Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 3: Chương 3





Edit: Mạn Già La
*
Trên giường, B bị tôi che miệng dường như hiểu ra điều gì đó, y chậm rãi chớp chớp lông mi thật dài, ngoan ngoãn lắc lắc đầu, biểu thị cho tôi rằng y sẽ không nói gì đâu.
Tôi khẽ thở ra, nói thật là B ngoan ngoãn ngoài mong đợi của tôi luôn.
Lúc chuẩn bị rút tay về, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Y liếm tay tôi!
Tôi thầm mắng một câu trong lòng, biết ngay tên này sẽ không tử tế như vậy mà, quả nhiên lại nghĩ ra cách ghê tởm tôi.
Lúc nào y cũng thích thế này, tắm rửa xong không thèm mặc quần áo liền chạy tới cọ tôi, làm tôi ướt sũng cả người; đánh bóng rổ xong trực tiếp bá vai cặp cổ tôi, cho đến khi tôi cũng một thân mồ hôi mới thôi.
Nếu tôi không phải là đàn ông, tôi sẽ gần như hoài nghi y có hứng thú với tôi đấy!
Nhưng tôi là đàn ông, hơn nữa tuy rằng là một tên đàn ông không có bệnh sạch sẽ, nhưng vẫn rất chú trọng vệ sinh cá nhân.
Cho nên hành vi này, đều biến thành khiêu khích trần trụi.
Suy nghĩ trở về hiện tại, tôi nhìn về phía người đàn ông trước mắt đang cùng tôi nhồi nhét trên chiếc giường nhỏ trong ký túc xá.
Lúc một mình ngốc trên giường cũng không có cảm giác gì nhiều, bây giờ cộng thêm B, cảm giác được rõ ràng không đủ không gian —— tuy hơi mất mặt, nhưng điều này khiến cho tôi có cảm giác rất an toàn, dù sao cũng không đủ khoảng trống, A sẽ không thể cứng rắn chen vào đúng không?
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn y kỹ đến thế, gương mặt của B hoàn toàn khác hẳn A, là một khuôn mặt anh tuấn rất có tính sát thương.

Đường nét trên khuôn mặt rất sâu, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác tim đập chân run.
Còn rất hợp với tính cách của y ấy chứ.
B lại dùng sức chớp chớp mắt, như không thể tin được là tôi đang ở ngay trước mặt y.
Quả thật, nếu có một ngày B đột nhiên xuất hiện trên giường tôi, tôi dám chừng sẽ dụi mù mắt luôn.
Mặt y rất trắng, lông mi rất dài, mỗi lần chớp mắt đều có một bóng mờ nhỏ in trên mặt.
Có lẽ do quá căng thẳng, lúc này tôi không nhịn được suy nghĩ, người mỗi ngày chơi bóng rổ thì mặt làm sao trắng được như thế nhỉ?
“Sao cậu lại ở đây?” Khóe miệng y mỉm cười, không phát ra tiếng mà dùng khẩu hình hỏi tôi.
Phân đoạn này tôi đã tập đi tập lại cả trăm lần trong đầu, tôi quay đầu về phía tường, không để ý tới y.
Rất có dáng vẻ vô lại* —— hôm nay ông sẽ ở chỗ này ngủ đấy, làm gì nhau?
* Vô lại: Xấu xa, không có lương tâm
Tôi cố gắng để mình toát ra khí chất vô lại, điều này vẫn tương đối khó khăn với tôi.
Lo lắng dỏng tai nghe, tôi bắt đầu lưu ý nhất cử nhất động của người phía sau.
Tôi não bổ vô số phản ứng của B, tệ nhất thì mắng một câu đồ điên sau đó đá đít tôi xuống.
Cho dù thế nào, tôi vĩnh viễn không lỗ.
Giây tiếp theo, một đôi tay còn dính nước ôm lấy eo tôi, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, bên tai truyền tới hơi thở ấm áp: “Không sao, vậy cùng nhau ngủ thôi.”
…… Ơ hay!!!!
Cái tên này, lại cố tình làm ra điệu bộ như vậy chọc tức tôi.
Tôi không nhịn được nhúc nhích hai lần, ai ngờ tay y càng siết chặt, đến cuối cùng, tôi gần như không thể động đậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im, cảm nhận hơi thở y phà trên cổ tôi.
Mệt tôi vừa rồi còn nghĩ rằng y đổi tính, thì ra đang đợi tôi ở đây! Eo tôi gối lên cánh tay rắn chắc của y, đau cực kỳ.
Y vốn dĩ đã thích vận động, tất cả cánh tay đều là cơ bắp cứng rắn.
Lưng tôi áp vào cơ ngực y, khổ thật sự.
Phải nói rằng, nhìn mặt ngoài thật sự nhìn không ra y thế mà là loại hình không mặt đồ thì có thịt.

Nhưng mà…… tôi không giãy giụa nữa, dù thế nào, cho dù A nửa đêm trộm mưu đồ gây rối, với tư thế dính liền nhau của hai người chúng tôi sẽ có thể ngăn cản hắn xuống tay nhỉ?
Ý thức đang từng chút từng chút thả lỏng, rõ ràng biết buổi tối là thời khắc vô cùng nguy hiểm, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được cơn buồn ngủ.
Tuy rằng ghét bỏ, nhưng vòng ôm ấm áp của B, cùng hơi thở đều đặn của y phả trên người tôi, khiến tôi giống như một đứa trẻ về với vòng tay của mẹ vậy, tràn ngập cảm giác an toàn.
Tôi không nên ngủ…… tôi không nên ngủ…… trong suy nghĩ như vậy, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ…….
*
Đúng là càng sợ gì thì sẽ càng mơ thấy mà.
Tôi mơ thấy mình bị A dí theo đánh, khi tôi cho rằng đã chạy thoát, thì một tấm da người đột nhiên bay đến trước mặt tôi, tôi đang định hét lên, da người nọ lại nhân cơ hội này, đột nhiên chui vào miệng tôi!
“Phi, phi.” Sau khi bừng tỉnh tôi còn bàng hoàng ngơ ngác, cảm thấy trong miệng tràn đầy vị của da người.
Sau khi dần dần bình tĩnh, tôi phát hiện một sự thật đáng sợ —— tôi lại tỉnh dậy một mình giữa đêm khuya trong ký túc xá tĩnh lặng.
Một mình thức dậy ở một nơi đầy nguy cơ, cũng đáng sợ không kém gì đối mặt với quỷ hồn cả.
Tôi hận không thể lấy búa đập mình bất tỉnh luôn.
…… Cơ mà.
Lúc này tôi mới phát hiện trên người mình nằng nặng, cúi đầu mượn ánh trăng nhìn xuống, mới phát hiện B dùng đôi chân dài của y gác lên người tôi.
Tôi dở khóc dở cười, nói sao tôi lại gặp ác mộng, thì ra là bởi vì B!
Tay chân y giống như bạch tuộc dính chặt trên người tôi.
B vốn đã rất cao lớn rồi, tuy rằng quan hệ của chúng tôi không có tốt đến mức biết y cao bao nhiêu, nhưng nhìn bằng mắt thường, cũng cỡ hơn 1m85 luôn ấy.
Bản thân tôi đã không phải rất cao, hiện tại bị y quấn lấy như thế, cả người như rúc vào trong lòng ngực y.

Tôi giãy giụa hai lần, sức lực của y thật sự rất lớn, như một đứa nhóc ôm thứ mình yêu thích, làm sao cũng không chịu buông tay.
Quên đi, tôi ngừng giãy giụa, lần nữa nhắm mắt lại.
A không hề tới, trong ký túc xá an an tĩnh tĩnh, đến tiếng hít thở cũng nghe không được, xem ra tối nay là một đêm bình an.
Cơn buồn ngủ lần nữa xâm chiếm đầu tôi, vào lúc tôi sắp đi gặp Chu Công, tôi đột nhiên nghĩ tới một việc —— chờ chút, đến hô hấp cũny không nghe được…… vậy hơi thở mà B vẫn luôn phun trên cổ tôi chạy đi đâu rồi?!
Tôi lập tức tỉnh táo, lông tơ dựng đứng, mỗi một tế bào đều đang kêu gào không ổn.
Lúc này cảm giác của tôi mới bắt đầu khôi phục, vòng tay B ôm tôi mát rượi, y cách tôi gần như vậy, nhưng đến tiếng hít thở và hơi thở đều không cảm nhận được.
Vì sao tôi không nhận ra ngay chứ?!
Tôi cẩn thận quay đầu lại, góc nhìn này nhìn không được nhiều, nhưng cũng đã đủ rồi.
Dưới ánh trăng, một con mắt của B còn đang nhìn tôi lom lom, khuôn mặt anh tuấn của B rơi vỡ từng mảnh, giống một món đồ sứ bị người ta đập nát.
Một mắt rớt ra, lọt khỏi hốc mắt, nhưng không hề biến mất, chỉ nhìn tôi như vậy.
Có lẽ từ lúc bắt đầu y đã nhìn tôi như vậy rồi.
Tôi chớp chớp mắt, ngựa quen đường cũ ngất xỉu.
———
Mạn: Cảm giác yomost làm sao ;-;.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.