệng mắng thầm: “Cái lão già quỷ quyệt này gây hoang mang dân chúng hòng trục lợi cho bản thân lại đem cái đó ra răn dạy mình hồ đồ. Lão tưởng mình không hay biết gì chắc, hừ…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.