*** Lý Mạo Khắc một đường phía trước chạy mau không khỏi oán thán, thấy phía sau không có người đuổi tới tâm thần càng thêm hoảng loạn. Hắn vội ghìm cương thú cưỡi lại mắt chằm chằm nhìn động tĩnh phía trước, trời mờ tối lại càng ngụy dị hung hiểm. “Quái đản? Chẳng lý nào đại thủ lĩnh không lưu người trên đường. Họ gặp chuyện bất trắc gì rồi chăng!” Lý Mạo Khắc cả đời hành tẩu, kinh nghiệm trận mạc có thừa. Hắn thấy phía trước cây cối um tùm, không có chút tiếng động nào phát ra thì càng thêm kinh nghi liền cho thú cưỡi chậm bước rẽ vào trong rừng tìm một chỗ kín nấp đi. Hắn xé áo vận lực đẩy chất độc trên vai ra mới lấy thuốc cao xoa lên, ngồi yên đợi độc dược tiêu tán dần dần đi. Lý Mạo Khắc đợi đến khi trời tối hẳn mới leo lên thú cưỡi rời khỏi chỗ nấp, đi chưa bao xa thì thấy tiếng hô lớn, đèn đuốc bừng sáng, tứ phía quân binh từ đâu đổ ra vây kín hắn ở giữa. “Mau đầu hàng đi!” Nguyễn Thái Đảng cưỡi thú chạy lại nói lớn, phía sau còn mang hơn mấy chục quân binh tiếp ức vây ráp thành mấy vòng. Lý Mạo Khắc thường ngày lạnh lùng vậy mà trong lúc cùng cực lại đâm ra sợ hãi, mặt mày biến chuyển. Hắn thấy Nguyễn Thái Đảng xuất hiện thì vội xoay mũi kích ra xung quanh đánh gạt đám quân binh ra hòng mở đường tẩu thoát. Đám quân binh tuy thực lực không cao nhưng vây ráp bổ trợ có tổ chức, dùng kích dài cùng móc đánh chặn không cho Lý Mạo Khắc ngơi tay, trước sau trên dưới liên tục đánh tới. Con thú cưỡi hắn cướp được chưa lâu, thuần hóa chưa tới, thấy bốn phía thương nhọn đâm ra thì kinh sợ nhảy rống lên liền bị chục mũi thương đâm chết. Cả người Lý Mạo Khắc té lăn xuống đất, vừa chạm đất hắn đã không ngơi tay vung kích đánh gạt mũi thương trùng trùng đâm tới tứ phía. Hắn liều mạng trùng kích thực lực đến cực hạng, hàn khí quanh người lập tức bùng phát, phạm vi mấy mét quanh người hắn như đóng thành băng rét lạnh. Đám quân binh bị hàn khí làm cho chấn động vội tháo lui, lập tức đội phía sau dùng móc câu bắn tới. Lý Mộ Khắc thực lực không thua kém gì Nguyễn Thái Đảng, nhưng bị trùng vây xung quanh có muốn chạy thoát lần này thật khó. Hắn nghiến răng đánh gạt hơn chục móc câu lao tới trước mặt, lập tức thấy sau lưng đau nhói hóa ra đã bị bốn móc câu chụp trúng, mũi câu sắc nhọn ghim chặt đến tận xương. Hắn hú dài một tiếng, nhịn đau giật mạnh bốn tên quân binh té nhào vào trong vòng hào quang trắng buốt. Cả bốn lập tức như đóng thành băng đá bị mũi kích lướt tới cắt làm đôi. Đám quân binh thấy vậy càng thêm hung hăng ném móc câu tới không chút ngơi tay, Lý Mộ Khắc càng quyết liệt ra sức đánh gạt. Hắn nhắc tay lấy ra tấm khiên phủ kín một bên người, liều mạng vung kích đánh về phía tên lính yếu nhược nhất, hòng phá vậy. Tên lính mặt mày tái ngắt, tay chân luống cuống chưa kịp lùi lại đã bị một kích xuyên thấu ngực chết tức tưởi. Ngay lập tức đám quân binh phía sau tập kích tới, đâm bừa xuống lưng Lý Mộ Khắc, hắn vung khiên mạnh mẽ gạt đi nhưng vẫn bị mũi thương đâm trúng chân. Hắn mím môi nhịn đau, mũi kích phát ra trước xé nát thân thể tên lính ra thành mấy mảnh, mũi kích lại biến chiêu quét ngang bạo liệt đánh tung hai tên lính khác ra khỏi vòng vây. Hắn thấy phía trước vòng vây đã rối loạn, lập tức nhảy tung lên cao mấy mét, mũi kích đánh thẳng ra một đường, thần lực băng hàn phủ tới, mấy tên quân binh tránh không kịp bị hàn băng ảnh hưởng té vật ra đất, tứ chi bị hàn băng dính phải giòn tan vỡ vụng. Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đó không ít người thất kinh. “Không có gì phải sợ! Thần lực hắn sắp tàn không trụ được bao lâu nữa đâu. Bên trái móc câu động thủ! Hậu quân, cung tên chuẩn bị!” Nguyễn Thái Đảng lớn giọng điều binh. Lời chưa dứt, Lý Mộ Khắc đã thấy tay cầm khiên bị móc câu quấn lấy giữ chặt. Năm sáu tên quân binh ra sức kéo mạnh, hắn hét lớn một tiếng giật mạnh tấm khiên lại sát người. Lại thấy hơn chục móc câu nữa nhắm hắn lao tới, hắn vung kích ra đánh gạt vẫn không tránh được móc câu công kích phía dưới ghim vào hai chân. Đám quân binh thấy vậy hò nhau kéo mạnh. Nguyễn Thái Đảng bên ngoài hô lớn: “Liên hoàn thương bên phải.” Đám quân binh xoay quanh nghe vậy liền tập hợp thành hai hàng, mỗi hàng sáu người, mũi thường rạp phía trước cùng lúc kích đến. Lý Mộ Khắc thấy cảnh tượng này không khỏi phát lạnh, mặt không còn giọt máu nào. Mũi kích phát ngang đánh gạt, vậy mà lớp trước vừa hất đi, lớp sau đã phóng tới. Hắn vung kích đánh đở, lớp thứ nhất trước đó lại khí thế vùng lên đâm tới. Bên trái bị móc câu kéo, hai chân hắn tưởng như sắp sụp đổ, cùng một loạt thương đâm tới liên miên trước mặt như vậy, hắn dù có bạo liệt thần lực đến cực hạn cũng quyết không trụ nổi nữa. Lý Mộ Khắc như vào đường cùng gầm lên một tiếng, theo đà lao về phía đám quân binh dùng móc sắc, mũi kích phát xuống, một đường chém xả hai tên quân binh xấu số chết không kịp kêu một tiếng. Mũi kích lại nhắm đám quân binh sử liên hoàn thương bổ xuống, vậy mà hơn sáu, bảy tên quân binh toán đầu vong mạng. Phía sau loạt mũi thương chẳng để không, đám quân binh này thấy đồng bọn chết trận điên tiết liều mạng đâm thấu tới. Một tiếng hú dài, Lý Mộ Khắc hai mắt đỏ hoe, miệng phun ra một ngụm máu đặc. Hắn vận lực đánh gãy bốn mũi thương ghim trên người, mũi kích đồng quy vu tận của hắn phóng mạnh xuyên thấu tên quân binh lân cận, đồng thời rút mạnh mũi thương trên người cứ vây ném ra, mỗi kích một mạng. Đám quân binh thấy vậy không khỏi thất kinh. Nguyễn Thái Đảng đứng từ xa trông lại không khỏi nheo mày phất tay, lập tức hơn chục cung thủ hét lớn “Tránh ra!” Đám quân binh vây quanh Lý Mộ Khắc vừa nghe tiếng lập tức lăn mau tránh xa hắn. Vừa lúc một loạt tên điểm tới, ghim lên người hắn chi chít như lông nhím. Một tên quân binh thấy ánh mắt Nguyễn Thái Đảng ra hiệu lập tức vung đao lao đến hòng kết liễu đối phương, vậy mà đao vừa tới mắt hắn đã lịm đi, chỉ thấy giữa ngực một mũi tên xuyên thấu. Lý Mộ Khắc trong lúc hơi tàn vẫn rút tên liều mạng, ôm lấy tên lính cầm đao ngã lăn xuống đất cùng chết. Đám quân binh hò nhau lao đến vung giáo đâm hắn thành thịt băm. “Lùi lại.” Nguyễn Thái Đảng rảo bước tới gần, tay cầm một viên ngọc trắng xóa như quả trứng ném nhanh về phía cái xác Lý Mộ Khắc. Viên ngọc lóe lên ánh sáng trắng xóa phủ ra xung quanh, giấy lát sau từ trong đống thịt nát một bóng người mơ hồ nhìn kỹ đó chính là Lý Mộ Khắc, cái bóng phiêu phù mỏng manh còn thấy rõ vẻ mặt kinh hãi khi hướng nhìn về phía viên ngọc, nó toan xoay người bỏ chạy đã bị viên ngọc hút lấy. Trong chớp mắt viên ngọc lại trở lại hình dạng bình thường rơi xuống tay Nguyễn Thái Đảng. Một tên quân binh bước lại cười nói: “Chúc mừng đội trưởng thu hồi được một tinh hồn.” Nguyễn Thái Đảng gật đầu, cất lấy viên ngọc vào bảo rương, mắt nhìn quanh nói: “Các ngươi mau thu hồi tàng cuộc, an táng anh em chu đáo không được trễ nải. Việc này phải báo rõ cho tổng quản đại nhân kịp thời thu xếp chu cấp cho người thân của họ.” Một tên lính lục soát lấy bảo rương trên người Lý Mộ Khắc chạy lại dâng lên. Nguyễn Thái Đảng phất tay thu lấy, chỉ lườm mắt nhìn hắn một cái rồi thêm: “Các ngươi tùy ý thu lấy chỗ tốt ở đây, chỉ cần kiểm kê một chút nộp lên trên là được rồi.” “Vậy cái xác của hắn thì xử lý thế nào ạ?” Tên lính mau miệng hỏi. “Tùy các ngươi!” Đám quân binh nghe vậy đều mừng rỡ vâng dạ rời đi. Với sinh vật bình thường trên trăm năm tuổi đã có giá trị không ít với người luyện thể. Lý Mộ Khắc bản thân đạt đến Rèn Luyện Trường cấp ba, tuổi thọ phải trên mấy trăm tuổi, xác thịt hắn ít nhiều có giá trị không ít. Với đám quân binh này thì không khác gì của báu. Luật pháp nghiêm cấm việc dùng xác người luyện chế cao dược, nhưng bất minh bên trong chỉ là cảnh báo với người thường, còn với đám quân binh sống trên đầu đao mũi giáo thì nhắm mắt làm qua loa. Nguyễn Thái Đảng tự thân rút tinh hồn người chết đã là điều cấm kỵ, nhưng bên trong quan trường mập mờ vẫn xem đó là chuyện thường xưa nay. Y xem đám quân binh xử lý mọi việc ổn thỏa thì mỉm cười tự đắc xoay người bỏ đi. Diễn biến sinh tử đó không mấy ai hay biết gì, người dân trong thị trấn Diễn Châu vẫn nườm nượp đi lại trên phố đêm, các quán xá, nhà hàng người người vẫn rượu chè, đàn đúm hát hò vui vẻ. Chỉ khác chút ít trên đường có nhiều thêm mấy đoàn quân binh trị an tuần tra, còn mảy may không có gì khác thường. Nhưng tình hình trong biệt phủ Mạc gia thì không khác gì thời chiến loạn. Mạc Lâm mặt hầm hầm đứng trong từ đường, y hướng mắt nhìn hai bức chân dung tổ tiên thành kính, vái một lượt: “Mạc Lâm kính xin tổ tiên tha thứ con bất hiếu. Mong tổ tiên giúp mẹ con tai qua nạn khỏi, không để tiếng xấu ảnh hưởng gia phong, con cháu bất phục, người ở xem thường. Chỉ cần mẹ con sớm hồi phục sức khỏe, con xin trai giới trăm ngày tỏ lòng biết ơn đến tổ tiên.” Y lầm bầm một hồi bước đến bàn thờ thắp hương thành kính, vai thêm ba lượt. Vừa hay nghe sau lưng giọng nói êm dịu ngọt ngào vọng lại: “Mẹ đã ổn hơn rồi, ông không cần phải khổ tâm quá sức mà sinh bệnh.” Mạc Lâm nhạt giọng ‘hừ’ lạnh một tiếng bước đến ghế chủ tọa trong đại sảnh ngồi xuống. Người vừa lên tiếng không ai khác chính là Tô Thị Nương, lúc này hai mắt bà đỏ lựng, tay cầm khay, trên đặt ấm trà và bốn cái chén nhỏ. Bà đến bên cạnh Mạc Lâm bày ấm chén ra bàn nhỏ, rót đầy một chén: “Ông còn giận tôi chăng?”, nói rồi mới ngồi xuống ghế bên cạnh. “Hừ, mẹ con cô làm cái nhà này đảo điên hết lên rồi.” Mạc Lâm tránh nhìn mặt vợ mà hướng ra cửa, mặt mày rầu rỉ. “Ông uống ngụm trà rồi đi ngủ sớm, cả buổi tối ông vất vã rồi.” Tô Thị Nương thở dài khẽ chạm nhẹ lên vai chồng an ủi. “Ngủ làm sao được, mẹ vì giận tôi mà ngất xỉu. Mẹ có xảy ra chuyện gì thì chẳng phải tội bất hiếu gán cả lên đầu tôi sao. Lời tôi nói ra người nhà nào chịu nghe nữa. Hừ, cái thằng con trời đánh thánh vật.” Mạc Lâm hậm hực nhưng vẫn bưng chén trà lên uống một hơi. Tô Thị Nương thấy vậy không khỏi lắc đầu cười khẽ, lại bưng bình rót vào chén: “Tôi đã nghe chú Đinh Bật nói cả rồi, chuyện này là đại hỷ lý nào là chuyện hư đốn.” “Hừ, cô đừng nói tốt cho nó nữa. Nó chỉ cần bước ra khỏi nhà là lập tức gây chuyện, đến khi tôi bị nó làm cho bẻ mặt cô mới chịu vừa lòng chắc.” Mạc Lâm vỗ bàn làm ầm lên. Tô Thị Nương nghe vậy thì làm thinh.