Ba Bé Bi Là Nam Chính "Phản Diện"

Chương 51: Án diệt tuyệt – CTS02 (1)




Vẫn như mọi khi chúng tôi thay nhau ngồi xuống ghế, tôi nhìn Diệp Gia Thành, gương mặt anh có vẻ khá lạnh nhạt. Chắc vụ án này rất nghiêm trọng khiến anh lo lắng. Sau khi mọi người ổn định, Diệp Gia Thành lên tiếng.
“Xem tài liệu đi!”
Mọi người nhanh chóng lật tài liệu Trợ lý Bế đã để sẵn trên bàn ra xem.
Tôi nhìn tài liệu trong lòng than thầm.
Ngày xảy ra vụ đầu tiên XX – XX- XXXX, hung thủ ban đầu được xác định là một tổ đội từ 8 – 15 người. Vũ khí là súng, kiếm nhật và dao. Hung thủ ra tay nhanh- gọn- lẹ, ở một nơi đông người tàn sát không chừa một ai.
Khi ra tay hung thủ chỉ chọn nơi có nhiều người, thử hỏi một nơi đông người như thế mà không thể chế ngự được thì chúng phải là dạng người nào? Vụ án xảy ra lần đầu khiến 172 người ở khu thương mại Skysion tử vong, 233 người bị thương. Không một ai có cơ hội gọi điện báo cảnh sát. Vụ thứ hai, đám tội phạm tấn công ngân hàng TM – ngân hàng lớn nhất nước O và có cổ phần của nước C lấy đi hơn 350 tỷ Yupicis (đồng tiền chung TK 22). Bắn chết 36 nhân viên bảo vệ, 12 nhân viên ngân hàng.
Camera duy nhất còn sót lại của ngân hàng TM đã ghi lại được hình ảnh bọn tội phạm, ghi được 3 nữ và 5 nam chắc hẳn còn những kẻ khác ở xung quanh đó nhưng không nằm trong tầm quan sát của camera. Bọn chúng mặc đồ đen, trùm kín mặt lúc xông vào cướp đã nhanh chóng triệt tất cả camera ghi hình.
“Bọn này không là người biến dị cũng là người có siêu năng lực thần bí, hành động xong trốn thoát một cách dễ dàng!” Lý Đông Anh nhíu mài.
“Số lượng đông như vậy...phiền phức lớn rồi đây!” Trịnh Vĩ Bình than khẽ.
“Lần này e rằng chúng ta không dễ dàng bắt được bọn chúng, chúng dường như cũng mang năng lực như chúng ta” La Thúc Khiêm nhìn Diệp Gia Thành.
“Mọi việc cần phải tính toán kỹ lưỡng để không làm tổn hại quân số PW, tôi nghĩ lần này PW không thoát khỏi việc bị thương!” Kỷ Ngự Trình nhếch mép.
“Sao miệng anh lúc nào cũng nói những điều xui xẻo hết vậy?” Cố Nhã Yến liếc Kỷ Ngự Trình thái độ không thiện cảm lại có chút cáu gắt.
“Tôi thấy sếp Kỷ nói có lý mà, sếp Cố không phải chị vẫn chưa nắm được tình hình đó chứ?” Tôi đưa mắt nhìn Cố Nhã Yến trên môi nở nụ cười khinh bỉ
“Những người cùng phe lúc nào cũng bên vực nhau hết, đành chịu thôi tôi không kéo bè kéo cánh như người ta...” Cố Nhã Yến nhếch mép, giọng điệu xỉa xói.
“Ai kéo bè kéo cánh với nhau hả? Nhã Yến cô nói cho rõ!” Kỷ Ngự Trình tức giận nghiến răng.
“Ai thì người đó tự biết!” Cố Nhã Yến cười khinh bỉ. Tôi không nói gì, lúc này mà chọt vào thì chẳng khác nào tôi và cô ta cùng nhau đấu khẩu, dường như cô ta đang rất nóng giận. Nữ phụ tới giờ lên cơn rồi.
“Nhã Yến...” Diêu Khúc Lan ngồi cạnh dùng tay đẩy nhẹ Cố Nhã Yến một cái ý bảo cô ta đừng nên làm to chuyện nhưng nữ phụ ác độc nào nghe lời nữ chính. Cố Nhã Yến lại tiếp tục chăm ngòi.
“Có những người cùng một loại mới kéo bè kéo cánh đi cùng nhau... cũng như mấy tên tội phạm này vậy...” Cố Nhã Yến đưa tay đặt lên tập tài liệu trên bàn.
Nghe câu nói của nữ phụ Cố Nhã Yến tim tôi đập bang bang lên trong lồng ngực, chết mất thôi tôi đã không muốn khơi màu chiến tranh sao nữ phụ lại muốn chọc con bạo long đang ngồi gần tôi kia chứ. Tôi khẽ đưa mắt nhìn Diệp Gia Thành, anh vẫn ngồi yên lặng như một pho tượng, hai mắt anh nhìn vào Cố Nhã Yến. .
Sau câu nói của Cố Nhã Yến mọi người trong phòng liếc mắt nhìn cô ta, Trần Ngạn Quân là người lên tiếng đầu tiên, Kỷ Ngự Trình đứng hình nhìn Cố Nhã Yến tức đến nỗi nghẹn lời.
“Nói vậy chúng tôi cũng cùng một giuột, bao gồm cả cô!” Trần Ngạn Quân nét mặt chùn xuống đen như đáy nồi.
“Nhã Yến, em ăn nói quá đáng rồi! Lần sau trước khi nói gì đó phải uống lưỡi 9 lần có biết không?” Mạch Chỉ Đình liếc Cố Nhã Yến, giọng nói trách cứ rõ rệt.
“Không cần chị dạy đời!” Cố Nhã Yến quay đầu lớn tiếng với Mạch Chỉ Đình.
Rầm..... Diệp Gia Thành đập mạnh tay lên bàn họp, cả người bật đứng lên. Tim tôi như muốn rớt ra ngoài, dù nảy giờ tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ đợi bạo long nổi giận nhưng vẫn không biết khi nào nó sẽ bạo phát. Mỗi lần sếp Diệp liếc mắt là tôi lại ôm tim. Cây bút trên tay tôi rớt lên bàn, Diệp Gia Thành cúi đầu nhìn tôi Diệp Gia Thành ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
“Tôi thấy như vậy là đủ! Ai muốn gây nhau thì bây giờ có thể ra ngoài tiếp tục!” Giọng sếp Diệp lãnh khốc, ánh mắt đen láy tràn đầy tức giận nhìn Cố Nhã Yến.
“Cô!” Diệp Gia Thành nhìn Cố Nhã Yến.
Nữ phụ Cố Nhã Yến cũng như mọi người đều giật mình trước hành động của Diệp Gia Thành, nhìn khí thế đầy sát khí của sếp Diệp khiến cô ta sợ hãi, có lẽ bây giờ cô ta mới thấy hối hận cho lời nói dại dột của mình.
“Gia Thành...em....” Cố Nhã Yến lấp bấp.
“Từ bây giờ cô bị đuổi khỏi Protect World!” Diệp Gia Thành lạnh nhạt.
“Gia Thành! Anh không thể đối xử với em như thế!” Cố Nhã Yến hốt hoảng.
“Tan họp, 20h tối nay tiếp tục thảo luận!” Diệp Gia Thành hướng cửa bước đi.
“Gia Thành, em sai rồi... Gia Thành... anh không thể đuổi em...” Cố Nhã Yến nắm lấy tay Diệp Gia Thành, hai mắt cô ta rưng rưng.
Diệp Gia Thành liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình tỏ vẻ ghét bỏ hất mạnh ra. Cố Nhã Yến chao đão nhưng nhanh chóng túm chặt lấy cánh tay Diệp Gia Thành.
“Gia Thành, chúng ta biết nhau đã 12 năm, ba mẹ em là bạn của ba, mẹ anh kia mà... Gia Thành... anh không thể nói đuổi là đuổi, em chỉ nói mấy câu thì có tội gì?” Cố Nhã Yến rơi nước mắt, cố gắng siết chặt cánh tay Diệp Gia Thành. Mọi người bàng hoàng nhìn động tác lớn mật của nữ phụ họ Cố.
Diệp Gia Thành ghét nhất là bị kẻ khác dây dưa, níu kéo như thế. Đôi mắt rét lạnh của sếp Diệp nhìn Cố Nhã Yến, giọng nói âm lãnh vang lên:
“Buông!”
“Em không buông, bằng mọi giá hôm nay anh phải nói cho rõ với em!” Cố Nhã Yến lớn giọng.
“Nhã Yến, mau buông tay đi!” Diêu Khúc Lan nóng lòng, sợ hãi.
“Cố Nhã Yến, cô muốn chết cũng đừng liên lụy chúng tôi nha!” Kỷ Ngự Trình nhếch mép.
Tôi nhìn tình hình căng thẳng không biết phải làm sao, nếu bây giờ tôi xông lên gỡ tay Cố Nhã Yến thì cô ta sẽ nổi điên lên không chừng cô ta sẽ đẩy tôi ra rồi mắng tôi. Lúc đó Diệp Gia Thành sẽ tiễn cô ta lên đường sớm hơn mà thôi. Tôi tiến thoái lưỡng nan không biết phải làm như thế nào mới tốt. Bên kia vẫn giằng co.
“Tôi nói cô buông! Có nghe không hả?” Diệp Gia Thành hất mạnh tay Cố Nhã Yến làm cô ta văng ra đầu đập vào bàn họp.
“Ah....” Cố Nhã Yến ôm đầu, máu đã rỉ ra trên trán cô ta.
“Sếp Cố, cô không sao chứ?” Tôi nhìn Cố Nhã Yến bị chảy máu không kiềm lòng được tiến lên đỡ lấy cô ấy.
“Buông ra, không cần mày giả mèo khóc chuột!” Cố Nhã Yến vung tay tát tôi một cái chát.
Mọi người ngừng thở, Diệp Gia Thành trợn to mắt bước nhanh tới nắm lấy đầu Cố Nhã Yến.
“Cút ra ngoài!” Diệp Gia Thành nắm tóc Cố Nhã Yến kéo cô ta đứng lên rồi thảy mạnh ra ngoài cửa.
“Diệp Gia Thành, anh dám đối xử với tôi như thế?” Cố Nhã Yến nằm dài trên mặt đất ánh mắt ác độc nhìn Diệp Gia Thành. Diệp Gia Thành không nói gì quay đầu nhìn tôi rồi anh tiến lại phía tôi.
“Có đau không?” Sếp Diệp xoa má tôi.
“Đau...” Tôi chu mỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.