Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 18: Chương 18





Edit: Mạn Già La
*
Sau khi vào cửa, tôi đứng yên trong bóng đêm hồi lâu, cho đến khi đôi mắt quen dần với bóng tối, tôi mới chậm rãi di chuyển vào trong.
Ở căn phòng bệnh kia, tôi vẫn chưa cảm nhận được sự tĩnh mịch của thế giới này, cho đến bây giờ, khi đi ra bên ngoài rồi, tôi mới nhận ra thế giới này rất sai.
Quá yên tĩnh.
Xung quanh là một sự tĩnh mịch chết chóc, đến không khí cũng im ắng lạ thường, bình tĩnh không gợn sóng.
Bình thường vào ban đêm, cho dù ở nông thôn không nhiễm khói bụi thì cũng sẽ có chút tiếng lá cây xào xạc, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng đồ vật rơi.
Tiếng đấy như gần như xa bay vào tai con người, hóa thành một luồng khói đi khắp thế gian.
Nhưng chỗ này chẳng có gì cả.
Thôi được rồi, tôi thở dài, tự khuyên mình đừng nghĩ nhiều.
Dù gì cũng là mạt thế cực nóng, con người cũng chết gần hết rồi, càng miễn bàn đến thực vật, một mảnh tĩnh mịch là rất bình thường.
Tự mình hù mình rất dễ xảy ra chuyện, tôi lại lần nữa cảnh cáo mình, đừng nghĩ nhiều.
Trên thế giới này không có ma quỷ, cho dù đám “bạn cùng phòng” tôi trước đó cũng vậy, đó cũng không thể coi như ma quỷ chính thống được.
Sau khi quen với bóng tối, cuối cùng tôi có thể thấy rõ toàn cảnh căn bếp này.

Phòng bếp kiểu Trung Quốc rất đơn giản, trên bệ bếp lát gạch, dưới máy hút khói là hai cái nồi, tôi đến gần nhìn, có dấu vết mở bếp.
Trong hoàn cảnh hoàn toàn yên tĩnh, nồi lại có vệt lửa.
Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ.
Đi đến phía trước là hai bồn rửa tay đặt cạnh nhau.
Quả nhiên, có một vòi nước chưa đóng kỹ, đây đúng là tiếng nước chảy vừa nãy tôi nghe thấy.
Thật là, đừng nên tự mình hù mình.
Tôi suy nghĩ một chút, cũng không tắt vòi nước đáng sợ này, không thể để Đặng Tề phát hiện tôi được.
Lại bước đến trước, chính là nhà ăn.
Bên trong có tủ lạnh tôi quan tâm nhất.
Tôi bước nhanh đến trước, đi vào bên trong nhà ăn.
Bên trong cũng rất bình thường, cũng giống như phòng bếp vậy, vô cùng ngăn nắp, bàn ghế mộc mạc, trên đó vẫn còn sót lại dấu vết của đồ ăn.
…… Không đúng.
Đặng Tề là một chàng trai ưa sạch sẽ, tôi nhớ rõ, có lần trong ký túc xá, hắn cạch mặt một người bạn cùng phòng ba ngày chỉ vì cậu ta đánh bóng rổ xong rồi không đi tắm đã bá vai cặp cổ hắn.
Bàn của hắn luôn sạch sẽ nhất trong ký túc xá chúng tôi, thậm chí á, hắn còn nhận thầu vệ sinh bàn cho tôi luôn, sách vở và đồ dùng sinh hoạt đều sắp xếp ngăn nắp trật tự.
Nhưng tại sao hiện giờ trên bàn vẫn còn sót lại dấu vết chứ?
Sau khi tôi vào căn nhà này cũng chưa từng ăn cơm ở bàn này bao giờ.
Đặng Tề sẽ không để lại dấu vết trên bàn.
Nói cách khác, khả năng duy nhất là…… căn nhà này, còn giấu một người thứ ba mà tôi không hay biết.
Tôi vô thức nhìn về phía sau mình.
*
Sau lưng không một bóng người.
Tôi nhíu mày, tôi rõ ràng cảm nhận được có một luồng phí phớt qua, nên mới không thể không nhìn ra sau lưng.
Chẳng lẽ…… đây cũng là vì tôi sợ hãi nên sinh ra ảo giác à?
Tôi thôi không nghĩ nữa, tôi đứng thẳng người dậy, tự nhủ, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, tập trung kiểm tra căn nhà này đi.
Có lẽ, hôm nay Đặng Tề muốn lười biếng một lần nên không muốn lau bàn!
Tôi bước đến, mở tủ lạnh tôi quan tâm nhất ra.
Rau dưa, thịt cá, sữa chua, đồ ăn vặt…… phàm là thứ tôi có thể nghĩ ra, đều có đủ hết.
Đây vốn không giống tủ lạnh trong buổi mạt thế nên có chút nào.
Tôi đến gần, xem xét kỹ lưỡng những thực phẩm này.
Trên lá cải vẫn còn đọng nước, thịt tươi sống, không có mùi hôi gì cả.
Đều mới hết.
Đồng tử tôi nháy mắt co lại.
Vấn đề này lớn lắm!
Cho dù tủ lạnh chứa đầy thực phẩm, nhưng phần lớn thực phẩm xuất hiện hiện tượng hư hỏng, cũng tốt hơn rất nhiều so với tình huống hiện giờ.
Vốn không thể ra ngoài, vừa ra ngoài là sẽ bị nướng chín ngay, đến cùng hắn lấy những thực phẩm tươi sống này từ đâu!
Thậm chí nó vẫn còn đọng nước…… y như là, sau khi ôm tôi về, hắn lại nghênh ngang đi ra ngoài mua đồ ăn vậy.
Trận thiên tai này như thể vốn không nhằm vào hắn.
Thế giới này…… giống như sân vườn của hắn vậy!!
Tôi lấy điện thoại ra, ghi chú “5.
Đồ ăn vậy mà đều còn mới.”
“6.
Trên bàn có đồ ăn còn sót lại, trong nhà có thể có người thứ ba.”
Lúc tôi gõ xong từ cuối, đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng.
Tôi lập tức nhìn lại.
Lần này, tôi không có cảm nhận sai!

Chỗ nối giữa phòng bếp và nhà ăn vốn trống trơn chẳng có ai, giờ có một bóng người lờ mờ đang đứng, vừa nãy hắn còn ở đằng sau tôi, nhưng bởi vì tôi đột ngột quay người nên mới lùi đến chỗ xa hơn một chút.
Vừa rồi hắn muốn lén đến gần tôi.
Tôi nuốt nước miếng, phỏng đoán “Trong phòng này có người thứ ba” tăng thêm.
Có lẽ…… chính là hắn.
Tôi nhìn bóng đen này, cảm xúc trong lòng phức tạp hẳn.
Tôi không biết hắn là ai, thái độ đối với tôi là tốt hay xấu.
Nếu may mắn, tôi sẽ được một đồng đội; nếu xu cà na…… tôi rất sợ hắn sẽ la lên, gọi Đặng Tề xuống.
Trường hợp này, mọi hành động hiện giờ của tôi đều sẽ bị hắn thấy hết.
Liên tục thử thách tín nhiệm của hắn, tôi rất sợ hắn sẽ nhốt tôi lại ngay và luôn.
Trong đám cảm xúc rối bời, tôi từ từ bước đến, thử nói chuyện với bóng người kia.
“…… Xin chào?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.